Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 132: Chúng ta cần, là giang sơn




“Lớn chuyện rồi đấy”. Lâm Dũng nhìn đội hình trước mặt vô ý thức nói.
Dù sao những người này tên tuổi cũng đã truyền khắp liên bang. Mặc dù không rõ ràng nhưng ít nhất tất cả đều biết gương mặt cùng tên tuổi của họ.
Cho nên khi Thiên Cửu thốt ra những lời kia, đám người liền trợn mắt há mồm nhìn.
“Ngươi mang họ đến đây làm gì?”. Quân Tinh Trúc nhíu mày hỏi.
“Đâu làm gì. Ta chẳng phải nói rồi sao, nghe bảo nơi này náo nhiệt nên đến xem thôi”. Cung Bắc Hải nhún vai nói.
“Trúc tỷ, ở đây xảy ra chuyện gì sao?”. Như Thủy đi tới hỏi.
“Ừ, cũng không có gì lớn…”.
Quân Tinh Trúc kể lại đầu đuôi sự việc, thế là mấy người này ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh cùng Lâm Dũng.
Lâm Dũng nào có chịu qua trận thế như này, bị 4 vị đỉnh cấp cường giả nhân loại nhìn chằm chằm. Hắn có chút không được tự nhiên, có chút luống cuống tay chân không biết làm gì.
Nếu là người khác đã sớm bị dọa tè ra quần rồi.
Vũ Minh ngược lại bình thản, hắn dùng ánh mắt đáp lại đám người.
Không biết vô tình hay cố ý, 4 người kia bộc lộ ra uy áp hướng về 2 người Vũ Minh cùng Lâm Dũng.
Vũ Minh chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị đè nén, 1 tòa cự thạch vô hình đè xuống bọn họ. Nhưng là đối với hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là trò trẻ con. 
Dù sao uy áp nguồn gốc xuất phát ra từ cấp độ linh hồn. Hắn linh hồn so với ai ở đây cũng không kém chút nào. Hơn nữa uy áp của mấy người này mang theo 1 chút uy nghiêm của kẻ bề trên, do nhiều năm nắm quyền lực cao tự động hình thành.
Nó đối với Lâm Dũng còn có tác dụng, chứ đối với người như Vũ Minh lại chẳng có 1 chút nào ý nghĩa.
Không dưng lại bị mấy người này dùng uy áp áp chế, Vũ Minh có chút khó chịu. Hắn khẽ nheo mắt 1 cái, uy áp của hắn cũng phóng thích mà ra. Nhưng cũng không phải lan tràn ra xung quanh, mà là tập trung vào 4 người kia.
Mấy người kia giống như cảm thấy có gì đó không đúng, ngay sau đó họ liền cảm nhận được 1 nguồn uy áp khủng bố.
Tuy rằng mức độ so với họ cũng chỉ hơn kém đôi chút, nhưng là uy áp đó bên trong mang theo vô tận khủng bố.
Bễ nghễ thiên hạ, chúa tể chúng sinh.
Đây là dạng gì uy áp?.
Đám người không tự chủ được nhìn tới nơi phát ra. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt Vũ Minh nhìn đám người họ. Họ không hiểu tại sao có chút phát run.
Vũ Minh trong mắt họ đột nhiên trở lên cao lớn lạ thường, giống như hồng hoang cự thú đang nhìn con mồi của mình, tùy thời lao đến cắn xé.
Điều này làm họ vô cùng sợ hãi cùng khó chịu.
Nhưng là ngay sau đó, mọi thứ liền biến mất, giống như tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác. 
“Tên này không bình thường”. 
Đây gần như là ý nghĩ của họ lúc này.
Đối mặt với nhiều người không những thực lực đỉnh cấp, hơn nữa thân phận lại đứng ở đỉnh nhân loại, vậy mà lại không chút nào sợ hãi hay lo lắng. Ánh mắt kia vô cùng tự tin, cao ngạo. Hơn nữa cảm giác vừa rồi…
Đám người nhất thời không biết phải đánh giá thế nào Vũ Minh.
Hắn trở nên vô cùng thần bí trong mắt họ.
Về phần Lâm Dũng, hắn biểu hiện rất ưu tú, mặc dù là chống đỡ lấy uy áp của họ, nhưng hắn vẫn khá là kiên trì. Dù cho không nói câu nào cũng để lại trong lòng họ 1 tia hảo cảm.
Cường giả chính là như thế tâm thái.
Lúc nào cũng xem kẻ yếu không ra gì. Biểu hiện ưu tú 1 chút thì cho là thiên phú hơn người. Chống đối lại họ thì coi là kẻ ngu si.
Nhưng họ lại không dám đánh giá như thế với Vũ Minh. Sinh tử nhiều năm qua, họ vô cùng tin tưởng vào cảm giác của mình, cảm giác vừa rồi của Vũ Minh cho họ 1 loại sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.
Mặc dù có chút khó tin, nhưng họ biết đây là thật.
Thu lại ánh mắt, mấy người nhìn qua Trịnh Khải.
“Trịnh trưởng lão, ngươi đây là không đúng a”. Dạ Vũ nói.
“Đúng thế, trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, ngươi sao lại ngăn cản đâu?”. Lam Bình gật đầu nói.
“Ta…”. Trịnh Khải há hốc mồm.
Đây là thế nào?.
Chẳng lẽ chuyện tình cảm con gái ta ta cũng không được tham dự?.
Đó là con gái ta a, cũng không phải của các ngươi. Các ngươi hiểu cái rổ.
Dù có trăm ngàn điều muốn nói, nhưng Trịnh Khải lại nói không ra lời. Bởi vì thân phận chênh lệch, hắn thật không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, để nghe xem Trịnh trưởng lão lý do, các ngươi cứ nhanh mồm nhanh miệng như thế làm gì gì?”. Như Thủy trừng mắt nhìn mấy người kia, sau đó quay qua nhìn Trịnh Khải hỏi.
“Trinh trưởng lão, có thể nói ra lý do tại sao ngươi lại không chấp nhận hắn hay không? Ta thật kỳ quái, hắn hiện tại mới 17 tuổi, nhưng đã là Thông Mạch cảnh, đủ biết tư chất hắn vô cùng cao. Hơn nữa 2 người lại là thật lòng yêu thích nhau, ngươi hẳn là có lý do của chính mình đi?”.
Trịnh Khải cười khổ, sau đó nói.
“Như Thủy tiên tử, thật không dám dấu diếm, ban đầu ta cũng không muốn thế. Nhưng ngài nghĩ thử xem, hắn dù cho là thiên tài, nhưng thiên tài cũng cần thời gian trưởng thành, hắn tương lai thế nào còn khó nói được. Hơn nữa hắn gia tộc đã lụi bại, phải dựa vào 1 gia tộc khác để sinh tồn, có khả năng gì bảo vệ con gái ta?”.
“Chỉ vì cái này?”. Như Thủy hơi bất ngờ hỏi.
“Đúng thế”. Trịnh Khải gật đầu nói.
“Ha ha, thân phận cách nhau quá xa, hắn nào có tư cách cưới lấy tiểu công chúa Thánh Thành”. Thiên Cửu nghe Trịnh Khải nói xong liền cười lớn nói.
Nhưng là mấy vị cường giả ở đây ngay sau đó đều biến sắc, bởi vì ai cũng hiểu rõ tính nết của vị Như Thủy tiên tử này. Đừng thấy nàng cười cười nói nói, nhưng nàng hành động lại vô cùng dứt khoát, lạnh lùng.
Tiếp đó, sự việc diễn ra cũng không ngoài dự kiến của họ. Chỉ thấy Như Thủy khẽ xoay bàn tay 1 cái, đánh 1 chưởng cách không về phía Thiên Cửu.
Chưa để hắn kịp phản ứng, chưởng kia liền đem hắn đánh bay ra ngoài. Trên không phun ra 1 ngụm máu tươi, sau đó rơi xuống đất không rõ sống chết.
“Như Thủy ngươi…”. Lôi Cương tức giận nói không lên lời.
“Ta đang nói chuyện, hắn có tư cách xen vào? Phế bỏ hắn tu vi xem như trừng phạt”.
Hít…
Đám người trên khán đài đều hít vào 1 ngụm khí lạnh.
Ta mẹ nó, xinh đẹp như thế tiên tử, lại ra tay tàn nhẫn như thế, trực tiếp phế bỏ Thiên Cửu, hắn cả đời chỉ có thể làm 1 người bình thường. Không có cách nào bước vào lại con đường tu luyện nữa.
“Tốt tốt tốt, ngươi tàn nhẫn”. Lôi Cương cắn răng nói.
Tuy rằng hắn không xem sống chết của Thiên Cửu ra gì, nhưng trước mặt hắn phế bỏ trưởng lão trong Thần Điện của hắn. Điều này hắn sao có thể nhịn?.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ.
Cô ta đây là ngay cả mặt hắn cũng đánh.
Lôi Cương tức giận rung người, khí thế bộc phát ra. Muốn lao tới đánh với Như Thủy 1 trận, nhưng là lại bị những người khác ngăn cản.
“Các ngươi muốn ngăn ta?”. Lôi Cương híp mắt nhìn mấy người này.
“Ha ha, Lôi Cương, ngươi muốn hướng về phía Như Thủy tiên tử động thủ sao?”. Dạ Vũ lạnh lùng nói.
“Dạ Vũ, Lam Bình, đừng tưởng các ngươi đông người ta sẽ sợ. Đừng quên lần trước 2 người các ngươi như thế nào thua trong tay ta”. Lôi Cương lạnh lùng nói.
“Chuyện này không ảnh hưởng đến việc ngươi động thủ với Như Thủy tiên tử, dù cho 2 ta đánh không lại ngươi, ngươi cũng không chiếm được tiện nghi gì. Hơn nữa, ngươi muốn bốc lên chiến tranh sao?”. Lam Bình cười lạnh nói.
“Vậy còn phải xem các ngươi muốn thế nào. Thần Điện chúng ta sẽ sợ các ngươi?”.
Thần Điện trước nay có tiếng là điên cuồng, chiến đấu chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình. Nói đơn giản là 1 lũ điên như thế, ai chọc ai không may.
“Lôi Cương, kiềm chế 1 chút, mặc dù ngươi thực lực có hơn họ 1 tầng, nhưng không phải muốn là có thể ăn chắc đâu”. Cung Bắc Hải đứng bên cạnh Quân Tinh Trúc chen vào 1 câu.
“Cung Bắc Hải, chuyện này không liên quan tới ngươi”.
“Há, nhưng nguyên nhân sự việc bắt nguồn từ trưởng lão của Hoàng Tuyền Môn. Ngươi nói xem có liên quan hay không?”. Cung Bắc Hải cười cười nhìn hắn.
Quả thật là như thế, nếu như không phải do Vũ Minh cùng Lâm Dũng gây nên, thì Thiên Cửu cũng sẽ không bị phế.
Lôi Cương không nói gì, nhưng trong lòng lại đem Thiên Cửu 18 đời tổ tông ra mắng 1 lần. Con mẹ nó chứ, chọc ai không chọc, lại đi chọc Như Thủy mụ điên kia. Bây giờ bảo hắn làm sao xuống đài?.
Mặt mũi lần này xem như mất sạch.
“Được rồi, ít gây sự đi”. Quân Tinh Trúc nhìn đám người nhao nhao, nhịn không được nói 1 câu, sau đó ném thứ gì đó cho Lôi Cương.
“Đây là cái gì?”. Lôi Cương nghi ngờ nói.
Trên tay hắn cầm 1 cái hộp nhỏ, không biết bên trong để cái gì, nhưng nếu như Quân Tinh Trúc đưa cho hắn, nó hẳn là không đơn giản.
“Mở ra thì biết”. Quân Tinh Trúc lạnh nhạt nói.
Nghe thế, Lôi Cương nhíu mày 1 chút, sau đó mở ra. Nhưng là ngay sau đó hắn liền đóng lại, gương mặt biến sắc nhìn Quân Tinh Trúc nói.
“Đây là…”.
“Ngươi nhìn thấy rồi đó, chuyện này ngươi đừng có tham dự vào”. Quân Tinh Trúc nói.
“Tốt”. Lôi Cương không chút do dự nói, sau đó quay người rời đi. Đi ngang qua Thiên Cửu, hắn nhăn mặt 1 chút, sau đó nói.
“Đem hắn ném xuống biển nuôi cá mập đi”. sau đó liền phi thân biến mất.
Đám người mờ mịt không rõ. Nhưng cũng không có ai đi hỏi.
Nhìn Lôi Cương đi mất, Quân Tinh Trúc quay qua nhìn Trịnh Khải.
“Trịnh trưởng lão, ta muốn biết, làm thế nào ngươi mới đồng ý để cho Lâm Dũng cũng con gái ngươi qua lại?”. 
“Chuyện này…”. Trịnh Khải có chút bối rối.
Những người khác can dự đi vào đã làm hắn vô cùng khó xử, nay Quân Tinh Trúc cũng muốn nhúng tay, điều này làm hắn vô cùng khó hiểu.
Chỉ là 1 tiểu tử vô danh, miệng còn hôi sữa. Có chút thực lực mà thôi, làm sao hết người này tới người khác vì hắn nói chuyện.
“Cung chủ đại nhân, chuyện này… dù sao cũng là chuyện gia đình cá nhân của ta… cho nên…”. Trịnh Khải ngập ngừng nói.
Nhưng ai ở đây cũng hiểu hắn nói cái gì.
Chuyện gia đình của ta, cần ngươi xen vào?.
“Trịnh trưởng lão, ta đang bình hòa nói chuyện, chứ không phải muốn ép buộc cái gì. Trịnh trưởng lão nên suy nghĩ trước khi trả lời”. Quân Tinh Trúc lạnh nhạt nói.
Lời nói của nàng không nghi ngờ chút nào, nàng đang uy hiếp, trần trụi uy hiếp.
Nếu như hắn không cho nàng 1 câu trả lời thỏa đáng, chắc chắn hắn sẽ gặp xui xẻo. Ở đây ai cũng tin điều đó.
“Cung chủ, là nam nhân thì phải có nam nhân khí khái, nhưng Lâm Dũng hắn ngay cả gia tộc của mình cũng phải nhờ đến người khác bảo hộ. Ta làm sao yên tâm được?”. Trịnh Khải cắn răng nói.
“Trịnh trưởng lão, ta không đồng ý quan điểm của ngài”. Vũ Minh đột nhiên chen miệng vào.
“Ngươi có ý gì?”. Trịnh Khải nhíu mày nói.
“Nếu như nói nam nhân cần thực lực, thế lực, tài lực làm cơ sở đánh giá người đó. Như vậy xin hỏi, Lâm Dũng hắn thiếu cái gì? Tài lực? Tuy rằng gia tộc hắn suy yếu. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ít nhất về mặt tiền tài con gái ngươi cũng sẽ không cần vì nó phát sầu”.
“Nói về thế lực. Lâm Dũng có Vũ gia ta chống lưng, so với ai khác cũng không kém chút nào”.
“Nói tới thực lực, hắn ở độ tuổi này, đã là Thông Mạch cảnh cường giả. Xin hỏi tại võ giả liên minh, người như hắn được xem là gì? Thấp nhất cũng là thiên tài cấp bậc”.
“Nhưng vào trong miệng ngài, thì lại thành không có gì cả. Là ta thiếu kiến thức, hay là ngài đầu óc có vấn đề?”. Vũ Minh trào phúng nói.
“Ha ha, dựa vài thế lực của người khác, còn gọi gì là nam nhân?”. Trịnh Khải cười lạnh. 
“Nực cười”.
“Chính bản thân ngươi chẳng phải cũng dựa vào Thánh Thành hay sao? Ta tôn trọng ngươi, dùng kính ngữ để nói chuyện. Nhưng người cũng đừng cậy già lên mặt”. Vũ Minh cười lạnh nói.
“Ngươi…”. Trịnh Khải nghẹn lời..
“Hơn nữa, nếu không phải Lâm Dũng hắn thật lòng thích con gái ngươi, con gái ngươi cũng xứng để cùng huynh đệ ta qua lại với nhau? Nói câu khó nghe, con gái ngươi xách giầy cho hắn cũng không xứng”. Vũ Minh nói tiếp.
“Vũ Minh, ngươi đây là…”. Lâm Dũng kinh hãi lắp bắp nói.
“Yên tâm”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.
“Khốn kiếp, con gái ta mà không xứng với hắn?”. Trịnh Khải tức giận quát.
“Ha ha, vậy ta hỏi, con gái ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Thực lực thế nào? Đã từng chiến đấu với ma thú? Đã từng sinh tử chiến với người khác?”. Vũ Minh cười lạnh hỏi.
“Ta…”. Trịnh Khải há hốc mồm, nhưng lại không nói được lời nào.
Quả thật như Vũ Minh nói.
Trịnh Tố Như từ nhỏ đến lớn, ngay cả 1 lần đối mặt ma thú cũng không có, nàng năm nay mới chỉ 16 tuổi, thực lực tuy rằng đã đạt tới Tụ Huyết cảnh đỉnh phong, thiên phú có thể nói không tệ. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu 1 chữ bẻ đôi cũng không có.
Nếu để nàng đối mặt với người khác cùng cảnh giới, chỉ sợ ngay cả 1 chiêu cũng tiếp không được.
“Thế giới này coi trọng là thực lực. Con gái ngươi có tiếng nhưng lại không có miếng. So với Lâm Dũng hắn, chỗ nào có thể bằng?”.
Trịnh Khải không có lên tiếng, hắn tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng Vũ Minh nói là sự thật.
“Tố Như đúng không?”. Vũ Minh liếc mắt nhìn qua Trịnh Tố Như hỏi.
Tố Như hơi gật đầu 1 chút, nàng bị khí thế của Vũ Minh dọa sợ. Mặc dù lời nói của hắn rất khó nghe, nhưng nàng biết hắn nói tất cả đều đúng.
“Ta cũng không phải muốn nói gì ngươi, chẳng qua chỉ để cho cha ngươi nhìn kỹ 1 chút, nuôi trong lồng chim nhỏ, muốn học bay vô cùng khó khăn”.
“Hơn nữa, ngươi bây giờ còn nhỏ. Tuy rằng người cùng Lâm Dũng là tình đầu ý hợp, nhưng bây giờ 2 người các ngươi cũng không thích hợp”.
“Dù cho Lâm Dũng hắn hiện tại thiên tài cỡ nào, cũng sánh không kịp cha ngươi. Đây là thế giới cường giả vi tôn. Cho nên, dù nói thế nào, 2 người các ngươi hiện tại cũng không nên đến với nhau”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Lời của hắn nói làm Lâm Dũng chấn động, hốc mắt đổ ngầu, hắn rất muốn đi lên nắm lấy cổ áo Vũ Minh hỏi, ngươi đây là muốn làm gì?.
Nhưng là hắn không làm thế, hắn vô cùng hiểu rõ Vũ Minh. Hắn biết Vũ Minh nói như thế là có nguyên nhân.
“Thấy chưa? Ngay cả ngươi cũng nói 2 người không thích hợp”. Trịnh Khải cười ha hả nói.
Mấy người Quân Tinh Trúc cũng kỳ quái. Ban đầu họ thấy Vũ Minh bước ra, còn cho rằng Vũ Minh vì Lâm Dũng nói chuyện. Mấy câu đầu quả thật là thế. Nhưng những câu sau lại hoàn toàn đảo ngược.
Quân Tinh Trúc vô cùng khó hiểu, nàng khẳng định Bạch Tử để nàng đi tới là để giúp đỡ cho Vũ Minh, nói đúng hơn là huynh đệ của hắn - Lâm Dũng. Nhưng bây giờ Vũ Minh nói thế là thế nào?.
“Không. Ý ta là hiện tại 2 người không thích hợp, chứ không phải sau này”. Vũ Minh cười lạnh nói.
“Ý người là sao?”. Trịnh Khải kỳ quái hỏi.
“Chỉ cần 3 năm, không. Chỉ cần 2 năm, 2 năm sau, Lâm Dũng hắn sẽ cho các ngươi biết thế nào là với cao không tới”.
“Tố Như, nếu ngươi thật lòng yêu Lâm Dũng, thì 2 năm này, nên cố gắng tu luyện, đừng để đến lúc đó bị người khác trào phúng 2 người không xứng”. 
“Hai năm? Chẳng lẽ trong 2 năm hắn có thể đạt tới có thể nói chuyện ngang hàng với ta hay sao? Buồn cười”. Trịnh Khải cười lạnh.
“Không. Phải nói là 2 năm sau, ngươi ngay cả tư cách nói chuyện ngang hàng với hắn cũng không xứng”.
“Ngươi cũng đừng trừng mắt nhìn ta, ta sợ nhịn không được sẽ móc đi 2 con ngươi của ngươi đấy”. Vũ Minh cười gằn nói.
“Ngươi đây là muốn chết”. Trịnh Khải gần như phát điên..
Bị 1 tên hậu bối nói như thế, ai chịu được?.
“Ngươi tốt nhất chớ động hắn, nếu không ta sợ cả nhà ngươi cũng sẽ chôn cùng, khéo khi còn liên lụy tới Thánh Thành đó”. Quân Tinh Trúc lạnh nhạt nói.
Nhưng là lời của nàng không khác nào 1 quả bom tấn nặng ký thả vào giữa dòng sông.
Từ trước đến nay, cung chủ Băng Cung nói 1 không 2, điều này ai cũng biết. Nhưng là lời vừa rồi, lại làm cho Trịnh Khải cùng mấy người khác cảm giác vô cùng khó tin.
Nếu như nàng không nói dối, như vậy Vũ Minh hắn là thân phận gì?.
Trịnh Khải trong lòng điên cuồng gào thét, dựa vào cái gì? Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao các ngươi lại vì hắn mà nói chuyện? Còn vì hắn mà không tiếc bốc lên chiến tranh?.
“Trịnh trưởng lão, thế nào? Trong 2 năm, nếu như Lâm Dũng hắn không làm được điều ta vừa nói. Thì chúng ta sẽ không dây dưa con gái ngươi nữa. Nhưng nếu hắn làm được. Ta chỉ cần ngươi quỳ xuống nói xin lỗi. Thế nào?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
Lời hắn nói kéo lại Trịnh Khải trong cơn mê man. Tuy nhiên hắn rất muốn chửi lên, nhưng là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quân Tinh Trúc phía xa, hắn liền nuốt trở lại, sau đó suy nghĩ 1 chút điều Vũ Minh vừa nói. Qua 1 lúc hắn liền nói.
“Tốt, ta đáp ứng”. 
“Được, nhưng trong 2 năm này, ngươi tốt nhất đừng có cố gắng mai mối nàng cho ai. Hoặc để cho nàng làm điều gì có lỗi với Lâm Dũng. Nếu không, dù là ai bảo vệ cho ngươi, cũng sẽ chết cùng ngươi”. Vũ Minh nói xong lời này liền bộc phát ra sát khí.
Kinh thiên sát khí, bao trùm thiên hạ. 
Đám người không tự chủ được run lên 1 cái.
Đặc biệt là mấy người Quân Tinh Trúc. Đây là phải giết bao nhiêu người mới có thể nắm giữ sát khí khủng bố như thế? Hắn đây là ác ma sao?.
“Được rồi được rồi, nếu mọi chuyện đã xong thì tất cả giải tán đi. Đi, lâu rồi không gặp, mấy người chúng ta đi uống rượu”. Cung Bắc Hải hòa hoãn 1 chút bầu không khí, lôi kéo mấy người Quân Tinh Trúc rời đi.
Trịnh Khải hừ lạnh 1 tiếng sau đó liền kéo Tố Như đi mất.
“Vũ Minh, ta… thật làm được không?”. Lâm Dũng đi tới trước mặt Vũ Minh, quyền đầu nắm chặt nói.
“Ngươi nên nhớ, thế lực là bậc trưởng bối cho chúng ta. Nhưng giang sơn cần chính chúng ta đánh đi ra. Thứ chúng ta cần, là giang sơn. Chỉ cần tự tin, ngươi hoàn toàn có thể làm được”. Vũ Minh khẳng định nói.
Hai năm tới, hắn đã sớm nghĩ tới kế hoạch để tăng lên thực lực. Thực liện hiện tại tăng lên, quá chậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.