Chú Thạch Sư

Chương 53: Tiên nhân.




“ Bá đạo.”
Thạch Sanh nghe được, lại nhìn vẻ mặt cực kì khó hiểu của Lưu Phàm, sảng khoái cười một tràng dài, nói tiếp:
“ Trong nước tiên nhân cũng rất nhiều, nhưng, căn bản đều ở ngủ đông trạng thái hoặc đã chọn phi thăng lên thiên giới, không còn mấy ai đang hoạt động, ngươi đừng khen ta như kiểu đang độc nhất vô nhị không bằng.”
“Thạch Sanh, giải thích kĩ một chút.”
“À, Tiên nhân đã vượt khỏi nhân loại, đúng chứ, vậy nên việc chúng ta tồn tại đã là có thể thọ ngang trời đất, nhưng, đổi lại là cần một nguồn linh khí rất lớn để duy trì sự tồn tại, nếu không thì bình phàm thức ăn làm sao có thể phục vụ cho một cái trường sinh chi thể được !!
Nói cách khác, vì để cho sinh linh trong một vùng rộng lớn được phép tiếp thu linh khí, rất nhiều tiên nhân đã chọn ngủ đông, hoặc cũng có thể phong ấn lại chính mình tu vi, trở thành phàm nhân, ngao du tiêu diêu tự tại ở đời. Ta và Đỗ Xung còn ở đây, còn có thể di chuyển đều nhờ vào việc doanh trại này lượng linh khí cực kì dồi dào, nếu như đá ta ra ngoài lên núi ở, e rằng sẽ mấy dặm cây xanh đều chết khô, linh khí bị ta hút hết sạch.” Thạch Sanh nói dài một tràng.
Tóm lại, tiên nhân không còn coi là nhân loại, nhân loại có thể ăn để sống, cũng có thể tiếp thu linh khí để sống, nhưng, thức ăn thông thường không thể phục vụ tiên nhân thân thể trường sinh, bắt buộc phải thu linh khí để sống. Vấn đề ở chỗ bọn hắn cảnh giới quá cao, thu linh khí để sống sẽ là quá nhiều, căn bản cả một vùng đất có thể bị thu hết sạch linh khí, sinh linh rơi vào lầm than, chính vì vậy mới chọn ngủ đông.
“ Hửm, ta nới chung đã hiểu, nói vậy, nước ta có nhiều tiên nhân lắm ư ??” Lưu Phàm mắt lấp lóe bất ngờ nói.
“ Nếu muốn kể, e rằng ta cũng không nhớ xuể, chỉ biết có một thế Tứ Trụ được dựng lên, bao gồm phía Bắc có Bắc Sơn Vương Sơn Tinh, phía Nam có Nam Đại Thánh Gióng, phía Tây chính là ta Tây Lãnh Nhân Thạch Sanh, còn trấn thủ ở biển Đông, liền là có Đông Hiền Giả Vương Thúy Kiều, à mà hình như nàng mới gặp nạn gì đó...” Thạch Sanh một hơi nói ra.
Lưu Phàm một lần nữa choáng, ừ thì Sơn Tinh, Thánh Gióng và Thạch Sanh còn dễ nắm bắt, liền đâu đi ra Vương Thúy Kiều ??
(Thúy Kiều trong Truyện Kiều thực là họ Vương, không phải tác nói bừa.
Nói đi nói lại, chung quy cổ tích là những câu chuyện được nhân gian truyền miệng, và phải khẳng định luôn, câu Kiều là thứ mãi sống trong lòng của dân ta, cứ hỏi bất kì người nào của thế hệ trước, họ chắc chắn có thể đọc lên mấy câu.
Nếu muốn nói rõ hơn, Truyện Kiều là của Nguyễn Du dựa trên bản hán văn của Thanh Tâm Tài Nhân - Kim Vân Kiều Truyện, nhưng Truyện Kiều đã được nhận định là có tính nghệ thuật và chất nhân văn vượt trôi so với Kim Vân Kiều Truyện, nói cách khác, Nguyễn Du là người được công nhận là sở hữu toàn bộ tác phẩm Truyện Kiều và mối quan hệ với Kim Vân Kiều Truyện chỉ dừng ở mức độ lấy cảm hứng. Ngay cả Kim Vân Kiều Truyện cũng là tưởng tượng mà ra, sang đến Truyện Kiều càng trở thành trạng thái thất hư tam thực, chung quy là một sản phẩm đến từ trí tưởng tượng.
Chốt lại, ở đây là những lý do để tác đưa Truyện Kiều vào danh mục cổ tích, truyền miệng, hư cấu, chắc là đã đủ.)
“ Nè, ta bắt đầu nghi ngươi không phải dân Âu Lạc, nói cái gì cũng làm mặt bất ngờ như vậy !!” Thạch Sanh giương cung chỉ thẳng mặt Lưu Phàm.
“ Ai nha, quay lại tập luyện.” Lưu Phàm nói ra.
Bỗng, Thạch Sanh cất cung đi, ra hiệu cho Lưu Phàm làm theo.
“ Lãnh Nhã Cơ nói ngươi tiếp đến sẽ tiến vào Toàn Tinh Tượng vị trí, bởi vậy, chắc chắn ta sẽ tập cho ngươi trở thành toàn năng, không cần cung cũng có thể cận chiến, hơn nữa là rất phù hợp cho đặc năng ngươi nhận được. Ngoài ra, để tưởng nhớ Văn Khoai nữa...” Thạch Sanh trầm giọng nói.
“ Khoan hỏi, ta biết ngươi không biết đến Văn Khoai, hắn là kẻ mang Thập Khúc Trúc Bổng, một trong những thần khí duy nhất có thể đánh ngang ngửa với Đả Cẩu Bổng của Triệu Quốc, dân gian thường gọi là cây tre trăm đốt, mà ta nói thật, khen thế quá mồm thực sự, làm gì đến trăm đốt cơ chứ !!”
Lưu Phàm im lặng, ra vậy, người sử dụng cây tre trăm đốt cũng là một xạ thủ, nhưng, không phải là không thể chết, hắn ngược lại đã gặp nạn mà ngã xuống...chung quy Lưu Phàm không thể cứ dựa vào tiên nhân, tiên nhân không cách nào chống đỡ đất nước mãi được, còn cần có thế hệ sau giúp sức.
“ Nào, tiến vào luyện tập !!!” Lưu Phàm cất cung đi, nhào đến, tay không đối chiến với Thạch Sanh.
“ Oạch !!”
“ Á !!!”
“ Nhẹ tay, khớp chỗ đấy lúc nãy vừa đập qua một lần !!”
Thạch Sanh quả thực là không hề nương tay, Lưu Phàm cực điểm bầm dập đi ra khỏi phòng tập, liên tục điều chế trị liệu đan dược hòng hồi phục, nhưng có vẻ là không thấm mấy, bản thân Lưu Phàm cũng là một dạng bị ức chế khả năng sử dụng các loại đan dược, diệu dụng đối với hắn là cực kì ít ỏi.
...
“ Sử dụng Hỏa Tinh Linh gói, làm lại nhân diện như cũ, cơ thể cũng sẽ hồi phục đến không sai.” Lưu Phàm nằm trong kí túc xá, nói.
[Đinh ! Xác nhận mở Hỏa Tinh Linh gói ??]
“Làm đi !!”
[ Đinh ! Xác nhận sử dụng 《Thuỷ Tinh Linh Tộc》
Bắt đầu chỉnh sửa kí chủ…
Bắt đầu gia tăng độ tương thích…
Bắt đầu dung hợp…
Bắt đầu nhập lại dữ liệu…
Hoàn tất, bản thân kí chủ nhận được 《Ưu Ái Tinh Linh Tộc》 bao gồm:
Kĩ năng một lần 《Chọn Nhân Dạng》 !!
Kĩ năng một lần 《Tinh Linh Nhập Môn》 !!
Kĩ năng một lần 《Tinh Linh Khởi Tạo》 !! ]
Lưu Phàm cảm nhận bên trong thế giới tinh thần nháy mắt xuất hiện một viên Hỏa Thạch, chính xác hơn là Nghệ Sơ Cấp Hỏa Thạch, bám vào linh ước lung linh trên trời. Hắn cơ thể có thể cảm giác như râm ran đốt nóng bên trong, hai bên lực lượng thủy hỏa đang gào thét, không muốn chung đụng, nhưng, Lưu Phàm mặc kệ.
“ Mai là xuất quân rồi, chung quy ta vẫn là nhỏ yếu...” Lưu Phàm nghĩ thầm.
Ngay cả Văn Khoai sở hữu cây tre trăm đốt, à nhầm, Thập Khúc Trúc Bổng, đồng thời là tiên nhân vẫn bị Triệu Quốc xiết đến tử nạn, một tên Nghệ Cao Cấp như hắn lúc này sẽ là cỡ nào dễ dàng có thể bay màu.
“ Lưu đệ, ra nhận quà a !!!” Lãnh Nhã Cơ giọng nói vọng vào phòng.
Lưu Phàm mắt sáng lên, nhưng, thân thể hắn lúc này đang bị hai lực lượng thủy hỏa chi phối, mặc dù là linh lực vận chuyển đang từng điểm trấn áp, nhưng vẫn là vô pháp đứng dậy được ngay.
Ngay cả mồm còn chưa mở được.
Lãnh Nhã Cơ chờ đợi một hồi lâu, không thấy Lưu Phàm lên tiếng, nàng đối với hắn là mang linh hồn liên kết, có thể chắc chắn hắn ở đây, nếu như không đáp, hẳn là có cái gì đó sai sai sự tình.
“ Ta vào a !!” Lãnh Nhã Cơ xô cửa tiến vào.
Nà, lại nói, bài trí của kí túc xá không có rộng rãi cho lắm, chung quy chỉ có một cái giường, một cái tủ, thêm một cái kệ để đồ, hơn nữa theo phong thủy bài trí, chân giường sẽ quay ngang so với cửa, càng là rất sát cửa.
-Oạch !!-
Trong đầu Lưu Phàm lúc này chỉ có một chữ ‘mềm’.
Xốc nổi lao vào, nếu như đẩy nhẹ cửa thì không đủ tháo chốt, liền bởi vậy nên mới phải thật mạnh tay tung ra, Lãnh Nhã Cơ như diều mất dây, theo đà lao vút đi, thẳng đến trên người Lưu Phàm, áp vào thân hắn toàn bộ.
“ Lưu đệ, ngươi làm sao đây ??” Lãnh Nhã Cơ cảm giác trong hắn hai nguồn thủy hỏa đối đầu, nói.
Lưu Phàm chỉ có thể im lặng.
“ Hừm, Thạch Sanh chỉ có Thổ hệ mà, hắn không thể hành ngươi ra mức này được, lẽ nào...Đỗ Xung ??” Lãnh Nhã Cơ nhìn Lưu Phàm đang vô khí vô lực mà nói.
Lưu Phàm cố sức mở mồm, nhưng, không thể nào làm.
Vẹo nó, nếu như thế này, có khi lại vạ đến trên đầu tướng quân !
“L-Lãnh tỉ, đây là ta nghịch một chút, tiếp thu Hỏa Thạch liền mới sinh ra đối chọi như vậy.” Lưu Phàm khó khăn mở mồm, đáp.
“ Nếu vậy thì tốt, Dị thạch khí cụ ngươi cần đây, ta đã cố ý chọn loại này.” Lãnh Nhã Cơ đeo vào cổ Lưu Phàm một sợi dây chuyền, nói.
Lưu Phàm xác nhận, đây căn bản không phải thần vật, chỉ có tí nữa ném vào Toàn Năng Dung Lô mới có sử dụng Dị Thạch.
“ Lãnh tỉ, cảm tạ...” Lưu Phàm không phải cố ý nhẹ giọng, chỉ là đang yếu nhược bên trong, cũng là như vậy gây ra hiểu lầm ngữ điệu.
, thể loại hắc thủ sau màn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.