Chúa Tể Chi Vương

Chương 573: Ba Đại Linh Vực Thánh Địa




- Tử Vong Đại Đế có lệnh, triệu tập Tứ Đại Tử Linh Vương, ba mươi sáu Tử Vệ.
Trong cổ điện lạnh lẽo tĩnh mịch, “bóng đen” hắc ám, phát ra thanh âm bén nhọn, vạch phá vực sâu tử vong.
Cùng lúc đó.
Tại sâu bên trong cổ điện, luồng khí tức vô biên vĩ đại kia, đột nhiên ảm đạm, rơi xuống đáy vực.
- Tử Vong Thông Thiên Kiều? Không ngờ sư tôn lại thi triển bí kỹ siêu phạm vi này, đem khả năng cảm ứng ý chí tử vong của mình, vượt thời không, tăng cường vô số lần, hướng về phía “Thương Hải” vô biên.
Thanh âm của lạnh lẽo của một nam tử truyền đến.
Chẳng biết từ lúc nào, trước cổ điện có một nam một nữ đi tới.
Nam tử kia là một “thanh niên sáng ngời” ôn hòa, xuất hiện trong đại điện dày đặc âm khí tử vong này, vô cùng tương phản.
Thanh âm mảnh khảnh nhỏ bé còn lại, là một nữ hài tám chín tuổi.
Sắc mặt của nữ hài trắng bệch, giống như một tờ giấy.
Không thể tưởng tượng nổi chính là, nàng gần như không có bất kỳ tu vi gì, có thể nói là yếu đến mức trói gà không chặt.
Trong đồng tử của nàng, là một mảnh trống rỗng tang thương.
Trước cổ điện.
Thanh niên sáng ngời và nữ hài đồng trắng bệnh, một cao một thấp đứng cạnh nhau, càng lộ vẻ quỷ dị.
- Sư tôn… Ngài rất mệt a…
Nữ hài trắng bệnh nhút nhát e lệ, quan sát sâu bên trong cổ điện.
Cổ điện kia có một luồng khí tức tử vong rất mạnh mẽ, ngăn cản hết thảy mọi tinh thần giác quan, Thần Ma đều tránh lui.
- Mệt mỏi? Đó là điều tất nhiên.
Thanh niên sáng ngời lộ ra nụ cười tà mị, không hề kiên nhẫn mà nói:
- Ngươi mới ra Ngoại Vực không lâu, không biết phạm vi “Thương Hải” rộng lớn đến mức nào. Có đến ba đại Linh Vực Thánh Địa, mỗi một Thánh Địa đều là trung tâm, quản hạt mấy trăm Quần Đảo vực. Mỗi Quần Đảo vực, đều có mười mấy cái tồn tại cỡ như “Cửu Vận Đại lục” mà các ngươi thường gọi đến.
Nữ hài đồng trắng bệnh kinh ngạc nhìn về phía thanh niên sáng ngời, dáng vẻ có chút khó hiểu.
- Ách, ta quên mất, ngươi ngay cả những hệ thống tu luyện như Cố Thể Cảnh, Thoát Phàm Cảnh, Chân Linh Cảnh,… cũng đều không hiểu.
Thanh niên sáng ngời có chút xấu hổ.
Nữ hài đồng trắng bệnh trước mặt, căn bản làm ột tờ giấy trắng, hoàn toàn không biết gì về thế giới này.
Một lúc lâu sau…
Một luồng khí tức cường đại, phần lớn là loại âm u tiêu cực, tiếp cận cổ điện.
Vụt vụt vụt…
Khí tức của những thân ảnh này, so với đám “Hồ Tác Vương”, “Bát Hoang Tôn Chủ”, đều cường đại hơn rất nhiều lần.
Trong đó, khí tức trên thân của một vài tồn tại, thậm chí có thể sánh ngang với ba đại Vương Giả Hư Thần Cảnh đã cố xâm nhập vào Di tích Tử Thánh, thậm chí càng mạnh hơn.
- Ồ? Thật kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho sư tôn cùng lúc triệu tập “Bốn đại Tử Linh Vương và ba mươi sáu Tử Vệ?
Thanh niên sáng ngời không khỏi thầm nghĩ.
Trước cổ điện, thân ảnh hội tụ, càng ngày càng nhiều.
Không đến nửa canh giờ, bốn đại Tử Linh Vương và ba mươi sáu Tử Vệ, toàn bộ đều đã trình diện.
Bốn đại Tử Linh Vương đứng ở hàng đầu tiên, giống như bốn đám “Hư vô chi quang, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy rõ hình dáng bọn họ.
Chỉ có thể mơ hồ phán đoán, bốn người này đều do ba nam một nữ tạo thành.
Sau lưng bốn đại Tử Linh Vương, ba mươi sáu Tử Vệ cùng khoác trên mình một cái áo choàng màu đen, thần sắc tĩnh mịch, không hề có chút dao động tâm tình nào.
- Hi hi…
Nữ hài đồng trắng bệnh nhìn thấy những luồng khí tức cường đại này, cũng không hề sợ hãi, ngược lại phát ra tiếng cười ngây ngô.
Vụt…
Thanh niên sáng ngời vội vàng kéo nữ hài đồng trắng bệnh lại, hạ giọng nói:
- Tiểu sư muội à, bốn đại Tử Linh Vương này đều là Vương Giả Hư Thần Cảnh. Ba mươi sáu vị Tử Vệ, mỗi một vị đều là những người nổi bật trong hàng ngũ Đại Đan Nguyên, Đại Đan Nguyên bình thường ở trước mặt bọn họ, quả thật yếu ớt không khác gì trẻ con…
Nói về những thủ hạ như “Bốn đại Tử Linh Vương và ba mươi sáu Tử Vệ” của “Tử Vong Đại Đế”, trong phạm vi Thương Hải này, vô số thế lực cường đại đều nghe tên mà biến sắc.
- Ngày xưa, bốn đại Tử Linh Vương và ba mươi sáu Tử Vệ này đã dẫn đầu quân đoàn Tử Vong, thế mạnh vô cùng, từng nghiền nát mấy cái Tông phái Nhị Tinh. Chậc, Tông phái Nhị Tinh rất khổng lồ a… Này, tiểu sư muội, ngươi không sợ hãi chút nào sao?
Thanh niên sáng ngời lẩm bẩm.
- Hi hi…
Rốt cuộc, tiểu cô nương kia vẫn nở nụ cười ngây ngô.
Có lẽ, trong mắt nàng, căn bản không có cái gọi là phân chia cấp bậc Tông phái.
Haizz…
Thanh niên sáng ngời khẽ thở dài một hơi, hắn nói cả buổi, thì ra đều là đàn gảy tai trâu.
- E hèm…
Nữ hài đồng trắng bệnh còn ngâm nga một bài hát, nhảy đến trước người “bốn đại Tử Linh Vương”.
- Nè nè, dừng lại…
Thanh niên sáng ngời sợ hãi kêu lên một tiếng, đây là bốn đại Vương Giả Hư Thần Cảnh a, há có thể vô lễ như vậy?
- Tiểu cô nương này, chính là vị đệ tử mà mấy năm gần đây Đại Đế đã thu nhận.
Trong số bốn đại Tử Linh Vương, có một âm thanh âm dương quái khí, có vài phần mơ hồ vang lên.
- Thật kỳ quái, sau khi Đại Đế thu nàng làm đệ tử, vẫn một mực không truyền thụ bất kỳ công pháp nào. Cho đến nay, thân thể của nàng vẫn chỉ ở trình độ Thoát Phàm Cảnh, mà đây còn nhờ hiệu quả của Thánh Đan thoát thai hoán cốt.
Bốn đại Tử Linh Vương lặng lẽ quan sát nữ hài đồng trắng bệnh trước mắt, trong lòng có chút cổ quái, âm thầm nghị luận.
Nếu là một nữ hài bình thường, dám làm loạn trước mặt Vương Giả Hư Thần Cảnh, như vậy thì chẳng khác nào tự tìm cái chết, chỉ một ý niệm là hồn phi phách tán rồi.
Chẳng qua.
Nữ hài đồng trắng bệnh này, hiển nhiên lai lịch bất thường, là đệ tử của Đại Đế.
- Tất cả lại đây…
Một âm thanh mệt mỏi suy yếu, từ sâu bên trong cổ điện truyền đến.
Mặc dù âm thanh vô cùng suy yếu, nhưng thanh âm này lại có một loại ý chí xuyên thấu linh hồn, bốn đại Tử Linh Vương đều cảm thấy tâm thần run rẩy, vội vàng nghe lệnh.
Một lát sau…
- Bái kiến sư tôn.
- Bái kiến Tử Vong Đại Đế.
Trong cổ điện u ám, mọi người đều có mặt, kể cả thanh niên sáng ngời và nữ hài đồng trắng bệnh.
Bên trên cổ điện, có một cái đài, xung quanh điện văn chập chờn, đường kích hơn mười trượng.
Trên đài là một cái bóng mơ hồ ngồi xếp bằng, giống như một thân ảnh to lớn cao ngạo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên đầu ông ta là một cái vương miện Ám Kim.
Mọi người ở đây, kể cả bốn đại Tử Linh Vương, dùng mắt thường đều không thể nhìn thấy rõ thần sắc của “Tử Vong Đại Đế”.
- Hi hi… Sư tôn, ta và sư huynh sắp được ra ngoài chơi rồi sao?
Thanh âm đột ngột vang lên từ phía thanh niên sáng ngời, nàng cười ngây ngô nhìn Tử Vong Đại Đế.
Nữ hài đồng trắng bệnh ở bên cạnh không khỏi vuốt mồ hôi lạnh một phen.
Sư tôn chính là Tử Vong Đại Đế, danh chấn Thương Hải a, ông ấy thậm chí còn là ác mộng tử vong trong lòng vô số người.
Cho dù là thân đệ tử của ông ta, cũng đều phải kinh sợ.
Mạnh như bốn đại Tử Linh Vương, cũng phải hết mực cung kính, không dám thất lễ.
- Không sai, Bạch Lâm, nguyện vọng của ngươi, rất nhanh có thể được thực hiện rồi. Chẳng qua, lần này ra ngoài, ngoại trừ chơi ra, ngươi còn phải giúp đám người “Tam sư huynh”, chấp hành một nhiệm vụ.
Thanh âm đến từ trên đài, ôn hòa dị thường, giống như đã dỗ dành tiểu hài vậy.
Bốn đại Tử Linh Vương lập tức xôn xao, cực kỳ ngoài dự liệu, thần sắc cổ quái.
Trong mắt bọn họ, Tử Vong Đại Đế chính là tồn tại cao thượng, lạnh lùng uy nghiêm, không ngờ còn có một mặt khác như vậy.
- Đại Đế… Ý của ngài là, lần này chúng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cần phải có nàng “Trợ giúp”?
Trong đó, một vị Tử Linh Vương chợt cảm thấy khó hiểu.
- Có lẽ vậy.
Trong thanh âm mệt mỏi suy yếu của Tử Vong Đại Đế, mang theo một tia không xác định.
Nữ hài đồng trắng bệnh này là một nhân vật cực kỳ đặc thù, nàng có những năng lực mà ngay cả hắn cũng không thể phỏng đoán.
- Sư tôn, ngài không tiếc phải trả một cái đắt để thi triển “Tử Vong Thông Thiên Kiều”, rốt cuộc là vì truy tung cái gì? Chúng ta ra ngoài là để chấp hành nhiệm vụ nào?
Thanh niên sáng ngời dò hỏi.
Lời này vừa nói ra, đám khí tức cường đại trên sân, đều lộ vẻ hiếu kỳ, chờ đợi chân tướng.
- Chậc chậc, chẳng lẽ lại muốn đi hủy diệt một Tông phái Nhị Tinh nào đó? Hay là đi xâm chiếm Bí Cảnh Thượng Cổ truyền thừa.
Mọi người đều suy đoán, không khỏi xôn xảo.
- Nhân vật lần này, rất đặc thù. Các ngươi phải bắt sống một người, ít nhất phải lưu lại toàn thây.
Tử Vong Đại Đế đáp.
Bắt sống một người?
Bốn đại Tử Linh Vương hai mặt nhìn nhau.
Là hạng người gì mà cần phải dùng đến cả bốn đại Tử Linh Vương?
- Bởi vì ta thi triển “Tử Vong Thông Thiên Kiêu” trên phạm vi siêu lớn, cần phải ngủ say vài năm để khôi phục tâm hồn Đồng lực, cho nên mới để các ngươi ra tay. Mà kẻ này, vô cùng đặc thù, có tiềm lực vô hạn, các ngươi tuyệt đối không được khinh suất…
Tử Vong Đại Đế dặn dò, đồng thời cũng giải thích cho mọi người.
- Xin hỏi sư tôn, người đó ở đâu?
Thanh niên sáng ngời dò hỏi.
- Đây chính là vấn đề khó khăn nhất, người đó đi khắp nơi tránh né, cũng may hắn vẫn lộ ra sơ hở. Cách đây không lâu, vi sư phát động “Tử Vong Thông Thiên Kiều”, đã xác định được phạm vi đại khái của hắn.
Tử Vong Đại Đế nói đến đây, khẽ vung tay một cái.
Ô...ô...ô...n...g!
Trên khoảng không của đại điện u ám, rất nhanh xuất hiện một tấm địa đồ “Thương Hải” to lớn.
Toàn bộ Thương Hải, những địa vực chủ yếu đều lấy ba đại thế lực lớn là “Linh Vực Thánh Địa” làm trung tâm.
- Chân Vũ Thánh Địa, Phù Mộng Thánh Địa, Vạn Sâm Thánh Địa…
Ánh mắt thanh niên sáng ngời đảo qua ba đại Linh Vực Thánh Địa, không khỏi lộ ra một tia kính ngưỡng và chờ mong.
Ba đại Linh Vực Thánh Địa này, nghe nói là là ba Thánh Địa duy nhất trong Thương Hải, có thể sinh ra “Tông phái Tam Tinh”.
Cho dù là Tử Vong Đại Đế, cũng có chút kính ý đối với ba đại Linh Vực Thánh Địa.
- Phạm vi điều tra của các ngươi, ở ngay tại “Chân Vũ Thánh Địa”, trong phạm vi mười mấy Vực tại mảnh Hư Không Hải hướng Đông Nam.
Tử Vong Đại Đế chỉ vào hình ảnh trên bản đồ, đó là một khối khu vực rất nhỏ.
Phạm vi mười mấy Quần Đảo vực, còn chưa tới 1% địa vực Thương Hải.
Dù vậy.
Thanh niên sáng ngời và bốn đại Tử Linh Vương cũng khẽ nhíu mày.
Phạm vi từng Quần Đảo vực này đều vô cùng khổng lồ, ngoại trừ một vài Đảo vực trọng yếu ra, còn có rất nhiều Vực Nội cỡ nhỏ như “Bát Hoang Sơn”.
Hơn nữa.
Lục địa thoạt nhìn thì khổng lồ, nhưng chẳng qua chỉ là hạt mè trong Hải Vực mà thôi.
Hư Không Hải này vô cùng rộng lớn mênh mông, khoảng cách giữa Vực với Vực cực kỳ xa xôi, khoảng cách giữa Quần Đảo vực và Quần Đảo vực, lại càng xa hơn.
Mười mấy cái Quần Đảo vực, chính là một khu vực cực kỳ rộng lớn.
Bởi vậy có thể thấy được, vừa rồi Tử Vong Đại Đế thi triển bí thuật siêu phạm vi, xác định vị trí đại khái của Triệu Phong tại Thương Hải to lớn, độ khó có thể nói là không tưởng.
- Phạm vi rất lớn.
Tử Vong Đại Đế cũng không phủ nhận, thoáng dừng lại một chút rồi nói:
- Chẳng qua, trên người các ngươi, đều có Tử vong lệnh bài đặc thù. Mặc dù khí tức ý chí tử vong trên thân người đó được che giấu rất kỹ, nhưng trong phạm vi nhất định, các ngươi đều có thể cảm ứng được phương vị của hắn.
Thì ra là thế.
Mọi người chợt bừng tỉnh.
Bằng vào Tử vong lệnh bài, trong một phạm vi nhất định, có thể cảm ứng được sự tồn tại của “mục tiêu”, như vậy thì độ khó cũng giảm đi gấp trăm lần rồi.
Ít nhất cũng không phải là mấy chục người mò kim đáy biển trong Hư Không Hải vô tận.
Tử Vong Đại Đế lại nói thêm một vài vấn đề, cuối cùng dứt khoát phát lệnh.
Ầm…
Cổ điện u ám tĩnh mịch, đóng chặt cửa lại.
Vụt vụt vụt...
Bốn đại Tử Linh Vương, dẫn đầu đám Tử Vệ, phá không bay ra khỏi vực sâu tử vong.
Trong đám người còn có thanh niên sáng ngời và nữ hài đồng trắng bệnh.
Bốn đại Tử Linh Vương đều cảm thấy khó hiểu, tại sao Tử Vong Đại Đế lại phái một nữ hài không hề có chút chiến lực nào theo giúp đám người mình.
- Chỉ có lực lượng của truyền thừa Mâu Thần, mới có thể đối phó với Mâu Thần.
Khoảnh khắc cuối cùng khi đại môn của cổ điện đóng lại, chợt lộ ra vòng xoáy Đồng quang đen kịt của Tử Vong Đại Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.