Chú Thạch Sư

Chương 58: Niết bàn.




Lưu Phàm lẳng lặng nhìn, đối phương có thể bay, chắc chắn là thuộc tầng lớp Siêu Cấp, khóe miệng hắn khẽ dâng lên, cười ha hả một tràng.
“ Tam Vị Tiễn !!!” Một lần nữa ngưng tụ đi ra là cái khủng bố tiễn này, Lưu Phàm nắm chặt trên tay, hướng tên kia bắn tới.
Hắc bạch bào nam tử cười điên cuồng, nhìn xuống bên dưới Phong Tang Chi Thi, gào lên:
“ Hãy đứng dậy đi, Phong Tang Chi Thi của ta !!!”
Âu Lạc đội quân rúm người lại, trong mắt bọn hắn, Lưu Phàm đòn vừa rồi đã là cực điểm mạnh, lúc này Phong Tang Chi Thi vẫn còn có thể đứng lên, vậy thì làm thế nào mới có thể khiến nó nằm xuống.
Nhưng...
Tam Vị Tiễn vẫn trên tay Lưu Phàm đang nắm chặt, hướng mắt nhìn hắc bạch bào nam tử nói:
“ Gáy nữa đi, gáy to lên !!!”
Hắc bạch bào nam tử nhăn nhó, nhìn dưới đất còn đang bất động Phong Tang Chi Thi, hoàn toàn là không biết làm gì.
“ Nào, để cho ngươi chết trong minh bạch, ta có một cái đồ vật thu lấy oán hồn, chỉ cần có ấn kí rằng ta đã giết nó, chắc chắn sẽ bị thu vào !!” Lưu Phàm trước lúc buông tay, nói.
Hệ thống đúng là có lúc bị lỗi, hai nhiệm vụ bảo vệ Trúc Trấn và đưa Hưng Tích Hội lên làm mạnh nhất bang hội đều chỉ được một món đồ duy nhất nhất tặng phẩm, ấy chính là Hỗn Hồn Trì.
Hắn cho nàng một cái, bản thân kì thực cũng lưu lại một cái, bây giờ thiên hạ trông vào chính là đang đeo nhẫn đôi.
Tam Vị Tiễn xoáy đến, băm nát hắc bạch bào nam tử thành trăm mảnh, nhưng, sau đấy, ngay lập tức nghe một đạo rùng rợn âm thanh vang lên:
“Ngươi là...Lưu...Phàm, là kẻ đã giết đồ đệ bọn ta ưa thích nhất, từ giờ, Hắc Bạch Vô Thường bọn ta gặp ngươi là giết, nhớ lấy !!!”
Lưu Phàm rùng mình một phen, Hắc Bạch Vô Thường đây chính là một đạo thần niệm, là một cái không hề dễ chơi đối thủ, nhưng, hắn cũng không úy kị đâu, chỉ cần đến được Tiên Cấp, mọi chuyện có thể nói !!
“ Cứ đến đây, ai sợ ai !!!” Lưu Phàm quát lên.
Ngay lập tức, điểm tín ngưỡng hắn nhảy lên mấy trăm đầu, cảm giác như đã thành công thu được nhân tâm của đằng sau lưng mình binh lính.
Bỗng, Lưu Phàm bạo ho ra một ngụm máu tươi, thân ảnh từ trên thiên không rơi xuống, liền là được Âu Lạc binh lính xúm vào đỡ. Hắn trạng thái hợp thể nháy mắt bị giải trừ, màu tóc hay ấn kí đều biến mất, trở lại như bình thường, khí lực cực điểm yếu.
“ Lưu Phàm, đừng chết !!” Một lính khi nãy gãy chân được hồi phục hét lên.
“ Khà khà, không chết được, không chết được, chúng ta tiến về, chí ít chuyến này đã giết được Triệu Quốc một tên Siêu Cấp, càng là cực điểm quỷ dị Siêu Cấp vong linh pháp sư.” Lưu Phàm nhe răng nhuốm máu, nói.
Mọi chuyện về sau diễn biến lạ đến bất ngờ, Lưu Phàm được đặt vào sau xe kéo của một con kị thú, một lúc sau binh lính thấy xóc nảy quá, liền là cắt một đội xuống ngựa, cứ như vậy khênh Lưu Phàm trên xe về.
“ Vẹo nó, làm sao nhìn thật giống đưa tang lão tử ??!?!” Lưu Phàm nhìn từng bó hoa rừng được chất vào trong xe, nói.
...về kinh thành...
Người người né đường, đầu đoàn đi chính là Đỗ Xung, lúc này đã khởi sắc, có thể không chìm vào ngủ đông, Lưu Phàm trang nghiêm nằm trên xe hoa.
Hắn bản nguyên kì thực là không chịu được vượt cấp nhiều đến thế, hắn đã bạo lên đến 5 cái bậc, hoàn toàn là điều nhân loại trước giờ chưa từng làm được, à không, có khi tất thảy sinh linh đều chưa thứ gì làm được.
Từ Nghệ Cao Cấp nhảy đến Chuẩn Siêu Cấp...
Cản bản lúc này đang rất yếu, Sinh Thạch bên trong hắn thế giới tinh thần đang bồi bổ, đan dược cũng liên tục cắn, nhưng chưa thể một sớm một chiều lấy lại phong độ.
“ Người trẻ tuổi, ngươi vì chúng ta mà ngã xuống, ai ai cũng ghi công, không ai quên đâu, Lưu Phàm !!” Một vị tóc bạc phơ nam tử nói ra.
Ngay lập tức, điểm tín ngưỡng Lưu Phàm tăng lên vùn vụt, cán mốc 5 ngàn, 6 ngàn, 7 ngàn trong chớp mắt, không bao lâu sau liền đến được 8 ngàn.
Niết bàn !!
[Đinh ! Điểm tín ngưỡng đạt đỉnh, tiến hành niết bàn, toàn bộ nhục thể, bản nguyên, linh hồn đều sẽ được chữa trị, toàn bộ Linh Thạch phi thăng một cấp bậc !!]
Lưu Phàm như mở cờ trong bụng, nếu như có chuyện tốt thế này, hắn quả thực là không ngại giả chết a !!!
[Đinh ! Do đây là lần đầu tiên niết bàn, còn nhiều bỡ ngỡ, sẽ mất 1 ngày niết bàn tái sinh...
3...
2...
1...]
-Bụp !!!!-
Lưu Phàm được đẩy vào một cái không gian đen kịt, mất đi cảm giác, không thể nghe nhìn như lúc trước, thân thể nặng nề cũng không còn cảm thấy nữa...
Cứ như vậy, giả thành thật, Lưu Phàm nhục thân bên ngoài đã hoàn toàn ngưng lại, không còn vận chuyển thứ gì nữa, huyết lưu, khí lưu, tất cả đã dừng lại.
...
“ Lãnh Nhã Cơ, ngươi nén đau buồn...” Đỗ Xung đứng một bên, nhìn vào linh cữu Lưu Phàm mà nói.
“ Hức, tại sao hắn phải gieo vào lòng ta hi vọng chứ, tại sao lại không trở về !!!” Lãnh Nhã Cơ bật khóc, ngay giữa đại điện đông người hét lên.
Câu chuyện này quá sức buồn, một nam tử trước ngày xuất quân đã hứa với nữ nhân mình yêu rằng sẽ trở về, rằng là tín vật này coi như vật giữ hộ, ấy là câu chuyện được nhân dân truyền miệng, liên tục được nói, cho ai nghe được cũng đều cảm thấy đau buồn.
“ Lưu Phàm, là một kẻ vô danh, chúng ta không biết đến hắn phụ mẫu, không biết đến hắn xuất thân, nhưng, hắn đã vì chúng ta mà nằm xuống, quả thực rất đáng kính nể...” Thạch Sanh nói ra.
Ngày hôm nay, chính là hôm sau của sự kiện Lưu Phàm niết bàn, đây là quốc tang của chính An Dương Vương ra lệnh tổ chức.
“ Ta đã là người của hắn, sẽ chịu tang nửa năm, nơi này mộ hắn sẽ là ta chỗ cư trú trong thời gian sắp tới, việc ở Hưu Thạch Học Viện, mời giao cho người khác...” Lãnh Nhã Cơ đeo khăn tang, cúi gằm mặt nói.
“ Lãnh Nhã Cơ, ngươi làm thật sao ??” Một cái khác nữ nhân lên tiếng, căn bản là thay cho tất cả mọi người ở đây bất ngờ, nói.
“ Có gì phải dùng ngữ điệu như vậy, thê tử để tang phu quân không phải rất hợp lý sao ?” Nàng đáp lại, cực kì nặng là tâm trạng.
Mọi người im ắng một phen, khâm phục đặt ở Lãnh Nhã Cơ...
Đây đúng là quốc dân hiền thê, đáng để người người ngưỡng mộ, Lưu Phàm phải gọi là đến chết vẫn còn phúc !
Một hồi long trọng qua đi, Lãnh Nhã Cơ tiến đến gần linh cữu Lưu Phàm, dưới danh xưng là hắn người thân duy nhất, nhẹ cúi người xuống, trao đi thứ nàng chưa từng trao cho ai...
Bừng mở !!!
Ngay tại trước khoảng khắc ấy, thiên địa đột nhiên rung động, từ dưới mặt đất mọc lên phân biệt 6 cột đá mang đầy cổ ngữ, một mang chữ Lôi, một mang chữ Hỏa, một mang chữ Thủy, một mang chữ Ám, một mang chữ Thổ, cuối cùng chính là Mộc.
6 cột đá trên thân là cực kì kinh khủng cổ ngữ, lực lượng bàng bạc bắn ra, cho người ta một cảm giác không rét mà run, cực điểm chấn động tâm thần.
Bọn chúng tiến đến gần linh cữu Lưu Phàm, kết trên đầu hắn thành một hình lục giác, từ từ giáng xuống thân thể lạnh toát bên trong.
“ Các ngươi, đến chết vẫn không tha cho hắn ư, tại sao lại cố chấp như vậy !!!” Lãnh Nhã Cơ nhìn những cái khủng bố cột đá lơ lửng, mãnh liệt gào lên.
“ Nguyên thức – Hoàng Kim Thần Điện !!!” Nàng hét lên.
Từ không gian xung quanh kịch liệt thu đến Kim Nguyên Tố, mạnh mẽ kiến tạo một lớp mái vòm, lại một lớp mái vòng, tất thảy bao bọc Lưu Phàm linh cữu, hoàn toàn cách ly hắn khỏi ngoại giới.
-Rùng !!!!-
Cột đá chầm chậm hạ xuống, ép nát từng tầng lại từng tầng Hoàng Kim Thần Điện, dễ dàng như trở bàn tay vậy, thứ cứng rắn có thể so ngang với Thái Thản Băng Chùy khi trước uy dũng đã không còn, trực tiếp như một dạng vỏ trứng mỏng manh, vụn ra thành từng khối Kim Nguyên Tố.
Lãnh Nhã Cơ bật khóc, khi hắn còn tại thế, nàng đã không thể bảo hộ được hắn, bây giờ ngay cả hắn cuối cùng xác thịt cũng chưa chắc có thể giữ cho vẹn toàn...
Nàng biết thứ lực lượng kia vượt khỏi nàng khả năng, nhưng, cố gắng thì có sao cơ chứ, vượt cấp thì có sao cơ chứ, hắn đã vì đất nước mà làm như vậy, đã mạo hiểm vượt cấp kiêu chiến...
Lục trụ đã hoàn toàn ép nát Hoàng Kim Thần Điện, trước mắt tất thảy từ từ tiến vào Lưu Phàm cơ thể, từng bước từng bước dung nhập vào, toàn thân hắn tiến hành tỏa sáng, sáu cái phân biệt màu sắc từ từ thẩm thấu vào, cuối cùng để tất thảy qua đi, Lưu Phàm thân thể đã như cũ vẹn toàn.
Lãnh Nhã Cơ trong mắt chính là vô thần, nàng không thể chấp nhận việc Lưu Phàm đã chết lại tiếp tục bị giày vò như vậy...
“ Lãnh tỉ, khụ, chung quy là lỗi của ta đã khiến ngươi lo lắng...” Một đạo âm thanh đúng lúc ấy vang lên, mang theo một tia bối rối và gượng cười.
“ Lưu đệ, n-ngươi đến cùng là làm thế nào, là người hay là ma, là gì cũng được, chỉ xin hãy lên tiếng một lần nữa !!” Lãnh Nhã Cơ trong tuyệt vọng nói ra.
“ Lãnh tỉ, nói thì dễ hơn làm, hiệu quả cũng ít hơn, bởi vậy ta sẽ không nói nữa, ta sẽ hành động để bù đắp cho ngươi.” Lưu Phàm lúc này đứng dậy, bước chân nhẹ như tiên tử, dù sao hắn tất thảy cơ quan đều đã tiến đến một lần nâng cấp, tu vi cũng đã tiến một bậc, không thể như cũ được.
Lãnh Nhã Cơ không hề ngạc nhiên, chính xác là không có một tia nghi ngờ gì, nàng đã thấy hắn đứng lên, đã lại một lần nữa cảm nhận được linh hồn liên kết, trước mắt nàng, xác thực là hắn không sai...
...
(Tác cũng đang tự khó hiểu đây, trước giờ không tu ngôn, lúc này lại viết ủy mị như vậy, lạ...)
...
, thể loại hắc thủ sau màn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.