Chúa Tể Chi Vương

Chương 55: Quảng Quân Vệ, Mỹ nữ mời




Đòn Sát thủ chính thức?
Triệu Lân Long vừa nói ra lời này, mấy vị thiên tài của Triệu tộc đều có chút kinh ngạc.
Triệu Phong cũng chỉ có thể liên tưởng tới Huyền Vũ các tầng thứ ba của gia tộc.
Ngày đó, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Triệu Lân Long bước lên tầng thứ ba.
Chẳng qua, lần Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao này, Triệu Lân Long vẫn thi triển võ học mạnh nhất của mình là chỉ pháp đỉnh cấp Vân Toa Chỉ.
Nếu như thật sự có thứ gọi là đòn sát thủ, tại sao hắn lại không sử dụng?
Khóe miệng Triệu Phong khẽ mỉm cười.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là những “thu hoạch” ở tầng thứ ba Huyền Vũ các của Triệu Lâm Long vẫn chưa được lĩnh ngộ, tiêu hóa.
Dưới bóng cây đại thụ.
Hai đạo thân ảnh âm thầm ẩn giấu, chú ý toàn bộ quá trình bắt đầu và kết thúc của Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao.
- Nhớ kỹ, Tân gia và Triệu gia, mỗi nơi đều có một thiên tài ưu tú, lúc trở về bẩm báo cho Chủ Thượng...
Một thân ảnh trong đó lên tiếng.
Vụt...
Hai đạo thân ảnh lướt đi dung nhập vào trong bóng đêm.
- Người nào!
Hai người vừa mới lướt đi được mấy trăm mét thì phía trước đã truyền đến một tiếng quát mạnh mẽ chói tai.
Bịch!
Một lão giả mặc áo bào xám từ một cây đại thụ trên vách núi nhảy xuống, ánh mắt lập lòe như đuốc, nhìn chăm chú hai vị khách không mời mà đến.
- Ha ha, lại gặp được một vị Đại Sư thất trọng võ đạo rồi, Thập Thât Vệ, giao cho ngươi luyện tập đẩy.
Một thân ảnh mặc ngân giáp màu tối khẽ cười một tiếng, lách mình rời đi.
- Tên vô lại phương nào, dám tiến vào trọng địa của Thu gia ta!
Trong mắt lão giả áo xám lóe lên một tia sắc bén, cách không đánh ra một chưởng.
Phù...
Một đạo chưởng kình màu vàng giống như khí chưởng vô hình vạch phá bầu trời đêm, cách không đánh ra tiếng vang như sấm.
Võ Đạo Nội Kình cách không đả thương người!
Đây nghiễm nhiên là cấp độ “Phá Khí đoạn” của Đại Sư võ đạo.
Uy lực một chưởng này có thể cách không đánh chết Võ Giả tứ trọng ngũ trọng.
- Chút tài mọn!
Thân ảnh mặc ngân giáp màu tối vẫn còn lưu lại, vung một tay lên, điểm ra một cái.
Vù... xoẹt...
Một đạo chỉ kình màu xanh bén nhọn giống như ánh sáng của một mâu đâm ra, vạch phá mấy mét hư không, đánh nát bấy chưởng kình của lão giả áo bào xám.
Xoẹt...
Thân ảnh hai người giao thoa như tia chớp, đối chiến một kích, tốc độ vượt qua phản ứng cực hạn của Võ Giả bình thường.
Phành... phành...
Tại vị trí cũ lưu lại một cái hố đường kính vài mét, sóng khí biến thành một luồng gió mạnh cuốn xa hơn mười thước, thanh thể khiến người ta kinh hãi.
Uy năng của hai người giao thủ có thể so với hung thú cao cấp trong Hoành Vân Thiên Lâm.
Ọc...
Lão giả áo xám thổ ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, gầm nhẹ một tiếng:
- Các hạ là người phương nào, không sợ Thu gia ta sẽ truy sát hay sao?
Thu gia dù sao cũng là một trong ba đại gia tộc của thành Vũ Dương, thế lực trải rộng trong phạm vi ngàn dặm.
Nếu đặt ở thành Vũ Dương, ba đại gia tộc hiển nhiên cũng là thể lực rất lớn.
- Thu gia? Chỉ cần một ý niệm của Chủ Thượng chúng ta là đủ khiến cho tiểu tộc nhỏ bé các ngươi hủy diệt trong nháy mắt rồi.
Thân ảnh mặc ngân giáp màu tối cười lạnh một tiếng, hóa thành một đạo tàn ảnh dung nhập vào trong bóng đêm.
- Hai người kia, rốt cuộc có địa vị gì? Nhìn cách ăn mặc của bọn chúng không tốt rồi! Chẳng lẽ là “Quảng Quân Vệ” trong truyền thuyết...
Lão giả áo xám hít sâu một hơi.
Quảng Quân Vệ!
Ba chữ này khiến cho một cường giả thất trọng võ đạo như hắn cảm thấy kinh hãi lạnh người.
Thành Vũ Dương, đặt ở Tương Vân quốc cũng chỉ là một thành nhỏ.
Mà Thu gia cũng chỉ là một trong những thể lực của cái thành nhỏ này.
Thế nhưng trên thành Vũ Dương còn có “quận thành” khổng lồ.
Đẳng cấp của “quận thành” còn trên cả thành nhỏ, quản hạt rất nhiều thành nhỏ.
Thành Vũ Dương lệ thuộc “quận Quảng Lăng”, quận thành này quản hạt mười hai tòa thành nhỏ.
Quảng Quân Vệ chính là kẻ thống trị vệ sĩ tinh anh cao nhất trong quận Quảng Lăng.
Cho tới nay, Quảng Quân Vệ cũng chỉ được giới hạn trong truyền thuyết, ngoại nhân không hề biết đến.
Nghe nói Quảng Quân Vệ có tổng cộng mười tám Vệ, mỗi một Vệ ít nhất đều có thực lực Đại Sư Võ đạo.
- Quảng Quân Vệ đến thành Vũ Dương, còn quan sát Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, là có dụng ý gì? Chẳng lẽ là đại biểu cho ý nguyện của “người đó”.
Lão giả áo xám cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Bởi vì hắn biết rõ, sau lưng Quảng Quân Vệ chính là đại biểu cho một thế lực to lớn, muốn tận diệt thế lực như Thu gia cũng đơn giản giống như là bóp chết một con kiến vậy.
Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao kết thúc.
Các thiếu niên tài tuấn đến từ khắp các nơi quanh thành Vũ Dương đều tốp năm tốp ba rời đi.
Triệu tộc tổng cộng có bảy người, lặng lẽ đi xuống núi.
Trên đường đi, sắc mặt Triệu Lân Long tối tăm phiền muộn, ẩn chứa lửa giận, những người khác cũng không dám làm phiền.
Tâm thần của Triệu Phong ở trong bóng tối thì lại bay bổng đến nơi khác.
Mắt trái của hắn nhìn xa đến vài dặm, nhìn thấy một trận chiến đấu kinh hồn ở rất xa.
Đó chính là trận quyết đấu giữa Quảng Quân Vệ và trưởng lão Thu gia.
Uy năng giao phong của Đại Sư võ đạo khiến cho Triệu Phong cũng phải run sợ.
Tu vi của trưởng lão Thu gia đã đạt đến thất trọng võ đạo, chỉ một kích tùy tiện thì Võ Đạo Nội Kình cũng phá thể mà ra, như sấm sét, cách không đả thương người, khiến kim thiết cũng vỡ nát.
Uy lực của cấp độ đó, cho dù có một trăm Võ Giả cũng có thể giết chết trong khoảnh khắc.
Cho dù là Võ Giả bình thường thì cũng yếu ớt như đứa trẻ.
- Đây là lực lượng của Đại Sư võ đạo ư? Thất trọng võ đạo đã mạnh mẽ như vậy rồi, không biết bát trọng cửu trọng, thậm chí cửu trọng đỉnh phong và Thánh Cảnh Tông Sư trong truyền thuyết thì như thế nào...
Triệu Phong tràn ngập kinh hãi và chấn động, đồng thời cũng rất chờ mong.
Mấy người Triệu gia vừa mới đi xuống núi thì phía trước cũng có mấy đệ tử của Thu gia đi tới.
Người cầm đầu là một thiếu nữ trẻ tuổi.
- Triệu Phong công tử, xin dừng bước.
Thiếu nữ trẻ tuổi cung kính nói.
Hả?
Triệu Phong kỳ quái nhìn những đệ tử của Thu gia.
- Tiểu thư nhà ta cho mời ngài đến gặp.
Thiếu nữ tuổi trẻ kia ăn mặc như nha hoàn, thế nhưng tu vi lại đạt tới tam trọng võ đạo.
- Tiểu thư nhà người?
Triệu Phong có chút kinh ngạc.
- Tiểu thư nhà ta chính là đại tiểu thư của Thu gia, là người chủ sự của Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao - Thu Mộng Vũ.
Thiếu nữ trẻ tuổi mỉm cười giải thích.
Thu Mộng Vũ? Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ?
Mấy vị thiên tài của Triệu tộc đều chấn động, lộ ra thần sắc hâm mộ.
Một vài thiếu niên tài tuấn trăm phương ngàn kế theo đuổi Thu Mộng Vũ, nhưng đều không được gì.
Thế mà Triệu Phong lại nhận được lời mời chủ động từ Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ, đây là loại vinh hạnh đặc biệt gì?
Thân phận Thu Mộng Vũ, không chỉ là thiên tài của Thu gia mà còn là Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ, là đại tiểu thư của Thu gia, thân phận tôn quý như thế nào?
- Được.
Triệu Phong hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Thu Mộng Vũ dù sao cũng là mỹ nữ thiên tài nổi danh khắp thành Vũ Dương, hơn nữa còn là người tổ chức Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao lần này, về tình về lý, hắn cũng khó từ chối lời mời của đối phương.
- Triệu công tử, đi theo ta.
Thiếu nữ trẻ tuổi chân thành hữu lễ, hạ thấp người dẫn đường.
Hừ!
Triệu Vũ Phi đưa mắt nhìn bóng lưng Triệu Phong rời đi, cái miệng nhỏ nhắn thoáng bặm lại, dường như có chút bất mãn.
- Chẳng lẽ Thu Mộng Vũ lại coi trọng Triệu Phong?
Triệu Phong* kinh ngạc thốt lên.
Suy nghĩ của mấy người cũng không phải là không có đạo lý.
Lần Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao này, có thể nói là Triệu Phong bỗng nhiên nổi tiếng, ra sức tranh tài được vinh danh đệ nhất ngang với Tân Vô Ngân.
Càng hiếm có hơn là Triệu Phong vẫn còn rất trẻ, biểu hiện tiềm lực càng lớn.
Đại tiểu thư của Thu gia rất có thể ném ra ngoài một cành ô-liu để mời chào vị thiếu niên thiên tài này.
- Hắn dám!
Triệu Lân Long cười lạnh một tiếng.
Mọi người nghe vậy lập tức hai mặt nhìn nhau.
Mọi người đêu biêt Thu gia va Triệu gia vẫn luôn đối lập nhau.
Nếu Triệu Phong dám đầu nhập vào Thu gia, như vậy cũng không phải chỉ đơn giản là phản bội.
Triệu Phong một đường đi theo nha hoàn trẻ tuổi.
Chỉ trong chốc lát đã quay trở lại đỉnh núi tổ chức Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao.
- Công tử mời.
Nha hoàn trẻ tuổi dẫn Triệu Phong đến một tòa trúc lâu giản dị tao nhã mà không kém phần u tĩnh lịch sự.
Đi vào trúc lâu, vén rèm cửa lên.
Triệu Phong rất nhanh đã nhìn thấy Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ với thân hình uyển chuyển, yểu điệu xinh đẹp, mái tóc như thác nước buông ngang thắt lưng, toàn thân váy xanh càng tôn lên vẻ ưu nhã cao quý cho giai nhân.
Chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng của nàng đã khiến người ta có cảm giác kinh diễm, trái tim đập rộn lên.
Từ từ quay lại, mái tóc xanh của Thu Mộng Vũ khẽ lướt nhẹ trên vai, lộ ra dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, lông mày kẻ đen như lá liễu, đôi mắt thu thủy hàm tình.
Nhìn thẳng Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ, lại còn ở chung phong ánh mắt Triệu Phong thoáng chút run lên, sau đó lại tĩnh lặng như dòng nước.
Với một thiếu niên mười bốn tuổi thì định lực như vậy đã rất hiếm có rồi.
Nên biết, cho dù là một vài Võ Giả trưởng thành cũng khó mà chống lại mị lực trời sinh của Thu Mộng Vũ.
Thu Mộng Vũ thầm thở dài, trong mắt lộ ra một tia thưởng thức.
Đối phương còn nhỏ tuổi nhưng không chỉ thực lực siêu quần xưng bá, mà định lực cũng mạnh đến không thể tưởng tượng nổi.
- Triệu công tử, mời ngồi.
Thu Mộng Vũ chân thành đi đến trước mặt hắn.
Lúc này, hai người chỉ gần trong gang tấc.
Mùi thơm hơi thở, thậm chí là nhiệt độ trên người Thu Mộng Vũ đều bị Triệu Phong cảm nhận được rõ ràng.
Nếu đổi lại là nam tử bình thường e rằng huyết mạch đã sục sôi khó mà kháng cự nổi.
Nhưng Thu Mộng Vũ thì vẫn điềm tĩnh dịu dàng, tự mình châm trà cho hắn, nhất cử nhất động, mỗi một cái nhíu mày hay mỉm cười đều ẩn chứa mị lực vô tận.
Triệu Phong ngược lại rất tự nhiên tiếp lấy chén trà, không tránh né, cũng không chạm vào ngón tay như ngọc của Thu Mộng Vũ, ngón tay bóng loáng mềm mại như tuyết, khiến người khác có cảm giác tiêu hồn.
Cũng không biết có phải là cố tình hay không, đôi mắt xinh đẹp mê hồn của Thu Mộng Vũ lấp lánh nhu tình dị sắc, lại đứng sánh vai bên cạnh hắn.
Có thể tiếp xúc với Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ ở khoảng cách gần như vậy, đối với những thiếu niên tài tuấn khác mà nói e rằng chỉ là ước mơ thiết tha.
Thế nhưng, trên mặt Triệu Phong lại không mang chút bận tâm nào.
Trên thực tế, nếu hắn muốn dò xét Thu Mộng Vũ thì cho dù có cách xa vài dặm cũng gần như trong gang tấc, không có gì khác nhau.
Lúc tu vi tăng lên, năng lực kỳ dị của mắt trái cũng tăng, năng lực nhìn xuyên thấu lại càng mạnh hơn.
Nếu Triệu Phong muốn, thậm chí còn có được nửa năng lực nhìn xuyên thấu.
Thu Mộng Vũ cũng không biết chuyện này, bằng không nhất định là sẽ tránh Triệu Phong như tránh tà.
- Triệu Phong công tử, biểu hiện ở Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao hôm nay quả thật phong thái kinh người, đủ dương danh khắp thành Vũ Dương rồi...
Thanh âm của Thu Mộng Vũ như mưa phùn rả rích, mềm mại ngọt ngào.
Triệu Phong cũng khách khí đáp lại vài câu, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc Thu Mộng Vũ mời mình đến đây làm gì?
Hắn còn nhỏ tuổi, trên phương diện tình cảm nam nữ vẫn rất ngây thơ, không biết mỗi một cái nhíu mày mỉm cười của Thu Mộng Vũ đều âm thầm ẩn chứa mị lực hấp dẫn lớn lao.
Trong chuyện này cũng có công lao của mắt trái thần bí, chính nó khiến tâm tính của Triệu Phong tỉnh táo vượt xa thường nhân, có khả năng miễn dịch đối với lực hấp dẫn của ngoại vật rất mạnh.
Lúc nói chuyện, đều là Thu Mộng Vũ hỏi còn Triệu Phong trả lời.
Biểu hiện của Triệu Phong giống như một khúc gỗ.
Trong lòng Thu Mộng Vũ cũng thầm thở dài một tiếng, không biết rốt cuộc là mị lực của mình không đủ hay là bởi vì đối phương còn quá nhỏ tuổi nữa.
Biểu hiện của Triệu Phong khiến cho kế hoạch mỹ nhân kế của nàng hoàn toàn thất bại.
- Triệu công tử, không biết có hứng thú gia nhập Thu gia hay không. Chỉ cần huynh đồng ý, Mộng Vũ có thể hứa hẹn tất cả điều kiện, kể cả công pháp võ học, ngân lượng, thậm chí mỹ nữ kiều thê...
Thu Mộng Vũ chân thành khẩn khoản, thân thể yểu điệu xinh đẹp gần như chạm vào người Triệu Phong.
Triệu Phong lập tức đề phòng kéo giãn khoảng cách.
Hơi suy nghĩ mộtchút, hắn liền cảm thấy ngạc nhiên, cuối cùng hiểu ra ý đồ của Thu Mộng Vũ.
Khuôn mặt Thu Mộng Vũ khẽ ửng hồng, đối mặt với thiếu niên còn ngây thơ đối với tình cảm nam nữ, nàng có cảm giác rất vô lực.
- Đa tạ hảo ý của tiểu thư, nhưng chí ta không tại thành Vũ Dương này.
Triệu Phong chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói.
Chí không tại thành Vũ Dương!
Tâm hồn thiếu nữ của Thu Mộng Vũ không khỏi run lên, ngưng mắt nhìn thân ảnh thiếu niên tuấn tú đứng dậy rời đi.
Thân ảnh thiếu niên trong tầm mắt dường như có vài phần anh vĩ, phảng phất biểu thị khoảnh khắc kinh thiên động địa của hắn trong tương lai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.