Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 149: Thân phận chính thức




Vũ Minh cùng 2 người Đường Nguyệt và Vũ Na bước vào liền bị đám người chú ý. Chuyện vừa rồi xảy ra cũng đã truyền vào tai mấy người này, ánh mắt họ nhìn Vũ Minh có chút kiêng kị.
Việc Vũ Minh làm vừa rồi khiến họ đối với hắn thay đổi ánh mắt, lại không thể bắt bẻ hắn cái gì. 
Có 1 số người đi lên chào hỏi, 1 số khác lại xa lánh hắn. 
Đừng nhìn vừa rồi Vũ Thiếu Phong bị Vũ Minh dọa nạt 1 trận, nhưng thực tế trong gia tộc hắn địa vị cũng không thấp, rất nhiều người đều nguyện ý đi theo sau hắn.
Chỉ có Vũ Minh khác biệt, trước kia hắn thế nào mọi người đều biết. Gần đây hắn danh tiếng lên cao, thiên tài trăm năm khó gặp danh tiếng dần lan đến tai bọn họ. Chỉ là họ cũng không có chăm chú đối đãi hắn, mà chỉ xem như 1 tên địa vị cao suốt ngày đi phá phách mà thôi.
Vũ Minh cũng chẳng thèm quan tâm đám người này nghĩ gì, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Đám thanh niên trẻ tuổi Vũ gia đến vào giờ này là để giao lưu lẫn nhau, nói trắng ra là chia bè kết phái. Dù sao thì cuộc tụ hội mỗi năm như này đều sẽ có 1 số người sẽ đi ra nắm giữ gia tộc 1 chút sản nghiệp xem như rèn luyện.
Chủ yếu là ở bậc trưởng bối quyết định, nhưng cũng cần nghe 1 số ý kiến của đám hậu bối. Ý kiến của mấy người này cũng rất quan trọng, nó ảnh hưởng tới độ đoàn kết trong gia tộc.
Cũng không phải ai cũng sẽ có thiên phú cao trong con đường tu luyện, có 1 số người có thiên phú cao trong việc kinh doanh. Gia tộc sẽ đưa họ đi rèn luyện ở 1 số sản nghiệp nhất định hoặc để họ có 1 số vốn kinh doanh. Trong vòng 1 năm, chỉ cần đạt đến yêu cầu nhất định, gia tộc sẽ bỏ ra 1 số thiên tài địa bạo để họ có thể tiến triển nhanh trong tu luyện.
Đây là thứ mà bất kỳ đệ tử trẻ tuổi nào cũng muốn. Tất nhiên nếu như ngươi thiên phú cao liền không cần phải đi kinh doanh. 
Tất nhiên, lễ thành niên là yếu tố quyết định điều đó.
Trong Vũ gia xuất hiện 1 vài thiên tài kiệt xuất, đại loại như Vũ Thiếu Phong, cũng đại loại như Vũ Minh, đều là những người có thiên phú cao nhất được đánh giá. 
Cho nên cũng không lạ gì khi họ muốn lôi kéo làm quen Vũ Minh. Dù sao hắn tuy thanh danh không mấy tốt lắm nhưng ai bảo hắn thiên phú trác tuyệt đâu.
Thoáng cái thời gian liền đến 9 giờ tối, là lúc tiến hành cuộc họp hàng năm của gia tộc. 
Trên thực tế đám người trưởng bối kia đã sớm đến đây, và cũng đã ăn uống trong 1 phòng khác rồi. Tuổi trẻ có tuổi trẻ năng động, người già có người già đam mê.
Cho nên họ liền để cho đám hậu bối giao lưu lẫn nhau thì tốt hơn.
Vào trong phòng họp, Vũ Minh liền thấy 1 cái bàn dài có thể ngồi tới hơn 50 người. Trên ghế đã sớm ngồi đầy, chỉ còn sót lại 2 cái ghế. 
Một cái là ở bên cạnh Vũ Hoàng, cái còn lại là ở bên dưới..
Tất nhiên sẽ không ai có tứ cách ngồi bên cạnh Vũ Hoàng. Bởi vì ở đó là nơi dành cho gia chủ tương lai vị trí, mà hiện tại gia chủ là Vũ Hoàng. Trừ khi ông ta đồng ý, nếu không không ai có tư cách ngồi đó cả.
Và 1 cái ghế còn lại, tất nhiên là dành cho Vũ Minh. Chỉ là gương mặt hắn hiện tại có chút âm trầm. Bởi vì Đường Nguyệt không có chỗ ngồi.
Vũ Hoàng cũng nhận ra điều đó, ông ta cũng không thèm để ý liền cười nói.
“Vũ Minh, mau lại đây, cả Đường Nguyệt nữa, mau lên”. 
Vũ Minh gương mặt hòa hoãn 1 chút. Hắn còn thật không tin cha mẹ hắn không biết tới chuyện này, hắn cũng không có oán trách cái gì. Chỉ là có chút khó chịu.
Vũ Minh mang theo Đường Nguyệt đi tới, kéo ra cái ghế ngồi bên dưới, để cho Đường Nguyệt ngồi xuống, sau đó hắn liền đi tới bên cạnh Vũ Hoàng ngồi vào chiếc ghế kia.
“Vũ Minh, ông nội còn chưa lên tiếng, ngươi liền dám ngồi nơi đó?”. 1 tên thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy Vũ Minh ngồi xuống cái ghế kia liền tức giận đứng dậy quát.
“Ồ, ngươi cũng nhìn thấy, hiện tại hết chỗ. Chẳng lẽ ngươi muốn để cho ta, đường đường Vũ gia đại thiếu, lại đứng lên sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi kêu cái kia đê tiện…”.
Chưa chờ hắn nói hết câu, Vũ Minh liền cắt ngang.
“Ăn có thể ăn bậy, lời nói thì không thể nói bậy. Lời nói nói ra rồi không thể nhạt lại được, giống như tính mạng cũng thể, chết rồi. Không thể sống lại được, ngươi nói có đúng không?”. Vũ Minh cười cười nhìn hắn.
“Ngươi uy hiếp ta?”. tên kia tức giận nhìm chằm chằm Vũ Minh nói.
“Nếu ngươi cảm thấy như thế thì cứ cho là như vậy đi”. Vũ Minh nhún vai nói.
“Đủ. Các ngươi xem chúng ta là người chết sao?”. một vị trưởng bối đập bàn 1 cái nhìn 2 người Vũ Minh cãi lộn nói.
“Hừ”. tên kia hừ 1 tiếng liền ngồi xuống.
Vị trung niên nam tử kia quay qua nhìn Vũ Minh dùng giọng điệu bề trên nói.
“Vũ Minh. Ngươi cũng nên suy nghĩ kỹ 1 chút. Nơi đó không phải ngươi có thể ngồi”.
“Há, đại bá, chẳng lẽ ngài định nhường chỗ cho ta sao?”. Vũ Minh cười cười nhìn ông ta.
Người này còn có thể là ai khác ngoài cha của Vũ Thiếu Phong đâu. Ông ta cũng nghe thấy cuộc xung đột giữa Vũ Minh cùng con mình. Cho nên hiện tại mới nhắm vào hắn như thế.
“Vũ Minh, sao lại có thể nói chuyện với trưởng bối như thế?”. Đào Nguyệt Nhi dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn.
Nhưng trong ánh mắt nhiều hơn là vui vẻ cùng tự hào.
“Đủ rồi, ta còn chưa có chết”. Vũ Hoàng lúc này mới lớn giọng quát.
Đám người lập tức liền im lặng, không ai dám nói thêm câu nào.
“Chỉ là 1 cái chỗ ngồi, cần thiết làm lớn chuyện không? Còn không mau bắt đầu họp?”. Vũ Hoàng trừng mắt liếc đám người nói.
Đám người nghe thế lần lượt từng người đứng lên báo cáo sản nghiệp do mình phụ trách, chủ yếu là vấn đề kinh doanh, doanh thu lợi nhuận so với năm trước ra sao.
Vũ Minh ngồi nghe mà có chút buồn ngủ. Hắn không hiểu rốt cuộc mấy thứ này có tác dụng gì, tại sao mẹ hắn nhất định phải để hắn tham gia.
Cho đến khi Đào Nguyệt Nhi báo cáo xong, Vũ Chấn Quân, cha của Vũ Chấn Quốc đứng lên nhìn Đào Nguyệt Nhi nói.
“Chị dâu, theo ta được biết, năm ngoái lợi nhuân đạt tới hơn 1000 tỷ đồng liên bang. Nhưng năm nay tại sao lợi nhuân so với năm ngoái cũng không biến đổi, thậm chí còn ít hơn?”.
“Theo ta được biết, năm nay đáng lý ra doanh thu lên tới 1200 tỷ đồng, nhưng trong báo cáo của chị dâu thiếu mất 200 tỷ, vậy số tiền đó đi đâu?”.
“Có chuyện này sao?”. Vũ Hoàng nhàn nhạt nhìn qua Đào Nguyệt Nhi hỏi.
“Đúng vậy, cha”. Đào Nguyệt Nhi nhìn Vũ Hoàng gật đầu nói.
“Chị dâu, 200 tỷ không phải là con số nhỏ. Nó đủ trả tiền cho toàn bộ người làm của Vũ gia 1 năm tiền lương. Tham nhũng không phải là điều gì đáng trách, cũng tránh không khỏi. Nhưng là 200 tỷ nó rất lớn. Còn mong chị dâu mau chóng bổ sung lại vào tài chính của gia tộc”. Vũ Chấn Quân nói.
“Không có”. Đào Nguyệt Nhi lạnh lùng nói.
“Vậy số tiền đó đi đâu rồi? Theo điều tra của ta, cách đây không lâu, Vũ Minh hắn trong tài khoản đột nhiên xuất hiện 1 số tiền lớn, hơn nữa khoản mức chi tiêu năm nay của Vũ Minh đã xuất hiện nghiêm trọng vượt mức”.
“Vũ Minh là đại thiếu gia Vũ gia, có thể xem là ngoại lệ. Nhưng là chi tiêu 1 năm cũng sẽ không vượt mức 10 tỷ đồng. Nhưng là năm nay hắn đã chi tiêu tới hơn 100 tỷ. Chiều con không sai, nhưng chị dâu làm thế đối với những người khác là không công bằng”. Vũ Chấn Quân tiếp tục bắt bẻ.
“Công bằng? Buồn cười. Ta dùng tiền của ta cho con ta tiêu xài thì làm sao?”. Đào Nguyệt Nhi cười khẩy nói.
“Chị dâu, đây là tài sản chung của Vũ gia, không phải của riêng ai”. 
“Vậy ngươi chống mắt lên xem báo cáo năm nay thiếu đi thu nhập của chỗ nào. Rồi lại xem xem chỗ đó là ai sỡ hữu. Năm ngoái đó là ta cho cả thu nhập của ta vào cho Vũ gia, năm nay con ta cần tiền dùng, ta không cho vào thì làm sao?”. Đào Nguyệt Nhi cười lạnh nói.
“Đừng quên chị dâu cũng là người Vũ gia, như vậy thì tài sản cũng thuộc quyền sở hữu của Vũ gia”. Vũ Chấn Quân không cho là đúng nói.
“Chấn Quân, chú ý cách nói chuyện”. Vũ Nguyên ngồi bên cạnh Đào Nguyệt Nhi lạnh lùng nhìn Vũ Chấn Quân nói.
Vũ Chấn Quân bị ánh mắt lạnh lùng của Vũ Nguyên làm sợ hãi, không dám nói thêm câu nào.
“Được rồi. Trên danh nghĩa đó là sản nghiệp của Nguyệt Nhi, vậy thì nó dùng vào làm việc gì đó là quyền lợi của nó. Các ngươi không có quyền can thiệp. Chuyện này dừng ở đây, còn ai muốn nói thêm gì nữa không?”. Vũ Hoàng lúc này mới lên tiếng.
“Có”. Vũ Minh đột nhiên lên tiếng.
“Ồ, ngươi muốn nói gì?”. Vũ Hoàng thấy Vũ Minh đứng dậy liền cười nói.
“Ông nội, cha, mẹ, các vị trưởng bối. Mọi người đều biết, cha ta có 1 người con riêng, cũng chính là Đường Nguyệt, hẳn mọi người cũng nghe nói đến đi?”. Vũ Minh nhìn quanh nói. 
Vũ Nguyên cùng Đào Nguyệt Nhi hơi giật mình, không biết Vũ Minh mang chuyện này ra nói làm gì.
“A, ngươi không nói ta cũng quên mất, cũng nên đối với chuyện này giải quyết tận gốc”. Vũ Hoàng gật gù nói.
“Mọi người đều biết cha ta có 1 đứa con riêng, cũng không có ai lên tiếng trách cứ gì. Ta đối với cái này vô cùng cảm kích. Ta thay mặt cha ta cảm ơn mọi người”. Vũ Minh cúi đầu nói.
Đám người có chút khó hiểu, hắn đây là thế nào?.
“Nhưng!”. Vũ Minh lần nữa nói.
“Nhưng. Ta hôm nay phát hiện, mọi người đối với điều này ngầm đồng ý, nhưng có 1 số người lại không chấp nhận, còn lên tiếng phỉ báng Đường Nguyệt, thậm chí còn nhục mạ muội ấy”.
“Ta không cách nào chấp nhận việc này, còn ta nói ai, trong lòng người ấy tự hiểu”.
“Cho nên, ta muốn. Bắt đầu từ hôm nay”.
“Đường Nguyệt, muội muội của ta, chính thức trở thành người Vũ gia, trở thành Vũ gia tiểu công chúa. Bất kỳ người nào còn dám đối với nàng có bất kỳ câu từ nhục mạ ý nghĩa, hoặc như muốn ra tay đối với nàng gây tổn thương. Như vậy nhất định phải chịu tội nặng nhất xử lý”.
“Ta yêu cầu gia tộc chấp thuận điều này”. Vũ Minh bình tĩnh nói.
“Điều này không có khả năng”. Vũ Chân Quân đứng dậy nói.
“Đúng thế, không thể được”.
“...”.
Đám người đồng loạt đứng lên phản đối. Đơn giản chỉ vì lợi ích, chỉ riêng Vũ Minh đã ảnh hưởng đến lợi ích của họ hàng năm rồi, nếu bây giờ thêm Đường Nguyệt nữa họ làm sao có thể đồng ý.
Dù sao mỗi năm tài nguyên phân chia đều chảy phần lớn về phía Vũ Minh, họ tuy cũng được nhiều nhưng ai sẽ ngại mình tiền nhiều đâu?.
“Chỉ là 1 đứa con tư sinh, làm gì có tư cách hưởng dụng Vũ gia tiểu công chúa thân phận”. Vũ Chấn Quốc cười lạnh nói.
“Bất kỳ người nào dám nói thêm 1 câu con tư sinh, ta đảm bảo người đó sống không đến 12 đêm”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám uy hiếp chúng ta?”. 
Nghe thế đám người nhất thời nổi giận, chỉ là Vũ Nguyên đột nhiên lên tiếng liền đám người ngay lập tức câm miệng.
“Vũ Minh nói không sai, còn dám nói thêm 1 câu nữa, ta sẽ tận tay giết chết người đó”. 
“Nguyên nhi, ta vẫn còn đang ngồi ở đây”. Vũ Hoàng nghe Vũ Nguyên nói xong liền lên tiếng.
“Thật xin lỗi, cha. Ngài bảo vệ họ được nhất thời, nhưng bảo vệ không được cả đời”. Vũ Nguyên chắp tay cúi đầu nói.
Vũ Minh bên cạnh nhìn 2 người này âm thầm giơ ngón cái, thật đúng là 2 lão hồ ly, diễn kỹ này thật đúng là ghê gớm.
“Thôi thôi, đã thế thì cứ quyết định như thế đi. Từ nay trở đi, Đường Nguyệt chính thức trở thành người Vũ gia, bất kỳ người nào còn dám đối với nàng xúc phạm, theo gia quy xử lý, rõ cả chưa?”. Vũ Hoàng nhìn đám người nói.
“Vâng”.
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng họ cũng không có cách nào đành phải đồng ý.
Đường Nguyệt ở dưới từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhưng là cho đến lúc này, nàng ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Vũ Minh.
Vũ Minh khẽ cười 1 tiếng, dùng ánh mắt trấn an cười cười.
“Còn có ai có gì muốn nói sao?”. Vũ Hoàng đảo mắt nhìn quanh nói.
“Ta có”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.