Chúa Tể Chi Vương

Chương 339: Quần tinh tề tụ (trung)




- Thiên Bồng đại quốc và Tử Tấn đại quốc là hữu nghị chi bang, những hậu bối chúng ta khó có một lần tụ tập. Vừa vặn mượn cơ hội lần này tiến hành luận bàn nghiên cứu thảo luận, xúc tiến tình hữu nghị lẫn nhau.
Mắt phượng của Lăng Nguyệt công chúa sáng quắc, tư thái hiên ngang.
Nàng trực tiếp đưa ra đề nghị luân bàn, hết sức lưu loát không muốn gây phiền phức giống như nhóm thế lực của Xích Tiêu đại quốc
Kim Thái tử không khỏi giật mình, chẳng lẽ Lăng Nguyệt công chúa này muốn khiêu chiến với mình?
Đối mặt với Lăng Nguyệt công chúa tu vi Chân Huyền cấp, hắn không hề có phần thắng.
Huyết mạch của Kim Thái tử tuy mạnh, thế nhưng huyết mạch của Lăng Nguyệt công chúa chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn hắn, luận tu vi, Lăng Nguyệt công chúa cũng mạnh hơn hắn một cấp.
Cũng may.
Lăng Nguyệt công chúa không hề có ý khiêu chiến Kim Thái Tử.
Trong suy nghĩ của nàng Kim Thái Tử không có gì đáng ngại, lại nhiều lần thất bại dưới tay mình, không đáng đánh một trận. Đối thủ chân chính của mình là Tân Vô Ngân, thậm chí là Mạc Thiên Y.
Rất nhanh, bên phía Tử Tấn đại quốc bước ra một nam một nữ.
Theo thứ tự là thiên tài xếp hạng thứ tư, thứ năm: Kha Lập và Phàn Tiểu Nguyệt.
Tu vi của hai người lần lượt là Chân Nhân cấp đại thành và Chân Nhân cấp tiểu thành.
Thứ hạng này vừa vặn tương ứng với thứ hạng của Triệu Phong và Liễu Cầm Tâm tại Thiên Bồng đại quốc.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, dưới tình huống cùng thứ hạng Thập Tinh tại Thiên Bồng đại quốc hoàn toàn không phải là đối thủ của Thập Tinh tại Tử Tấn đại quốc.
Hừm?
Triệu Phong đang khoanh chân ngồi, đột nhiên cảm nhận được một luồng chiến ý đến từ phía một thanh niên mặc trường bào ngân bạch, phá đối diện.
- Tiểu tử tóc lam, ra đánh một trận đi.
Vẻ mặt Kha Lập có chút không kiên nhẫn, cũng lười nói những càu khách sáo.
Nếu như không phải theo sắp đặt của Lăng Nguyệt công chúa, hắn cũng sẽ không chú ý đến Triệu Phong
Kha Lập tự nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo, hắn đã tham gia Chân Long hội, còn tiến vào trước 300 hạng đầu.
Nửa năm trước, tại Tử Tấn đại quốc, hắn vượt cấp giao thủ với một tên đạo tặc Chân Nhân Cấp đỉnh phong đuổi giết tên đạo tặc kia vạn dặm lấy thủ cấp.
Từ đó về sau, uy danh của Kha Lập liền đại chấn
Hiện tại, bảo hắn khiêu chiến với một nhân vật mới tu vi thấp kém hơn mình một bậc, tự nhiên không có chút hứng thú nào.
Lúc Kha Lập khiêu chiến, cũng không chú ý đến vẻ mặt của Kim Thái tử cầm đầu “Thập Tinh Thiên Bồng” có chút hả hê.
Đám người Thiên Vân Chi và Khương Tam Phong đều có chút suy tư.
Những chi tiết này đều không qua được mắt của Lăng Nguyệt công chúa, nàng chợt lộ ra một tia kinh ngạc.
Bên phía Thiết Long Cường Quốc.
- Triệu Phong.
Trái tim Bắc Mặc đập mạnh một cái, sắc mặt đại biến, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc lam bên phía trận doanh của Thiên Bồng đại quốc.
- Làm sao vậy?
Lữ Long, một thiên tài đại biểu khác của Thiết Long Cường Quốc, phát hiện được vẻ biến hóa trên mặt Bắc Mặc.
- Không có gì, chỉ là nhìn thấy người quen mà thôi.
Ánh mắt Bắc Mặc ngưng tụ, chú ý tình huống bên đó.
Bắc đại lục, cấp độ của ba Đại quốc thật sự vượt xa khả năng mà hai người bọn họ có thể với tới.
Lúc này, tình huống bên đó cũng hấp dẫn chủ ý của phần đông thiên tài tại Bắc Tinh Đài.
Triệu Phong ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn thờ ơ với việc Kha Lập vô lễ khiêu chiến.
Thậm chí, ánh mắt của hắn còn quét về một nơi hẻo lánh khác.
- Bắc Mặc sư huynh, chúng ta lại gặp mặt. Tình hình của Hoành Vân Thập Tam Quốc và Hiểu Nguyệt Tông gần đây thế nào rồi?
Một âm thanh lặng lẽ vang lên trong não hải của Bắc Mặc.
Trong lòng Bắc Mặc khẽ chấn động
Lúc Triệu Phong liên lạc với hắn, Lữ Long ở ngay bên cạnh, thậm chí cả Thiết Tiêu Chân Chủ ở cách đó không xa cũng không cảm nhận được.
Khó có thể tưởng tượng nổi, trong lúc gặp phải khiêu chiến mà Triệu sư đệ còn có thể hời hợt liên lạc với mình.
- Triệu Phong, Tử Tấn đại quốc và Thiên Bồng đại quốc chúng ta có lui tới với nhau, luận bàn này mang tính hữu nghị, ngươi cứ thoải mái luận bàn, dù sao cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của ngươi.
Kim Thái tử hào khí lãnh đạm, vui vẻ giảng hòa.
Dù sao thì hắn cũng là người lĩnh quân của Thiên Bồng đại quốc.
Lời của Kim Thái Tử khiến cho Tử Tần đại quốc và đám thiên tài đến từ khắp nơi đều nhíu mày, không khỏi buồn bực.
Tại sao mọi người lại có cảm giác như muốn tên thiếu niên này ra tay, còn cần phải có Kim Thái Tử khích lệ mời mọc, giọng điệu này giống như đang nói: Đi đi, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian của ngươi, cứ làm theo một chút là được.
Lý nào lại vậy!
Trong lòng Kha Lập đột nhiên bừng lên ngọn lửa giận, thần sắc và phản ứng của Kim Thái Tử và Triệu Phong giống như đang khinh miệt mình vậy.
Kim Thái tử thì bỏ đi, dù sao thì thực lực của đối phương cũng mạnh hơn hắn, là đối thủ cùng đẳng cấp với Lăng Nguyệt công chúa.
Thế nhưng thiếu niên tóc lam kỳ lạ này, có tư cách gì chứ?
- Ha ha ha, tiểu tử tóc lam, ngươi tên là Triệu Phong đúng không Nếu ngươi có thể kiên trì được mười chiêu trong tay ta, Kha mỗ xem như thua.
Kha Lập không giận mà cười, bộ trường bào ngàn bạch không gió mà bay.
Ô... Ô... Ô... N... G
Quanh người hắn hiện lên một tầng khí văn xanh đỏ, tầng tầng lớp lớp, bỗng nhiên hình thành mây chục đạo đao văn hỏa diễm, giống như một trận pháp đao phong hóa diễm, bao phủ khắp mười trượng xung quanh.
Chân Nhân cấp bình thường một khi tiếp cận khoảng cách mười trượng của hắn, e rằng sẽ bị thiêu cháy thành tro.
Không chỉ vậy, trong lòng bàn tay của hắn còn hiện lên một thanh đại đao xích hắc (đỏ đen), bên trên dày đặc hỏa văn chằng chịt, vô số đao văn như sóng lửa đều phóng lên trời.
- Kha Lập xem ra đã tức giận thật sự rồi, không ngờ thúc dục “Xích Viêm Chương Văn” đến tầng thứ bảy.
- Lại phối hợp với cả “Ám Văn Hỏa Diễm Đao” nữa, thực lực của hắn lúc này gần như có thể khiêu chiến Chân Huyền cấp bình thường
Người của Tử Tấn đại quốc đều nhìn về phía Triệu Phong với vẻ hả hê.
Thế nhưng bọn hắn lại phát hiện, đám thiên tài bên phía Thiên Bồng đại quốc đều lộ vẻ suy tư, ánh mắt có chút châm chọc.
- Triệu sư đệ cẩn thận, chiến lực tên kia rất khủng bố... Không tốt, hắn đã trực tiếp xông tới rồi.
Sắc mặt Bắc Mặc đại biến, bí mật truyền tin cho Triệu Phong
Có lẽ cảm nhận được uy hiếp, Triệu Phong đang khoanh chân ngồi, cuối cùng cũng nhìn về phía Kha Lập.
- Chiến thắng ngươi, ta chỉ cần liếc mắt một cái.
Trong mắt trái của Triệu Phong phảng phất như một vực sâu hư không băng lam vô tận. Tâm Linh Chi Nhãn.
Kha Lập không khỏi lâm vào trong thế giới vực sâu băng lam vô tận, thần sắc trong mắt chợt trở nên ngốc trệ.
Một màn tiếp theo, khiến cho đám thiên tài ở đây đều kinh hãi.
Keng keng...
Đại đao xích hắc trong tay Kha Lập Tơi xuống đất, Chân Linh khí tán loạn.
Bốp bốp...
Kha Lập vung bàn tay, không ngừng tát vào mặt mình.
- Đình Nhi, là lỗi của ta, ta là súc sinh, không nên cô phụ ngươi.
- Ngươi gả cho tên gian tặc kia, chịu đủ tra tấn, hương tiêu ngọc vẫn, tất cả đều là do lỗi của ta.
Nhất thời, những cái tát vang dội khắp cả Bắc Tinh Đài.
Kha Lập tự tát bản thân, khuôn mặt nhanh chóng sưng đỏ, khóe miệng tràn ra vết máu.
Bịch...
Cuối cùng, hắn thậm chí còn quy rạp xuống đất, lệ rơi bi thương
Bên phía Tử Tấn đại quốc, mọi người đều hoảng hốt thất sắc, đồng loạt kêu la.
Thế nhưng, Kha Lập đã chìm vào trong cảm xúc tâm linh của mình, hoàn toàn không cảm nhận gì đối với ngoại giới.
- Kha Lập thất bại.
Lãng Nguyệt công chúa liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, sau đó để người khác khiêng Kha Lập đi.
Từ đầu đến cuối.
Triệu Phong vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ liếc nhìn Kha Lập mà thôi.
Thần Linh nhãn nhằm vào thất tình lục dục của người khác, phàm là sinh linh, không có khả năng không có khuyết điểm hay bất kỳ sơ hở tâm linh nào.
Triệu Phong mở ra Thần Linh nhãn, trực tiếp khiến đối phương lâm vào ma chướng tâm linh, không thể tự kiềm chế.
Lúc đầu, ở Thủy Nguyệt bí động, hắn thi triển bí thuật cùng loại như vậy, đã khiến cho hai người Bích lão gia và Tàn Huyết Ngốc Ưng điên cuồng công kích Đào Phiến phi tặc, tàn sát lẫn nhau.
- Huyết mạch đồng tử của tên này thật đáng sợ.
- Chỉ liếc mắt đã đánh bại Kha Lập.
Tử Tấn đại quốc, Xích Tiêu đại quốc và đám thiên tài tới từ khắp nơi đều trở nên nghiêm túc, tràn ngập kiêng kỵ đối với Triệu Phong.
Bên phía Thiết Long Cường Quốc.
Trong lòng Bắc Mặc chắn động, lúc này, Triệu Phong vẫn còn trao đối với hắn ở phương diện tinh thần, đồng thời hỏi thăm tình huống của Hoành Vân Thập Tam Quốc và Hiểu Nguyệt Tông
Nói cách khác.
Triệu Phong nhất tâm nhị dụng vừa cùng hắn trao đổi vừa liếc mắt đánh bại Kha Lập.
Nếu như sự thật này tiết lộ cho người khác biết, đánh giá về huyết mạch đồng tử của Triệu Phong chỉ e sẽ tăng thêm một bậc nữa.
Sau khi Kha Lập thua.
Đối thủ còn lại bên phía Tử Tấn đại quốc là Phàn Tiểu Nguyệt liền ngây người tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
Nàng rất nhanh phát ra khiêu chiến với Liễu Cầm Tâm.
Phàn Tiểu Nguyệt ngưng mắt nhìn nữ tử tuyệt mỹ mà tĩnh mịch kia. Tư sắc và khí chất của đối phương khiến cho chính nàng cảm thấy tự ti mặc cám.
Liễu Cầm Tâm nhoẻn miệng cười, trong tay xuất hiện một cái “Thất Huyền cẩm” cổ sắc cổ hương.
Lúc ở đại hội tranh đoạt tại Vương Đô, cũng không thấy nàng sử dụng cây cầm này bao giờ.
- Người tu hành Nhạc đạo.
Lệ mang trong mắt Phàn Tiểu Nguyệt lóe lên, không để cho Liễu Cầm Tâm có cơ hội gảy đản phát ra một đoạn âm phù nào, liên bổ ra một đạo lưỡi liêm bán nguyệt hẹp dài, xẹt qua hư không, tia lửa không ngừng bắn ra.
Loại chiêu thức đơn thể ngưng luyện này, lực công kích rất mạnh mẽ, mà tốc độ cũng cực nhanh.
Người tu hành Nhạc đạo, một khi gảy một khúc đàn thì uy lực quả thật vô cùng đáng sợ.
Tưng...
Ngón tay của Liễu Cầm Tâm khẽ gảy dây đàn một cái, tiếng đàn rung động, khiến cho không ít thiên tài ở đây đều cảm thấy khí huyết sôi trào.
Mắt thường chỉ thấy một đạo huyền âm mờ nhạt, kéo động theo một chuỗi sóng ánh sáng như nước gợn, phóng tới Phàn Tiểu Nguyệt.
Keng...
Lưỡi liềm bán nguyệt mà Phàn Tiểu Nguyệt phát ra, bỗng nhiên nổ tung, một luồng lực lượng vô hình vô chất lập tức xâm nhập vào thân thể nàng.
Ọc...
Phàn Tiểu Nguyệt vội vàng không kịp chuẩn bị, liền thổ ra một búng máu, huyền âm mở nhạt vẫn tiếp tục xông tới, trực tiếp bức lui nàng
Gần như chỉ một chiêu, Phản Tiểu Nguyệt đã thất bại.
Bên phía Tử Tấn đại quốc hoàn toàn im lặng.
- Liễu Cầm Tâm này cũng rất đáng sợ, nếu như để nàng chính thức phát động một khúc đàn, cho dù là đối thủ cùng cấp tiến công vẫn có thể thong dong ứng phó.
Sắc mặt Lăng Nguyệt công chúa khẽ run rẩy, thần sắc ngưng trọng
Một mình Triệu Phong hoặc Liễu Cầm Tâm thì nàng cũng không để trong lòng.
Điều nàng thực sự kiêng kỵ chính là thực lực chỉnh thể của tân tinh Thiên Bồng đại quốc.
Kim Thái Tử, Vương Tiểu Quái, Thiên Vân Chi, Triệu Phong Liễu Cầm Tâm, không có người nào là lương thiện, kẽ sau càng đáng sợ hơn kẻ trước.
- Lần Chân Long hội này, thực lực của tân tinh quả thật nghịch chuyển rất lớn.
- Luận thực lực chỉnh thể của tân tinh, Thiên Bồng đại quốc hoàn toàn áp chế hai Đại quốc khác rồi.
Thế lực khắp nơi trên Bắc Tinh Đài đều xôn xao nghị luận.
Cao tầng của Thiên Bồng đại quốc đều đỏ bừng mặt, vô cùng hưng phần.
Trong quá trình luận bàn ở Bắc Tinh Đài, bên phía Thiên Bồng đại quốc không thua trận nào, hoàn toàn quét sạch mặt mũi của hai Đại quốc khác.
- Chẳng qua, tại phương diện nhãn vật đầu lĩnh, Thiên Bồng đại quốc vẫn có chút mở nhạt. Kim Thái tử đã thua Lăng Nguyệt công chúa không chỉ một lần.
Cũng có người nhìn ra thực lực của Thiên Bồng đại quốc vẫn chưa đủ.
Thời gian trôi qua, đại biểu của Cường quốc, Tông phái thể gia từ khắp nơi tụ hợp tại Bắc Tinh Đài càng ngày càng nhiều.
Triệu Phong nhắm mắt tham ngộ, không quan tâm đến ngoại giới.
Một lúc sau...
Trên Bắc Tinh Đài đột nhiên náo động một hồi.
- Người của Vạn Kiếm Tông đến rồi.
- Vạn Kiếm Tông chính là đệ nhất Kiếm Tông tại Bắc đại lục, thực lực Tông môn này đã tiếp cận Thập Đại Tông Phái, có thể quét ngang bất kỳ một Cường quốc nào.
Trên bầu trời xuất hiện vài đạo thân ảnh.
Cầm đầu là một kiếm khách độc nhãn, tu vi đạt tới nửa bước Đan Nguyên cảnh, khí tức so với Thái Thượng trưởng lão của Hoàng thất Thiên Bồng còn mạnh hơn nửa phần.
- Lão bất tử này cũng xuất hiện rồi.
Vẻ mặt của Phó giáo chủ Thiết Ma cũng khẽ động dung.
Luận thực lực, Vạn Kiếm Tông tiếp cận Tông phái Nhất tinh, còn mạnh hơn cả Thiết Huyết Giáo.
Thiên tài đại biểu cho Vạn Kiếm Tông có hai người.
Một nam tử mặc áo bào xanh, thậm chí còn có một mái tóc trắng quỷ dị.
Người còn lại là một thiếu niên, mặc tố y tuyết trắng, không nhiễm bụi trần, đôi mắt không u, thỉnh thoảng lóe lén kiềm quang hư vô sắc bén.
Băc Mặc giật mình thất sắc, nhìn qua thiếu niên mặc áo tơ trắng quen thuộc kia.
Ngày xưa, nữ tử thân mặc ảo tơ trắng không nhiễm bụi trần kia đã một mình một kiếm, với thân phận nữ lưu mà dẫm nát toàn bộ thiên tài của liên minh Thập Tam Tông dưới chân.
Hắn vô thức nhìn về phía Triệu Phong, nhưng đối phương vẫn nhắm mắt tham ngộ, không hề phát giác tình huống bên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.