Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret

Chương 17:




Chủ nhật đầu tiên của tháng Ba, Nancy rủ tôi đi New York một ngày cùng cả gia đình nhỏ. Evan rủ cả Moose đi. Ngồi chung xe với Moose suốt chặng đường từ nhà đến thành phố New York thật là sướng, nhưng giá đấy không phải là cái xe thùng của nhà Nancy thì tốt. Hai anh thì ngồi ở ghế sau, chúng tôi ngồi ở ghế giữa. Thế nên nếu muốn ngắm Moose thì tôi phải ngồi ngược lại, mà như thế tôi sẽ bị say.
Lần đó chúng tôi đến thăm nhà hát Radio City. Hồi nhỏ, bà hay đưa tôi đến đây chơi. Còn bố mẹ cho rằng nơi này chỉ chuyên dành cho dân du lịch. Tôi muốn được ngồi cạnh Moose biết chừng nào nhưng anh và Evan lại ngồi tít đằng kia.
Sau buổi biểu diễn, bố mẹ Nancy đưa cả lũ đến nhà hàng Steak Place để ăn tối. Gọi món xong, Nancy và tôi rủ nhau vào phòng vệ sinh. May sao trong đấy chưa có ai vì chỉ có đúng hai bồn cầu, mà cả hai đứa thì không nhịn thêm được nữa. Vừa lúc tôi giải quyết xong, Nancy bắt đầu rên rỉ.
“Ôi ôi... không.”
“Sao đấy Nancy?” tôi vội hỏi.
“Ôi đừng... không...”
“Cậu bị sao thế?” Tôi đập vào cái vách ngăn giữa hai phòng.
“Gọi mẹ tớ vào... nhanh lên đi!” nhỏ thì thầm.
Tôi đứng trước cửa phòng nhỏ. “Cậu sao đấy?” tôi đẩy cửa nhưng Nancy đã khóa lại. “Mở cửa ra đi.”
Nancy bắt đầu khóc. “Ra gọi mẹ tớ đi mà.”
“Được, tớ gọi đây. Tớ quay lại ngay.”
Tôi chạy ào ra chỗ bàn ăn, cầu cho Nancy đừng có ngất hay bị làm sao trước khi tôi quay lại.
Tôi nói thầm với cô Wheeler, “Nancy bị ốm. Bạn ấy đang khóc ở trong phòng vệ sinh, bạn ấy gọi cô vào ạ.”
Cô Wheeler đứng phắt dậy theo tôi chạy vào phòng vệ sinh. Trong đó Nancy vẫn khóc rưng rức.
“Nancy!” cô Wheeler gọi, cố đẩy cánh cửa.
“Mẹ ơi... con sợ lắm! Giúp con với... mẹ ơi.”
“Cửa khóa rồi, Nancy. Mẹ không vào được,” cô Wheeler trả lời. “Con phải mở cửa ra chứ.”
“Con không mở được... không được...” Nancy vẫn khóc.
“Cháu có thể chui từ bên dưới vào rồi mở cửa,” tôi gợi ý. “Cháu vào nhé?” tôi hỏi lại lần nữa.
Cô Wheeler gật đầu.
Tôi quấn vạt váy quanh đùi để nó không quệt xuống dưới sàn nhà rồi bò vào bên trong. Nancy vẫn úp mặt vào tay khóc nức nở. Tôi mở cửa cho cô Wheeler, sau đó đứng cạnh cái bồn chờ đợi. Không biết Nancy có phải đến bệnh viện không nhỉ? Cầu cho nhỏ không bị bệnh truyền nhiễm gì đó.
Vài phút sau, cô Wheeler mở cửa đánh tách một cái đoạn đưa cho tôi một ít tiền lẻ. “Margaret, lấy cho cô miếng băng vệ sinh nhé!” Và tôi kinh ngạc khi cô nói tiếp: “Ở cái máy bán băng vệ sinh tự động trên tường ấy. Nancy có kinh rồi.”
“Lần nào bạn ấy cũng hoảng hốt thế à?”
“Đây là kỳ kinh nguyệt đầu tiên của con bé,” cô Wheeler giải thích. “Nó sợ quá ấy mà.” Nancy vẫn đang khóc và liên mồm thì thầm gì đó.
Không thể tin được! Nancy, cái gì cũng biết! Nhỏ đã lừa tôi về vụ kinh nguyệt. Trước đó nhỏ chưa hề có kinh!
Tôi nhét tiền xu vào trong cái máy và kéo cần. Một miếng băng vệ sinh bọc trong giấy bìa nảy ra. Tôi đưa cho cô Wheeler.
“Nancy, bình tĩnh nào,” tôi nghe mẹ nhỏ nói. “Nếu con cứ khóc thế thì làm sao mẹ giúp được.”
Giả sử hôm ấy tôi không có ở đó, tôi sẽ không bao giờ biết Nancy đã nói dối tôi. Mà có lẽ như thế lại tốt.
Cuối cùng hai mẹ con Nancy bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô Wheeler bảo Nancy nên rửa mặt cho tỉnh táo trước khi đi ra ngoài. “Mẹ sẽ ra trước nói để mọi người yên tâm,” mẹ Nancy bảo. “Nhưng các con đừng ở lâu quá nhé.”
Tôi không biết nói gì nữa. Biết nói gì khi phát hiện ra bạn mình là một kẻ nói dối!
Nancy rửa mặt và tay. Tôi đưa cho nhỏ hai cái khăn giấy để lau. “Cậu không sao chứ?” tôi hỏi. Lúc đó tôi cảm thấy buồn cho nhỏ. Tôi cũng muốn có kinh lắm, nhưng không đến nỗi phải nói dối.
Nancy quay sang tôi. “Margaret, xin cậu đừng kể cho ai.”
“Ôi Nancy...”
“Tớ nói thật đấy. Nếu hai nhỏ kia biết, tớ sẽ chết mất. Hứa với tớ là cậu không kể nhé,” nhỏ năn nỉ.
“Tớ không kể đâu.”
“Lần đấy tớ tưởng là tớ có rồi. Không phải là tớ bịa chuyện đâu. Chỉ là tớ nhầm thôi.”
“Ừ,” tôi trả lời.
“Cậu không kể cho ai khác nghe chứ?”
“Tớ bảo không rồi mà.”
Chúng tôi trở lại bàn ăn tối với mọi người. Món bít tết vừa được mang ra. Tôi ngồi cạnh Moose. Anh có mùi gì đó thơm thơm. Không biết có phải anh cạo râu không bởi vì anh làm tôi nhớ đến mùi kem dưỡng sau khi cạo râu của bố. Tôi chạm phải tay anh mấy lần vì anh thuận tay trái, tôi thuận tay phải, thế là thỉnh thoảng lại đụng. Anh bảo vẫn hay bị đụng thế khi ngồi ăn cùng mọi người. Nhất định anh sẽ đứng số một trong quyển Sổ Con trai của tôi, mặc dù ngoài tôi ra không ai biết điều đó.
Tôi chỉ ăn được một nửa suất bít tết. Cô Wheeler bảo người ta cho nửa còn lại vào trong túi mang về cho chó. Tôi biết nhà Nancy không có chó nhưng tất nhiên tôi không nói với cô phục vụ bàn.
Chúa có đó không? Là con, Margaret. Nancy là đứa dối trá. Nhỏ bịa chuyện lừa con! Con không bao giờ tin nhỏ nữa. Con sẽ chờ Chúa cho con biết con có bình thường không. Nếu Chúa cho con một dấu hiệu gì đó thì tốt biết bao. Nếu không con sẽ đành cố chờ đợi. Chỉ xin Chúa một điều, Chúa đừng để con có kinh ở trường vì nếu phải nói với thầy Benedict thì con chết mất. Tạ ơn Chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.