Chúa Tể Chi Vương

Chương 1093: Đầu Lâu Thần Thi




Bán Thần Cự Mãnh của dị tộc tay cầm rìu tàn khuyết đánh tan công kích của bọn Triệu Phong.
Rìu của hắn vốn là thứ thần khí, chỉ có điều bị tổn hại một chút, vì thế uy năng không còn như khi hoàn chỉnh, nhưng dù vậy uy năng của lưỡi rìu này vẫn hơn xa thiên giai đỉnh cấp thần binh phổ thông.
- Phong Thiên Thập Bát Chưởng.
Nhân cơ hội đó Côn Vân lại thi triển Phong Thiên Thập Bát Chưởng.
Phừng phừng!
Toàn thân hắn phát kim quang, kích phát ra Bán Thần ý chí, với một loại ý cảnh kỳ diệu nào đó tung ra mười tám đạo chưởng ảnh kim sắc, đánh về phía Bán Thần Cự Mãnh.
Cho dù chưởng pháp của Côn Vân không thể uy hiếp được Bán Thần Cự Mãnh nhưng có thể hạn chế được hắn.
Vèo vèo!
Ba người Triệu Phong và Côn Vân nhân cơ hội đó bỏ chạy được một đoạn.
Để tăng tốc độ Triệu Phong gọi Vạn Tượng Thánh Chủ ra.
- Vạn tượng Phong Lôi Giới.
Vạn Tượng Thánh Chủ hai mắt ngưng đọng, lập tức thay đổi thiên địa vạn tượng, đồng thời truyền cho Triệu Phong năng lượng phong lôi thuần tuý.
Vù!
Đôi cánh thánh quang của Triệu Phong toả ra ánh sáng chói loà, tốc độ tăng lên vài lần, Triệu Phong đưa Nam Cung Thánh và Triệu Vũ Phi bay đi.
Còn ý cảnh của Côn Vân rất cao, tốc độ không hề thua kém Triệu Phong.
- Thì ra là vậy, ngươi đã khống chế Vạn Tượng Thánh Chủ.
Côn Vân nhận ra ngay Triệu Phong dùng Minh Tâm Ấn khống chế Vạn Tượng Thánh Chủ, dù sao hồi đó hắn cũng vì thế mà bị Triệu Phong khống chế.
Với huyết mạch và thiên tư của Vạn Tượng Thánh Chủ, chắc chắn Tượng Nhân Tộc rất coi trọng, vì thế Bán Thần Cự Mãnh truy sát Triệu Phong là để cứu Vạn Tượng Thánh Chủ.
- Ngươi dám lợi dụng vạn tượng!
Bán Thần Cự Mãnh thấy thế quát lên, năng lượng vô hình khiến vách tinh thể ở xung quanh rung chuyển.
- Thần Quang Độn!
Bán Thần Cự Mãnh vung hai tay lên, thần lực quấn quanh người hắn.
Vút!
Bán Thần Cự Mãnh được thần quang bao bọc có thể không bận tâm đến mọi trở ngại, giống như một đạo cực quang, lao đi vun vút trong thông đạo.
- Phong Thiên Thập Bát Chưởng!
Côn Vân lại tung ra chưởng ảnh kim sắc nửa trong suốt.
Nhưng lần này Phong Thiên Chưởng của Côn Vân khi đánh lên Bán Thần Cự Mãnh chẳng tạo được bất cứ tác dụng nào.
- Chịu chết đi Côn Vân!
Bán Thần Cự Mãnh vung lưỡi rìu lên, truyền vào Huyền Quang thánh lực và thần lực chém ra một vệt sáng đỏ thẫm.
Uỳnh! Bùm!
Vách tinh thể phía trên vỡ ra một khoảng, xung quanh cũng rung chuyển dữ dội, vệt sáng đỏ thẫm lao vút tới trước mặt bọn Triệu Phong.
- Không hay rồi, Bán Thần Cự Mãnh dùng toàn lực!
Công kích của Bán Thần Cự Mãnh còn chưa tới, Triệu Phong đã cảm nhận được một luồng năng lượng khủng khiếp có thể huỷ thiên diệt địa, thân thể hắn cũng cảm thấy một trận đau đớn.
Trong đòn công kích này của Bán Thần Cự Mãnh có lượng lớn thần lực, hơn nữa lưỡi rìu trong tay hắn cũng bất phàm.
- Lão bất tử ngươi! Sẽ có một ngày ta hồi phục tới cảnh giới Bán Thần…
Côn Vân cũng cảm thấy một nguy cơ chí mạng.
Uỳnh!
Thần quang kim sắc trong cơ thể Côn Vân chảy vào hộ oản trên cánh tay trái của hắn.
- Hỗn Thiên Hộ Thể!
Côn Vân đứng ra, hộ oản trên tay trái phát ánh bạch kim.
Vù vút vút!
Xung quanh cơ thể Côn Vân xuất hiện một quầng sáng bạch kim, trên đó lấp lánh vô số phù văn kỳ diệu, di chuyển tất cả năng lượng lại gần.
Uỳnh! Bùm!
Công kích của Bán Thần Cự Mãnh đánh lên quầng sáng bạch kim quanh Côn Vân, phát ra tiếng nổ trầm đục.
Uỳnh! Phụt phụt!
Quầng sáng phù văn quanh người Côn Vân xoay chuyển với tốc độ cực nhanh dần dần phân tán uy năng công kích của Bán Thần Cự Mãnh.
Nhưng công kích của Bán Thần Cự Mãnh uy mãnh bá đạo tới mức nào chứ, tốc độ xoay chuyển của quầng sáng phù văn của Côn Vân chậm dần, dường như sắp dừng lại đến nơi.
- Thứ thần khí!
Bán Thần Cự Mãnh nhìn hộ oản trên tay Côn Vân ánh mắt loé lên sự thèm thuồng.
Tuy là thứ thần khí nhưng chỉ có thần lực mới phát huy được uy lực của thần khí.
Mà Côn Vân giờ mới chỉ là Thánh Vương, thần lực vận dụng được có hạn, vì thế không tới lúc quan trọng hắn sẽ không tuỳ tiện dùng thần lực.
- Thiên Sát Trảm!
Bán Thần Cự Mãnh lại vung rìu chém ra một đạo hồng quang, hắn đang sốt ruột lấy được thứ thần khí kia trong tay Côn Vân.
Đúng lúc đó, phía sau Côn Vân, trong tay Nam Cung Thánh xuất hiện một tấm lá chắn thanh đồng hoa văn hình thú.
Nam Cung Thánh dùng Tà Thần chi lực truyền vào Kim Trì Thuẫn trong tay mình.
Uỳnh uỳnh!
Bỗng chốc trên tấm lá chắn thanh đồng vọng ra tiếng gầm rú, chỉ thấy hư ảnh của một cái đầu thú bao trùm xung quanh quầng sáng phù văn bạch kim của Côn Vân.
Uỳnh!
Công kích của Bán Thần Cự Mãnh bị thứ thần khí phòng ngự của Nam Cung Thánh làm cho suy yếu, khi chạm tới tầng phòng hộ của Côn Vân thì bị chặn đứng hoàn toàn.
- Còn có thứ thần khí!
Bán Thần Cự Mãnh chấn kinh, hắn bị đả kích rất nặng nề.
Hắn đường đường là Bán Thần, cũng chỉ có một món thứ thần khí tàn khuyết, mà trước mắt hắn một Thánh Vương, một Thánh Chủ đại thành mỗi người lại đều có một món thứ thần khí phòng ngự.
Hai món thứ thần khí phòng ngự chặn được công kích của hắn cũng là bình thường.
- Cứ cho là các ngươi có thứ thần khí thì hôm nay cũng không thoát được!
Bán Thần Cự Mãnh vẻ mặt có phần điên cuồng, chỉ cần giết những kẻ này là hắn có được hai món thứ thần khí.
Chỉ có thần lực mới phát huy hết được uy năng của thứ thần khí, mà khả năng vận dụng thần lực của Côn Vân và Nam Cung Thánh có hạn, chắc chắn không thể sử dụng hết được sức mạnh của thứ thần khí.
Vì thế, cho dù những cường giả nhân loại này có thứ thần khí thì cũng chỉ là vùng vẫy được thêm một lúc mà thôi.
Nhưng đúng lúc đó.
Một quầng thần quang xuyên cả linh hồn, qua thân thể Bán Thần Cự Mãnh khiến linh hồn hắn chấn động.
- Cái gì vậy?
Bán Thần Cự Mãnh hơi khựng lại, nhìn về phía Triệu Phong đang ở sau Nam Cung Thánh và Côn Vân.
Vút!
Chỉ thấy một đạo tiễn ảnh ám kim khổng lồ xuyên qua mọti thứ, kéo theo một cơn bão năng lượng ám kim khủng khiếp đang bắn tới.
Nam Cung Thánh và Côn Vân đã được Triệu Phong nhắc trước nên tránh khỏi phạm vi công kích của thứ phẩm Lục Thần Tiễn.
Uỳnh! Bùm!
Thứ phẩm Lục Thần Tiễn công kích Bán Thần Cự Mãnh một cách chuẩn xác. Bùng phát ra một luồng khí tức lôi kiếp khủng khiếp.
- Đi!
Triệu Phong khẽ hô, hắn không mong thứ phẩm Lục Thần Tiễn có thể tạo được thương thế gì lớn cho Bán Thần Cự Mãnh.
- Triệu Phong, không ngờ ngươi lại có tuyệt chiêu này.
Côn Vân cười.
Phải biết là giờ Triệu Phong chỉ là Huyền Quang tiểu thành, uy năng của một tiễn vừa rồi đủ để giết một Huyền Quang đại thành. Vì thế đối với một Thánh Chủ Huyền Quang đại thành mà nói, đây chính là sát chiêu cực kỳ khủng bố.
Triệu Phong không nói gì, thi triển Lôi Dực Phi Độn Thuật, cuốn lấy Nam Cung Thánh và Triệu Vũ Phi bỏ chạy.
Thật ra muốn cắt đuôi Bán Thần Cự Mãnh, Triệu Phong hoàn toàn có thể sử dụng tới Lục Thần Tiễn hoặc Mê Không Giới.
Chỉ có điều, Lục Thần Tiễn là tuyệt chiêu mạnh nhất, Triệu Phong không tới thời khắc cuối cùng sẽ không tuỳ tiện sử dụng. Còn sử dụng Mê Không Giới truyền tống thì sẽ rời xa khỏi mục tiêu hiện nay của hắn.
- Giờ chúng ta tới thẳng phần đầu của Thần Thi. Ở đó có lẽ tập trung rất nhiều nhân loại và dị tộc. Đến lúc đó Bán Thần Cự Mãnh cũng không dám động thủ với chúng ta.
Triệu Phong nói.
Côn Vân cũng cảm nhận được, năng lượng của một số khu vực trong Thần Thi đang dần mất đi, mà hướng tập trung của chúng chính là phần đầu của Thần Thi.
Nhưng từ đây tới đầu là một chặng đường rất xa.
- Trên đường đi nếu gặp Bán Thần nhân loại cường đại thì cũng có thể nhờ họ giúp đỡ.
Triệu Phong nói tiếp.
Tuy hắn chẳng có quan hệ gì với Bán Thần của Đại Càn vương triều, nhưng cùng là nhân loại, họ đương nhiên sẽ không giương mắt nhìn bọn Triệu Phong bị Bán Thần dị tộc truy sát.
Con mắt trái của Triệu Phong phủ một tầng kim quang, quét qua những bức vách tinh thể ở xung quanh.
Năng lượng trong vách tinh thể đang yếu dần, Thát Đát có thể nhìn xuyên được nhiều hơn.
Nhưng dù như vậy đến giờ Triệu Phong cũng không phát hiện ra Bán Thần nhân loại nào, còn tiểu đội bình thường thì có một vài. Nhưng những tiểu đội nhân loại này đâu có gan giúp Triệu Phong chặn lại Bán Thần dị tộc.
Mặt khác Triệu Phong cũng chọn những con đường tránh cường giả dị tộc càng nhiều càng tốt.
Uỳnh!
Lúc này, áp lực tựa thiên uy từ phía sau đuổi tới gần bọn Triệu Phong.
Cùng lúc đó tại một nơi khác ở Thần Thi.
Một lão giả áo xám trong đôi mắt tối tăm hiện lên một vòng sáng đen, bên trong là sức mạnh đồng lực kinh người.
Bên cạnh là vài chục hắc bào nhân, những người này ai cũng khí tức vô cùng mạnh mẽ, tất cả đều là cường giả Huyền Quang Cảnh, trong đó có hai người là Thánh Vương.
Phía trước những người này là một yêu linh thân hình to lớn, trong cơ thể đầy tia máu, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ kim.
Trong tay của huyết tinh yêu linh đang cầm một viên ngọc bạch kim chói sáng, bên trong viên ngọc có phù văn kim sắc huyền ảo.
- Dựa vào các ngươi cũng muốn có được món thứ thần khí này?
Từ trong viên ngọc bạch kim bỗng trào ra một dải ánh sáng bạch kim cuồn cuộn về phía đám hắc bào nhân.
Ngay lập tức, tất cả hắc bào nhân đều bị dải sáng bạch kim toả ra khí tức của thần kia đánh nổ tan tành.
Ngay sau đó, trong hư không, những hắc bao nhân đã nổ tung kia lại dần ngưng tụ lại.
Đột nhiên con mắt trái của lão giả áo xám giật mấy cái, dường như có cảm ứng.
- Triệu Phong? Đừng chết quá sớm!
Lão giả cười nhạt rồi nhìn huyết tinh yêu linh.
Trong Thần Thi.
Bên trong mộ sơn động tinh thể bên ngoài đầu lâu của Thần Thi có một cái hồ màu đỏ.
Trong hồ có một con quái vật yêu ngư tạo thành từ thuỷ lưu màu đỏ.
- Chịu chết đi yêu ngư!
Xung quanh yêu ngư màu đỏ trong suốt đó là năm tân ảnh mặt mày hung dữ, khí tức khủng bố.
Uỳnh! Bùm!
Năm ma đạo cường giả vây quanh con yêu ngư, không ngừng phát động những đòn công kích khủng khiếp.
Grào!
Con yêu ngư phát ra tiếng kêu bi phẫn, một luồng sức mạnh linh hồn ý cảnh khiến người ta phải run rẩy lập tức bùng phát khiến những ma đạo cường giả xung quanh linh hồn cũng run lên.
- Tránh ra!
Lúc này, phía sau năm người là một lão giả quanh người phủ đầy ma diệm lạnh lùng lên tiếng.
- Thái thượng trưởng lão!
- U Hải trưởng lão!
Năm vị ma đạo cường giả kia lập tức lùi về sau.
- Cửu U Ma Quang.
Bán Thần U Hải hừ lạnh một tiếng, vận một luồng thần lực u tối, tung một chưởng.
Chỉ thấy một đạo u quang đen như mực đem theo uy thế bá đạo xuyên qua hư không, xuyên qua cả người con yêu ngư.
Năm cường giả ma đạo kia đều thấy lạnh toát toàn thân, nhìn con yêu ngư cứ thế chìm xuống đáy hồ, rồi nhìn Bán Thần U Hải với sự kính sợ.
- Giờ tới khu vực đầu của Thần Thi.
Mắt Bán Thần U Hải loé tia sáng u ám lạnh lẽo.
- Không gặp Triệu Phong cũng có chút đáng tiếc. Hy vọng hắn có thể sống mà tới đầu của Thần Thi.
Bán Thần U Hải lộ ra nụ cười nham hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.