Chúa Tể Chi Vương

Chương 571: Hồ Tác Vương




Trong Hư Không Hải, lại lần nữa truyền đến một luồng đại thế khổng lồ vô biên, nguyên khí thiên địa gào thét như thủy triều, sát khí che trời lấp đất, khiến phần lớn sinh linh trong phương viên mấy ngàn dặm đều phủ phục run rẩy.
Loại uy thế ý cảnh mênh mông như vậy, phảng phất dung hợp làm một thể với vũ trụ tự nhiên vô biên, không phải là sức người có thể chống cự.
- Sao… Sao có thể đuổi kịp chứ?
Bên trong thuyền Lam Lôi Hải Thiên, phần đông thuyền viên, đều rõ ràng cảm nhận được luồng uy thế Đại Đan Nguyên đang bức thẳng đến.
Lúc này.
Khí tức Đại Đan Nguyên không hề có chs do dự nào, trực chỉ mục tiêu, so với trước, còn cường liệt gấp vài lần.
A…
Mảnh vụ hải ở phụ cận, tầng tầng sụp đổ, bị một tầng sát quang huyết thanh chói lòa bao phủ.
Trong phương viên hơn mười dặm, tràn ngập một luồng sát quang bá đạo cường hoành, phảng phất chỉ trong nháy mắt, đã đặt mình vào một hoàn cảnh thiên địa hoàn toàn khác biệt.
Sâu bên trong hải dương hư không.
Thuyền Lam Lôi Hải Thiên lại một lần nữa chìm vào tĩnh mịch bất động, khí tức thu liễm, hoàn toàn dung hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Thịch thịch thịch thịch…
Đám thuyền viên và Lâu Lan Chỉ Thủy đều đứng im, ngừng hô hấp, thậm chí nhịp tim cũng gia tốc.
Trong phòng thuyền trưởng.
- Chúng ta bị theo dõi.
Triệu Phong khoanh chân mà ngồi, thầm than một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Mọi người nghe vậy, trong lòng thoáng giật mình.
- Triệu Phong, ta biết ngươi ở bên dưới, còn không mau thúc thủ chịu trói.
Một thanh âm nam tử tràn ngập cừu hận âm lãnh, từ bên trên hải dương hư không truyền đến.
Thanh âm thù hận kia, Triệu Phong và Lâu Lan Chỉ Thủy đều cảm thấy quen tai.
Vụt vụt vụt…
Ba luồng khí tức Đan Nguyên Cảnh quét xuống khu vực hải dương hư không mà thuyền Lam Lôi Hải Thiên đang dừng lại.
Người lên tiếng là một văn sĩ áo lam, chính là Lam Lôi đạo tặc.
Trong ba người.
Lam Lôi đạo tặc đứng ở bên trái.
Phía bên phải là một cứ hán mặc giáp đen, khí tức tu vi đáng sợ, đạt tới Tiểu Đan Nguyên hậu kỳ, thậm chí tiếp cận đỉnh phong.
Người đứng ở giữa.
Là một người “đầu trần cụt tay”, bộ dạng lạnh lùng ít nói, làn da toàn thân tràn ngập đường vân màu xanh, đập thẳng vào mắt người khác, khiến người đối diện cảm thấy trái tim rét lạnh, sát quang tràn ngập phương viên mười dặm kia, chính là phát ra từ trên người hắn.
Hắn chính là vị Tôn Chủ Đan Nguyên Cảnh.
- Dùng sức một mình, thay đổi hoàn cảnh thiên địa tự nhiên… Đây là Đại Đan Nguyên…
Lúc này, Triệu Phong đã triệt hồi một phần lực lượng huyết mạch ngăn cách mắt trái, thông qua năng lực nhìn thấu của Thần Linh Nhãn, một màn cảnh tưởng phía trên hải dương hư không, đều rơi vào mắt hắn.
Ngoài ra.
Hình ảnh người để đầu trần cụt tay kia, cũng xuất hiện trong đầu đám người Lâu Lan Chỉ Thủy.
- Không ngờ lại là kẻ đứng đầu liên minh mười Đoàn hải tặc phụ cận Bát Hoang Sơn, các khu vực Hư Không Hải quanh đây đều công nhận hắn là Vua Hải Tặc – Hồ Tác Vương.
Lâu Lan Chỉ Thủy nghẹn ngào.
Hồ Tác Vương.
Kẻ đứng đầu liên minh hải tặc tại Bát Hoang Sơn.
Phần đông thuyền viên trong thuyền Hư Không Hải, đều cảm thấy thể xác và tinh thần rung động, phảng phất một chân bước ra khỏi vách núi, đối diện với vực sâu. Tất cả đều kinh hồn thất thố.
Bịch…
Trong đó, một vài thuyền viên thậm chí còn đặt mông ngồi phịch dưới đất.
Triệu Phong nhíu mày, những thuyền viên mà hắn lựa chọn, tố chất và tâm tính, đều không giống người thường.
Tên “Hồ Tác Vương” này rốt cuộc có uy danh gì, lại khiến cho mọi người trong thuyền đều mất đi chiến ý và hi vọng?
- Cả một mảnh Hư Không Hải này, có thể nói chính là địa bàn của Hồ Tác Vương, tên thủ lĩnh đứng đầu liên minh hải tặc này, đã ngạo thị vô địch mấy trăm năm qua tại khu vực Bát Hoang Sơn, ngoại trừ thế lực siêu nhiên chí cao như ba đại Tông phái ra, không có thương đội nhân mã nào mà hắn không dám động.
Trên mặt Lâu Lan Chỉ Thủy đầy vẻ lo lắng, thanh âm khẽ run.
Lúc này.
Áp lực và uy thế Đại Đan Nguyên đến từ phía trên mặt biển, càng lúc càng lớn.
- Chuẩn bị nghênh chiến!
Thân hình Triệu Phong nhoáng lên, bay tới Liễu Vọng Đài, trong tay xuất hiện một cây hắc kỳ.
- Cường giả Đại Đan Nguyên a… Ngay cả “Xích Nguyệt giáo chủ” năm xưa cũng chưa vượt qua gông cùm xiềng xích cấp độ Đại Đan Nguyên này.
Khô Lâu đường chủ cay đắng nói.
Thực lực của Xích Nguyệt giáo chủ, hắn đã tận mắt chứng kiến.
Mà vị Hồ Tác Vương này, mang đến cho hắn áp lực, không thua gì Xích Nguyệt giáo chủ năm xưa.
Phía trên hải dương hư không.
- Hồ minh chủ, để ta xuống dưới, giải quyết những kẻ đó.
Tên cự hán mặc áo giáp đen, tay cầm một cây búa sắt màu xanh đen, lộ ra một tia tàn nhẫn.
Luận chiến lực, cự hán mặc áo giáp đen này, so với Lam Lôi đạo tặc, còn mạnh hơn một bậc.
- Không!
Hồ Tác Vương đạm mạc lên tiếng:
- Những người khác có thể đuổi tận giết tuyệt, nhưng Triệu Phong thì chỉ có thể bắt giữ.
Nghĩ đến phần thưởng hấp dẫn mà ba đại Tông phái chí cao treo giải, Hồ Tác Vương lạnh lùng ít nói cũng khó kìm chế được một tia kích động trong mắt.
Phốc phốc…
Đúng lúc này, hai đạo thân ảnh phá vỡ mặt nước, nhảy lên khỏi hải dương hư không.
- Triệu Phong, ngươi rất quyết đoán, dám chủ động ra ngoài nghênh chiến.
Hồ Tác Vương có chút ngoài dự liệu.
Ba người đều cho rằng Triệu Phong sẽ co đầu rút cổ dưới biển sâu, không dám chính diện nghênh chiến.
- Không hổ là người đứng đầu của liên minh mười Đoàn hải tặc, chúng ta đã chạy xa như vậy, không ngờ vẫn bị đuổi kịp.
Triệu Phong tay cầm hắc kỳ, dáng vẻ kinh ngạc bội phần.
Nói thật.
Mấy người Hồ Tác Vương làm thế nào đuổi theo thuyền Hư Không Hải, Triệu Phong quả thật vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng có một điểm có thể xác định.
Một khi bị Đại Đan Nguyên đuổi theo, Triệu Phong sẽ rất khó thoát.
- Ha ha ha… Tiểu bối, thân là thuyền trưởng của thuyền Lam Lôi Hải Thiên, ta và con thuyền Hư Không Hải này có cảm tình hơn hai trăm năm, đích thân tiến hành tu bổ và rèn luyện nó vô số lần, trong khoảng thời gian đó, sớm đã hình thành một tia tương liên mơ hồ rồi.
Lam Lôi đạo tặc đắc ý cười ha hả.
Hồ Tác Vương gật đầu khen ngợi:
- Thuyền Hư Không Hải đạt tới một cấp độ nhất định, sẽ thai nghén linh trí hình thức ban đầu, chỉ cần không cách nó quá xa, giữa hai bên vẫn sẽ cảm ứng được một tia liên hệ thần bí.
Thì ra là vậy...
Triệu Phong giật mình, lúc này mới hiểu được nguyên nhân chân chính.
- Đối với thuyền trưởng hải tặc Hư Không Hải mà nói, đây cũng không tính là bí mật gì, thậm chí còn là thường thức nữa.
Vị cự hán mặc áo giáp đen khinh thường nói.
Thường thức?
Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút khó coi.
Hai người hành tẩu tại Hư Không Hải, đều không có kinh nghiệm phong phú, nhất là Triệu Phong, đây còn là lần đầu tiên hắn tiến vào thế giới Ngoại Vực.
Không ngờ hai người lại chịu thiệt vì thiếu khuyết “thường thức”.
- Lam Lôi đạo tặc này, nhất định phải chết.
Tâm niệm Triệu Phong chợt động, sát ý đột ngột tăng mạnh.
Một khi đã biết nguyên nhân, Triệu Phong cũng không cần khách khí nữa, hắc kỳ trong tay vung lên.
Vụt…
Ngay lập tức, 60 bộ quỷ thi trớ chú phân biệt tạo thành đại trận, từ bên trong tràn ra một đoàn u vân dày đặc quỷ dị.
Phốc phốc phốc…
Triệu Phong vung mạnh hắc kỳ, một luồng oán lực quỷ thi trạng thái sương mù giống như một con sông lớn, ập về phía ba tên hải tặc Đan Nguyên Cảnh.
Ngay lập tức, mọi thứ trong phương viên vài dặm, đã bị lực lượng của Quỷ Thi Trớ Chú đại trận nuốt chửng.
- Cửu Sát Âm Cốt Thứ!
Khô Lâu đường chủ cắn răng một cái, toàn lực thúc dục Thần binh Địa cấp, một đạo gai xương ám ngân sắc, mang theo sát quang thiêu đốt hừng hực, kéo động tầng tầng Thứ ảnh, phối hợp với Quỷ Thi Trớ Chú đại trận của Triệu Phong, tấn công ba tên hải tặc Đan Nguyên Cảnh.
- Ồ!
Hồ Tác Vương thoáng lộ ra một tia kinh ngạc.
Phành…
Lam Lôi đạo tặc và cự hán mặc giáp đen, đứng đầu trận tuyến, đều cật lực ứng phó công kích.
Uy lực của Quỷ Thi Trớ Chú đại trận vượt xa dự đoán ban đầu, oán lực quỷ thi sinh ra, “vô khổng bất nhập” (*), hoàn toàn có thể uy hiếp được Tôn Giả, một khi bị quấn quanh người, sẽ vô cùng phiền toái.
(*) không chỗ nào là không thể vào.
“Cửu Sát Âm Cốt Thứ” của Khô Lâu đường chủ, được thúc dục đến cực hạn, dưới sự tăng phúc của Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, lực sát thương cũng vượt xa trước kia.
- Tiểu tử này không ngờ còn có thủ đoạn như vậy…
Nhất là Lam Lôi đạo tặc, trọng thương trước kia chưa lành, bị oán lực quỷ thi ăn mòn, ảnh hưởng rất lớn, tinh huyết hồn phách dần dần bị xói mòn.
Vừa giao phong hai hiệp, thì Lam Lôi đạo tặc và cự hán mặc giáp đen, đã lâm vào bị động.
Chỉ có Đại Đan Nguyên “Hồ Tác Vương” là vẫn đứng lặng tại chỗ, trên người phát ra một luồng đại thế thiên địa không gì sánh nổi, bên ngoài thân thể chập chờn một tầng sát quang hình thái Giao Long huyết thanh, những oán lực nguyền rủa còn chưa kịp đến gần thì đã bị chấn lui đến tán loạn.
Một màn này, rơi vào trong mắt hai người Triệu Phong, khiến bọn họ đều cảm thấy trong lòng nặng nề.
Hồ Tác Vương kia còn chưa ta tay, đã mang đến cho hai người một loại áp bách không thể hình dung.
- Để ta!
Thanh âm của Hồ Tác Vương có chút khàn khàn, truyền đi trong vụ hải mênh mông.
Vụt vụt…
Trên mặt Lam Lôi đạo tặc và cự hán mặc giáp đen, lộ vẻ vui mừng, vừa giao phong, vừa tránh ra một bên.
- Phá!
Hồ Tác Vương xông lên trước một đoạn, một chưởng vung lên.
Phành…
Hư không trong phương viên mười dặm, nhiễm lên một tầng sát quang huyết thanh, nguyên khí thiên địa và hoàn cảnh không gian, đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mà Hồ Tác Vương kia, phảng phất như Chí Tôn một phương thiên địa, lúc ra tay, phảng phất có một loại cảm giác nghịch chuyển Thiên Địa Nhật Nguyệt.
Phành…
Một khoảng vụ hải hư không, phảng phất như cự vật Man Hoang thức tỉnh, mơ hồ rung động.
Trong khoảnh khắc đó.
Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ trong Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, đều có cảm giác hít thở không thông, giống như con sâu cái kiến đang kháng nghịch thiên địa vũ trụ.
Rắc rắc…
Oán lực quỷ thi dày đặc nồng đậm, bong ra từng mảng, đoàn sương khói tạo nên Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, lập tức chia năm xẻ bảy, gần như sụp đổ.
- Công kích thật khủng khiếp.
Triệu Phong chỉ thừa nhận một vài tia dư âm, đã cảm thấy huyết khí sôi trào.
- Hai người các ngươi giữ chân tên tiểu tử kia, để ta tiêu diệt Bộ khô lâu kia trước.
Hồ Tác Vương ra tay, vẫn vô cùng “cẩn thận”, chủ yếu là lo lắng ngộ thương đến Triệu Phong.
Ba đại Tông phái chí cao, treo giải thưởng truy nã đối với Triệu Phong rất phong phú, ngay cả kẻ đứng đầu liên minh mười Đoàn hải tặc như hắn, cũng không thể chống lại sức hấp dẫn đó.
- Tiểu bối, e rằng ngươi còn chưa rõ địch nhân mà mình phải đối mặt là như thế nào...
Lam Lôi đạo tặc châm biếm nói.
- Hắc hắc… Tiểu tử nghé con không sợ cọp, nhìn thấy Đại Đan Nguyên cũng dám xuất đầu nghênh chiến.
Cự hán mặc giáp đen bật cười, hiện rõ nét trào phúng.
Giờ phút này.
Quỷ Thi Trớ Chú đại trận gần như bị Hồ Tác Vương đánh sập, Triệu Phong đã mất đi hơn phân nửa sự yểm hộ.
Đối mặt với hai Tiểu Đan Nguyên hậu kỳ, mà tu vi của Triệu Phong chỉ là Chân Chủ Cấp đại thành, cho dù có Thần binh Địa cấp cũng có chút bình thường, căn bản không phải đối thủ.
Cũng may là ba tên hải tặc Đan Nguyên Cảnh này, đều sợ ngộ sát Triệu Phong, cho nên đều lưu thủ.
Phành…
Một tiếng nổ lớn từ bên cạnh truyền đến.
- Triệu Phong, cứu… Cứu ta…
Khô Lâu đường chủ hét lên một tiếng thê lương, bị hai đầu hư ảnh hình thái Giao Long huyết thanh, gắt gao cuốn chặt giữa không trung.
Rắc rắc…
Xương cốt kim ngân khắp toàn thân Khô Lâu đường chủ, xuất hiện một tia rạn nứt.
Triệu Phong kinh hãi, không ngờ Khô Lâu đường chủ lại bị đánh bại nhanh như vậy, chỉ mới đối mặt giây lát đã lâm vào tuyệt cảnh.
Phải biết rằng.
Khung xương của Khô Lâu đường chủ, dung nhập với “Cửu Sát Âm Cốt Thứ”, lực lượng, phòng ngự và độ cứng của cốt cách, tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có thể ngạnh kháng công kích của Tôn Giả bình thường.
Ngoài ra, Khô Lâu đường chủ còn có thân thể Luyện Cốt quỷ đạo, vô cùng cường đại, nếu đổi lại là Tôn Giả bình thường, e rằng đã sớm tan nát huyết nhục rồi.
Rắc rắc…
Ngay lập tức, khung xươngcuar Khô Lâu đường chủ, gần như muốn gãy nát.
- Không thể bảo lưu nữa…
Triệu Phong kinh hãi, hít sâu một hơi.
Nhưng giờ phút này, công kích của hai Tôn Giả còn lại cũng ép tới, khiến cho bản thân hắn cũng khó bảo toàn.
- Mở!
Sắc mặt Triệu Phong có chút âm trầm, mắt trái và mái tóc của hắn, nhanh chóng biến thành một màu xanh đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.