Chúa Tể Chi Vương

Chương 278: Giai nhân đánh cuộc




Hoang sơn dã lĩnh, tại một nơi hiểm trở…
Vụt!
Thân ảnh ảm đạm của Triệu Phong giống như quỷ mị, tại một mảnh đất xanh um thanh thúy hiện ra.
- Cỗ khí tức này…
Sắc mặt Triệu Phong nhất thời ngưng lại, Thần Linh Nhãn đột nhiên cảm ứng được nguyên khí thiên địa xung quanh chợt xuất hiện một tia biến hóa nhàn nhạt.
- Là Hồng Hồ Thành chủ!
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Lúc này hắn đã cách xa Hồng Hồ Thành ít nhất cũng hơn cả ngàn dặm, không ngờ lại có thể bắt giữ được một tia khí tức đến từ trên người Hồng Hồ Thành chủ!
Cỗ khí tức này, cùng với lực lượng Hỏa thuộc tính bên trong nguyên khí thiên địa cực kỳ phù hợp nhau!
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, suy tính phân tích, đưa ra một cái kết luận đáng sợ.
Rất hiển nhiên, Hồng Hồ Thành chủ vào lúc này không ngờ đã đột phá lên Chân Chủ Cảnh! Hoặc vốn dĩ hắn đã sớm có thực lực Chân Chủ Cấp, nhưng vẫn luôn che giấu tu vi.
Kết quả này, đối với Triệu Phong mà nói, căn bản chính là cực xấu.
Đã tới Đại quốc Thiên Bồng một khoảng thời gian, Triệu Phong tự nhiên hiểu được sự uy hiếp và sức ảnh hưởng của một vị cường giả Chân Chủ Cấp là như thế nào.
Trong Đại quốc Thiên Bồng, có tám cỗ thế lực cực mạnh, không phải nghi ngờ, mỗi một cỗ thế lực đều có một vị cường giả Chân Chủ Cấp tọa trấn! Nếu không, cho dù có nhiều cường giả Thoát Phàm Cảnh và Chân Linh Cảnh cũng đều không thể xưng hùng được.
Nếu dựa theo phân chia cấp bậc tông môn từ thời Thượng Cổ truyền lại, một thế lực tông môn muốn đạt tới Bán tinh, ít nhất phải có một vị cường giả Chân Chủ Cấp tọa trấn.
Hồng Hồ Liễu Tộc hiện tại, có thể có được thực lực tương đương tông phái Bán tinh hay không, Triệu Phong cũng không thể xác định được, nhưng mà các tông phái của Liên minh Thập Tam Tông, khẳng định đều không có tư cách này!
Tóm lại, uy vọng và lực ảnh hưởng của Hồng Hồ Thành chủ khi đạt tới Chân Chủ Cấp, đối với quá trình đào hôn và nhiệm vụ sư môn của Triệu Phong, thập phần bất lợi, thậm chí còn hình thành nên lực cản thật lớn nữa.
- Hồng Hồ Thành chủ này, túc trí đa mưu, lấy uy vọng và thực lực Chân Chủ Cấp của mình, hoàn toàn có khả năng phát lệnh truy nã ta khắp toàn Đại quốc Thiên Bồng! Tuy nói rằng Đại quốc Thiên Bồng có địa vực khổng lồ, thế lực rắc rối phức tạp, nhưng mà lực uy hiếp của hắn, ít nhất cũng có thể bao phủ toàn bộ Hồng Hồ Quận!
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên.
Tình thế hiện tại, hắn phải nhanh chóng rời khỏi Hồng Hồ Quận này.
Phốc!
Triệu Phong tận lực đi xuyên qua hoang sơn dã lâm, sử dụng Âm Ảnh Phi Phong, hướng về phía Thủ đô Thiên Bồng mà đi tới.
Thủ đô Thiên Bồng, chính là Hoàng đô của Đại quốc, chính là một trong những Đại đô phồn hoa nhất toàn bộ Bắc Đại lục.
Triệu Phong ở Hồng Hồ Thành suốt nửa năm, trong đầu tự nhiên đã có được một tấm bản đồ của Đại quốc Thiên Bồng.
Hắn thỉnh thoảng mở ra Thần Linh Nhãn, cẩn thận quan sát địa hình, cùng đối chiếu với tấm bản đồ trong đầu, cuối cùng hình thành nên một tấm bản đồ thực cảnh chân chính.
Thoáng một cái, đã mấy ngày trôi qua.
Triệu Phong tận lực không sử dụng Thanh Phong Yến, ở trên không trung thật sự rất dễ gây chú ý.
Đại quốc Thiên Bồng không thể nào giống như Thập Tam Quốc được, nơi này võ phong thịnh hành, các tiểu tông phái, tiểu Gia tộc, tiểu thế lực san sát nhau, ở giữa không trung thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của những đầu Linh sủng phi cầm bay qua bay lại.
o0o
Một ngày nọ, Triệu Phong vừa mới uống một ngụm nước trong một cái đầm dọc đường đi tới.
- Chuyện gì xảy ra? Mắt của ta…
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong đột nhiên dâng lên một tia cảm giác mỏi mệt.
Đặc biệt, mỗi khi thúc giục mắt trái, cái loại cảm giác mỏi mệt này lại càng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Kỳ quái hơn chính là, Triệu Phong phát hiện ra tinh thần nguyên của mình lúc này cực kỳ sung túc.
Mấy ngày trước, thời điểm khi cùng Liễu Viên giằng co, Thần Linh Nhãn thúc giục lên đến cực hạn, tinh thần lực tiêu hao kịch liệt, cũng không có loại cảm giác như thế này.
Nước ở bên trong cái đầm nhỏ này vô cùng tĩnh lặng, giống như một mặt kiếng khổng lồ vậy.
Triệu Phong đứng trước đầm nước, một đầu tóc xanh như ngọc bích, thần bí tà dị vô cùng.
Rất nhanh, Triệu Phong phát hiện ra mái tóc màu xanh của mình, có ước chừng một phần mười, đã biến thành một màu lam nhàn nhạt.
Màu sắc mái tóc của hắn, trong mấy ngày này, vẫn luôn một mực biến hóa.
Mặt khác, đồng tử thanh sắc của mắt trái, thỉnh thoảng cũng nổi lên một tầng khí tức lam nhạt lạnh như băng.
Mỗi khi cỗ khí tức này dâng lên, lực lượng Thần Linh Nhãn của Triệu Phong cũng sẽ trong thời gian ngắn đột ngột tăng mạnh.
Ngày hôm đó, khi giằng co với Liễu Viên, chính bởi vì có cỗ khí tức này cho nên Triệu Phong mới miễn cưỡng phá vỡ được tinh thần lực của Liễu Viên, nhưng cuối cùng cũng vẫn không thể chiến thắng nổi cường giả Chân Linh Cảnh, chỉ có cách xoay người bỏ chạy mà thôi.
Mà hiện tại, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong bình thường mở ra sử dụng, cũng không hề cố gắng quá sức, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu đột nhiên từ đâu nhảy lên vai hắn, trong tay xuất hiện hai đồng tiền cổ, hướng về Triệu Phong khoa tay múa chân một hồi.
Hai cái đồng tiền cổ này, một cái lấy được từ Phù Loan Điện, một cái là lấy từ Liễu Cầm Hâm!
Đồng tiền lấy ra từ Phù Loan Điện, tương đối mới hơn một chút, mà đồng tiền lấy từ Liễu Cầm Hâm thì lại có chút rỉ sét bạc màu.
- Ngươi nói, đang có người đuổi theo à?
Triệu Phong thoáng rùng mình một cái.
Tiểu Tặc Miêu lập tức liền gật đầu, hai đồng tiền cổ trong tay nó quăng lên không trung, phát ra thanh âm leng keng.
- Hung cát như thế nào?
Triệu Phong thầm nghĩ không tốt. Trong lòng hắn cũng nghi hoặc. Lộ tuyến bỏ chạy của mình thập phần bí mật, tại sao còn có thể bị người khác đuổi theo?
Tiểu Tặc Miêu đột nhiên như có cảm ứng, một đồng tiền cổ trong đó chợt phát ra một tiếng đinh keng nho nhỏ.
Thân hình Tiểu Tặc Miêu lóe lên, đã trốn luôn vào trong Túi Linh sủng.
Vù!
Một đạo thanh âm xé gió truyền đến, cùng với khí tức Nửa bước Chân Linh Cảnh cường đại ập mặt mà tới.
Cỗ khí tức này, vô cùng quen thuộc đối với Triệu Phong.
- Không tốt!
Triệu Phong thúc giục Âm Ảnh Phi Phong, thân hình lóe lên, ẩn nấp bên cạnh đầm nước.
Mấy hơi thở sau, một bóng dáng xinh đẹp toàn thân áo trắng như tuyết, giống như một đóa tuyết trắng nhẹ nhàng phiêu lãng hạ xuống, thanh nhã điềm tĩnh, giống hệt như tiên nữ trong tranh hạ phàm vậy.
Người tới chính là Liễu Cầm Hâm!
Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, Liễu Cầm Hâm vừa vặn rơi xuống ngay nơi Triệu Phong ẩn nấp. Nàng ngây người nhìn đầm nước trước mặt mình, sâu kín thở dài một tiếng.
Một môi mắt trong vắt như thu thủy, so với nước trong đầm càng trong suốt hơn, cũng thâm thúy hơn, khí tức điềm tĩnh vô cùng.
- Nàng làm sao có thể đuổi theo được ta?
Triệu Phong chủ động bại lộ thân hình.
Hắn cũng không cho rằng Liễu Cầm Hâm lại trùng hợp như vậy, dừng lại ngay bên cạnh chỗ ẩn nấp của chính mình.
Tình cảm của Triệu Phong mặc dù khá thấp, nhưng mà trí lực lại không thấp chút nào.
Vẻ mặt Liễu Cầm Hâm thanh u, dường như có chút u oán, nhưng cũng không hề biểu hiện ra bất cứ sự phẫn hận hay tức giận nào cả, bên trong đôi mắt chỉ là một sự điềm nhiên u tĩnh giống hệt như đầm nước trước mặt.
- Sư tôn của ta, trước khi lâm chung, đã lưu lại cho ta hai mai Mệnh Quái Đồng Tiền, cũng để lại di chúc, nó có thể định nhân duyên và khí vận của ta!
Nàng nở nụ cười điềm nhiên, hình như có chút tự giễu. Tay ngọc khẽ lật, trong tay đã xuất hiện thêm một cái đồng tiền cổ thanh tú nữa.
Cái đồng tiền cổ này, cùng với cái đồng tiền cổ thứ hai mà Tiểu Tặc Miêu lấy được, cực kỳ giống nhau.
- Quả nhiên như thế!
Điểm sơ hở duy nhất mà Triệu Phong có thể nghĩ đến, chính là cái đồng tiền cổ mà Tiểu Tặc Miêu kia đã lấy đi.
Với đặc tính tham tiền như mạng của Tiểu Tặc Miêu, những thứ gì đạt tới tay rồi, hiển nhiên sẽ vĩnh viễn không chịu giao ra.
Kết quả, khiến cho Triệu Phong phải gánh vác sự phiêu lưu này rồi.
Nếu vạn nhất, Liễu Cầm Hâm không phải đến đây một mình, mà là mang theo mấy cường giả Chân Linh Cảnh nữa cùng tới đây…
Triệu Phong nghĩ đến điều này, toàn thân trên dưới toát ra một trận mồ hôi lạnh. Hắn liền mở ra Thần Linh Nhãn, nhìn nhìn phía sau, cũng may không hề phát giác ra bất cứ dấu hiệu truy binh nào khác cả.
- Yên tâm đi! Chuyện giữa hai chúng ta, sẽ do hai người chúng ta giải quyết!
Ánh mắt thanh u của Liễu Cầm Hâm nhìn chăm chú vào gã thiếu niên anh tuấn bất phàm trước mặt mình.
Chỉ suýt chút nữa mà thôi, bọn họ đã trở thành vợ chồng rồi!
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào?
Triệu Phong bị nàng nhìn chăm chú như vậy, cảm thấy có chút mất tự nhiên, có lẽ có chút áy náy và bất an.
- Trước khi giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta, ta muốn kể một câu chuyện xưa cho ngươi nghe!
Liễu Cầm Hâm nở nụ cười thản nhiên, giờ phút này giống như muôn hoa đua nở, thậm chí kiến cho kẻ luôn luôn không để ý đến sắc đẹp nữ nhân như Triệu Phong cũng phải có chút thất thần.
- Xin rửa tai lắng nghe!
Lúc này Triệu Phong mới phát hiện ra, mình hiểu biết rất ít về vị hôn thê hờ này.
- Trước đây, có một vị đại trí giả lánh đời, thu nhận ba nữ đệ tử! Vị trí giả để cho ba nữ đệ tử của mình tự lựa chọn một loại y bát truyền thừa. Ba nàng đệ tử, tuy rằng tư chất tuyệt đỉnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm hiểu được một loại y bát truyền thừa mà thôi…
Thanh âm Liễu Cầm Hâm nhẹ nhàng êm ái.
Triệu Phong lẳng lặng lắng nghe, giờ phút này, bầu không khí dị thường yên tĩnh.
- Đại đệ tử trí thông minh hơn người, đã lựa chọn Mệnh đạo! Nhị đệ tử tư sắc khuynh thành, lựa chọn Mị đạo! Còn tam đệ tử, vốn không muốn tranh đua cùng thế gian, yêu thích âm nhạc, bởi vậy nên đã lựa chọn Nhạc đạo!
Liễu Cầm Hâm nói đến đây, khẽ mỉm cười nhàn nhạt.
- Xem ra, sư tôn của nàng chính là vị đại đệ tử kia rồi?
Triệu Phong chợt sinh ra một tia hứng thú đối với câu chuyện xưa này.
Sư tôn của Liễu Cầm Hâm, quả thật là không tầm thường, có thể khiến Liễu Cầm Hâm cải mệnh đoạt khí vận. Dựa theo ý tứ của Tiểu Tặc Miêu, gần như có nghi vấn đã tính kế mình, nhưng cũng chưa hẳn đã là như vậy.
- Đại đệ tử đúng chính là sư tôn của ta, người đã bất hạnh đi về cõi tiên! Tam đệ tử, chính là mẫu thân thân sinh của ta, lại bị người nhị đệ tử lựa chọn Mị đạo hại chết!
Liễu Cầm Hâm nhàn nhạt nói. Còn Triệu Phong thì lại rùng mình một cái. Đại đệ tử và tam đệ tử đều đã chết, chỉ còn lại nhị đệ tử lựa chọn Mị đạo mà thôi! Điều này chẳng lẽ chính là chứng minh rằng, nữ đệ tử lựa chọn Mị đạo thích hợp sinh tồn hơn tất cả sao?
- Chuyện xưa tới đây đã xong rồi! Kế tiếp, nên giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta thôi!
Ánh mắt Liễu Cầm Hâm khẽ chuyển, giống như mỉm cười chế giếu, nhìn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong bị nàng nhìn như vậy, thân thể khẽ rung một cái.
Điều này chẳng phải là nói, Liễu Cầm Hâm này cũng muốn bức hôn mình hay sao?
- Yên tâm! Ta không phải là muốn bức hôn!
Liễu Cầm Hâm thở dài một hơi u oán:
- Chỉ là, hành vi đào hôn này của ngươi, khiến cho Hồng Hồ Liễu Tộc chúng ta, khiến cho phụ thân của ta, cảm thấy bị sỉ nhục cực kỳ lớn!
Triệu Phong câm nín không biết nói gì. Hắn thầm nghĩ:
- Nếu không phải phụ thân của nàng tính kế bức hôn ta, làm sao lại có kết quả này được?
- Còn nữa, ta thân là một hoàng hoa khuê nữ, trinh tiết danh dự cũng vì hành vi đào hôn của ngươi, khiến cho bị ố bẩn rồi…
Nghe nàng nói thế, trong lòng Triệu Phong cũng có chút chấn động.
Kế hoạch đào hôn của hắn, hết thảy cũng đều xuất phát từ lợi ích của chính bản thân mình!
Hành vi của Triệu Phong, không khác gì viết ra một tờ giấy thôi vợ, đem danh dự, trinh tiết của nàng thiếu nữ băng thanh ngọc khiết này hoàn toàn chà đạp một phen.
- Vậy nàng muốn ta làm thế nào?
Triệu Phong hỏi.
Lúc này, trong lòng hắn đã có chút áy náy, quyết định tận lực bồi thường một chút gì đó cho nàng.
- Ngươi có hai con đường để chọn! Thứ nhất, trở về Hồng Hồ Thành, thỉnh tội với phụ thân ta và Hồng Hồ Liễu Tộc! Nói rõ từ nay về sau ta và ngươi hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào cả!
Liễu Cầm Hâm bình tĩnh nói.
- Như vậy, con đường thứ hai thì sao?
Triệu Phong thầm nghĩ, nếu như ta trở về thỉnh tội, như vậy còn không phải chính là bị một đám cường giả của Hồng Hồ Thành quần ẩu thành thịt vụn hay sao?
Hồng Hồ Thành chủ đã tấn chức Chân Chủ Cấp, làm sao có thể thừa nhận cơn lửa giận và sự sỉ nhục này cơ chứ?
- Con đường thứ hai, quay về, thành thân với ta!
Khuôn mặt Liễu Cầm Hâm có chút đỏ lên.
Triệu Phong thiếu chút nữa thì té xỉu tại chỗ. Còn dám nói là không đến bức hôn, như vậy không phải là bức hôn thì là gì đây?
- Ngươi lựa chọn con đường nào?
Liễu Cầm Hâm thấp giọng nói.
- Ta… ta lựa chọn… tiếp tục chạy trốn!
Thanh âm Triệu Phong khẽ chuyển.
Muốn để cho hắn trở về chấp nhận bị quần ẩu, hoặc là về thành thân, đều là chuyện không có khả năng.
Con đường thứ nhất, thật ra hắn cũng có thể suy xét một chút, nhưng điều kiện tiên quyết chính là đợi sau khi hắn cường đại hơn một chút, thời điểm khi nào có thể gánh chịu được sự quần ẩu của một đám cường giả Chân Linh Cảnh rồi hãy nói tiếp.
- Ngươi… ngươi thân là một đại nam tử, như thế nào lại…
- Ta làm sao chứ?
Tình cảm của Triệu Phong từ trước đến giờ vẫn luôn là rất thấp.
- Sao lại chẳng chịu gánh trách nhiệm như thế?
Liễu Cầm Hâm khẽ cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng.
- Đại nam tử? Ta dường như vẫn còn vị thành niên a!
Chỉ số thông minh ưu việt của Triệu Phong đột ngột phát huy bất ngờ.
- Ngươi…
Liễu Cầm Hâm nhất thời không biết nói gì.
- Như vậy đi, không bằng, chúng ta đánh cuộc một trận?
Ánh mắt Liễu Cầm Tâm khẽ chuyển.
- Đánh cuộc như thế nào?
Triệu Phong cũng không chút lo lắng.
- Hiện tại ta và ngươi luận bàn một trận! Nếu như ngươi thắng, có thể không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào cả! Nếu như ngươi thua, nhất định phải lựa chọn một trong hai con đường trước đó!
Liễu Cầm Hâm sâu kín nói.
- Ha ha ha… nếu như ta thua, ta sẽ lập tức trở về thành thân!
Triệu Phong trực tiếp cười rộ lên, tràn ngập tự tin.
Thực lực của Liễu Cầm Tâm tuy mạnh, hơn xa những cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh bình thường, thậm chí còn có lực lượng huyết mạch nữa. Nhưng mà Triệu Phong ngay cả sự đuổi giết của cường giả Chân Linh Cảnh cũng thành công mưu tính thoát khỏi, huống chi chỉ là một nữ nhân Nửa bước Chân Linh Cảnh.
- Thật không?
Liễu Cầm Hâm thản nhiên cười nhạt, ngọc thủ nhẹ nhàng bắt ấn, đánh nhẹ lên đan điền của mình một cái, một cỗ khí tức cực độ khủng bố giải phong ra.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức Nửa bước Chân Linh Khí toàn thân của nàng, đã hoàn toàn chuyển hóa thành Chân Linh khí chân chính!
- Chân Linh khí… nàng… không ngờ nàng vẫn luôn phong ấn tu vi!
Triệu Phong hoảng sợ thất sắc. Uy áp chân linh cường đại khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.