Chú Thạch Sư

Chương 2: Ném hắn đi.




Người qua người lại tấp nập đến nhiều, dễ hiểu lắm lúc người ta coi đây là một cái đất nước thu nhỏ hơn là một cái thị tộc.
Lưu thị.
Bọn hắn trên cái đại địa này xưng làm một tông môn riêng biệt, chẳng cần chung đụng với bất kì ai, tự hào vượt qua một loạt các tiểu thị tộc gộp năm chập ba mới dựng được tông môn.
Chính xác vì sao đông như vậy, hôm nay Lưu thị hưởng một cái hội.
Khung cảnh nói chung là dễ hình dung, mấy cái trưởng lão nhàm chán lắm mồm, mấy cái trẻ con nghịch đến tăng động, còn có một đám thanh niên đông đông đang đứng xếp hàng.
Lưu Phàm đứng trong hàng ngũ thanh niên phải nói là rất nổi bật, lướt một hàng đều đều chiều cao sẽ thấy hụt xuống, chỉ hạ tầm nhìn một chút là thấy hắn.
Thể hình thấp bé, tướng mạo tầm thường, chung quy nhìn qua đã mất thiện cảm.
“ Nhân danh người đứng đầu Lưu thị, Lưu Huyền Di ta tuyên bố, đại lễ trưởng thành bắt đầu !”
Cắt ngang những nhốn nháo tình huống, Lưu Huyền Di lớn giọng, cảm thấy rõ linh lực từng tia mạnh mẽ đánh đến tai người nghe, khiến ai ai cũng phải sởn gáy, trẻ con đang khóc cũng phải nín bặt.
“ Cha con, ngay cả một chút giống nhau cũng không có.” Một cái thanh tú nam tử trong hàng ngũ thanh niên quay đầu lại, chớp một cái liếc Lưu Phàm, lộ rõ vẻ khinh thường cùng miệt thị, nói.
Lưu Phàm mặt không đỏ, tim không loạn, hoàn toàn không đổi sắc, ánh mắt vẫn vô thần mà nhìn về đài cao thi đấu.
“ Nội dung phần đại lễ này, ta nghĩ ai cũng thuộc rồi, liền bỏ qua, trực tiếp mời người đầu tiên, thiên kiêu Lưu Thị chúng ta – Lưu Phi !” Lưu Huyền Di khí thế ngút trời, một tay khoát lên cao, lớn giọng nói.
Nam tử thanh tú khi nãy tươi cười, khẽ nhận vài cái động tác chúc phúc của huynh đệ xung quanh, hắn bước lên, đến tận cùng vẫn không quên quay lại trào phúng Lưu Phàm.
“ Lưu Phàm, ngươi có ổn không ??” Một âm thanh từ bả vai Lưu Phàm truyền đến.
“ Hoả Tự, ta ổn, đời có gì đâu mà phải bận tâm, ta đã sớm vượt trên những cái thị phi tầm thường này…” Lưu Phàm yếu nhược ngữ điệu quay sang nói.
“ Ta được triệu hồi để đảm bảo kẻ trầm cảm như ngươi không tự tử, ấy vậy mà càng lúc ta càng thấy bản thân cũng sắp sầu đời như ngươi.” Hoả Tự rung lên chân nhỏ nói.
Hoả Tự từ tận đáy lòng vẫn có một tia khó chịu, làm Thú Linh triệu hồi, chí ít cũng là mạnh mẽ canh cửa tông môn, đỉnh cao hơn là có thể chống gác một phương trời, cùng cường giả ngao du, bất kể thâm tàng địa bảo, hang rồng động cọp đều xông pha, vậy mà hắn lại vào vai một con châu chấu thần đi theo bảo hộ một kẻ sầu đời.
Đúng vậy, hắn đến giờ vẫn không tin, bản thân sau khi được triệu hồi hoá hình là châu chấu thần.
Hoả Tự thân to không hơn châu chấu thường là mấy, chỉ là khắp người ngổn ngang cổ văn đỏ sậm, càng là hai cánh óng vàng như kim bài một dạng, từng phần đều toát lên vẻ Thú Linh, nhưng, tổng thể mà nhìn cũng là không lọt mắt ai, tầm thường vô vị.
“ Sau vụ lần này không đỗ ta chắc chắn sẽ bị ném khỏi thị tộc, thôi thì cũng đành chịu vậy, nhưng, yên tâm, ta sẽ không chết đâu…” Lưu Phàm đáp, trong lòng một mực là đã có suy tính khác.
Quay lại Lưu Phi, hắn ta trên đài bắt đầu triệu hồi Linh Thạch, từng động tác nhuần nhuyễn đến mãn nhãn, trong không trung dần hiện ra một viên Linh Thạch màu xanh nhạt, hắn từ từ cầm nó trong tay mà niệm chú.
“ Băng Khiển !!”
Băng hệ Linh Thạch, hướng tu là Khiển Tu, Băng Khiển là Sơ Cấp kĩ năng.
Từ Linh Thạch phóng ra một tia sáng xanh, mạnh mẽ lao thẳng đến vị trí bia bắn trước mặt.
Không chỉ một, Lưu Phi Băng Khiển đã uy lực đến mức trực tiếp ép toàn bộ bia bắn trên đài bao trong băng đá, lung linh đến cực điểm, khúc xạ liên tiếp trong ánh mặt trời, từng cái từng cái vòng tròn đồng tâm màu sắc thông qua lớp băng dày cũng bội phần sinh động.
“ Tinh Sơ Cấp Băng Thạch…không, đây là Tàng Trung Cấp Băng Thạch !!” Lưu Huyền Di dù đã dự liệu, nhưng, trong lòng vẫn có một điểm bất ngờ.
Linh Thạch luyện tập, tuỳ vào mức độ mà chia ra Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Siêu Cấp, Tiên Cấp, Thần Cấp.
Mỗi cấp lại chia làm bốn giai, dựa theo bốn bước chú thạch:
*Tàng giai, linh thạch còn ở trong núi đá, uy lực chưa được hiển lộ quá nhiều...
*Nghệ giai, bắt đầu tiến vào quá trình rèn dũa, chất lượng linh thạch sẽ được cải thiện bằng chính kĩ thuật của nghệ nhân...
*Chuẩn giai, xác định rõ ràng hình thù, đã là một tác phẩm đẹp...
*Tinh giai, linh thạch đã được chế luyện đến đỉnh cao, chất lượng có thể cùng tinh tú so sánh...
Tất nhiên, đây chỉ là tượng trưng, luyện tập Linh Thạch dĩ nhiên là dựa vào linh khí.
Lưu Phi sở hữu cái kia Tàng Trung Cấp Băng Thạch, dù chỉ mới một bước chạm Trung Cấp, vẫn là rồng trong loài người ở độ tuổi này.
Lưu Phàm cười khẩy, chính xác là đang tự giễu chính mình, hắn bản thân ngay cả một cái phế phẩm Tàng Sơ Cấp Thạch còn không thể triệu hồi, ngước nhìn cái kia Lưu Phi đúng là cách một mảnh trời.
“ Thưa tộc trưởng, ta còn có một cái khác muốn đem ra kiểm tra !!” Lưu Phi lớn tiếng nói, cắt ngang mạch suy nghĩ của Lưu Phàm, càng là chấn kinh khắp khán đài.
Cái khác, đây là cái gì ý tứ, lẽ nào cái này thiên kiêu quả thực đã ngưng tụ thêm một viên khác Linh Thạch ?
“ Ngươi cứ làm đi.” Lưu Huyền Di giọng lớn như sấm, trấn áp hai bên khán đài nghị luận mà nói.
“ Đa tạ tộc trưởng chiếu cố, tiểu bối nơi này còn một viên Nghệ Sơ Cấp Lôi Thạch !!” Lưu Phi song song tay bên kia triệu hồi, một viên lấp lánh tử sắc Linh Thạch phá không đi ra, xung quanh còn tản mát vài cái lôi điện nhảy nhót.
Lưu Huyền Di lúc này xác thực trải qua hai cái thái cực cảm xúc, mừng rỡ cùng tủi nhục đan xen. Hắn hoài nghi nhân sinh, cớ vì sao Lưu Phàm con trai hắn không thể nào bằng một phần con nhà người ta, nhưng, cùng lúc là cái kinh hỉ vì thị tộc có một tuyệt thế thiên tài.
“ Mời tiểu bối thi triển.”
“ Lôi Đao !” Lưu Phi động tác hùng dũng, xuất ra chiêu thức Sơ Cấp – Lôi Đao.
-Oành !!!-
Mấy bia đá vốn đang yên tĩnh trong Băng Khiển, ngay lúc này nhận một lớn lực tác động, hoàn toàn là vỡ vụn nát tan.
“ Không hổ danh mạnh nhất Lôi Thạch, ngay cả Trung Cấp uy lực có khi còn không bằng.”
“ Quá sức đỉnh cao rồi, tên này đem Lôi Thạch tu đến Nghệ Sơ Cấp, ấy là vô cùng hiếm thấy ở độ tuổi này, cần bao nhiêu linh khí cùng cơ duyên mới thăng được.”
“ Nghịch thiên, hoàn toàn xứng làm chúng ta thiếu gia.”
“ Nói nhỏ thôi, lão gia nghe được, ngươi mạng đều không giữ tốt.”
Lưu Huyền Di dõi theo bóng lưng Lưu Phi kiêu ngạo xuống đài, chỉ dành nén lại tiếng thở dài, tiếp tục vào khảo hạch.
“ Tiếp theo, Lưu Lệnh Vũ !”
“ Tinh Sơ Cấp Quang Thạch, đạt !!”
“ Tiếp theo, Lưu Minh Hầu !”
“ Chuẩn Sơ Cấp Mộc Thạch, đạt !!”
“…”
Cứ như vậy đạt đạt đạt đạt vang lên, ngay cả một chút phẩm chất kém Nghệ Sơ Cấp Thạch cũng được Lưu Huyền Di nói đỡ cho đạt, tránh bị giáng vào đầu một cái tội.
“ Tiếp theo, Lưu Phàm.” Lưu Huyền Di có chút nín thở nói.
Hắn ước gì gọi tên con trai có thể thật sảng khoái, mặt mũi có thể hướng bên ngoài mà tự phụ, để cho nhân thế không tài nào gièm pha, để cho người người không cần xem cũng đã dự rằng Lưu Phàm đại thiên kiêu chắc chắn đạt.
Nhưng, vẫn là trời phụ người…
Lưu Phàm lấy hơi, bước lên trong chỉ trích bàn tán không ngớt, hắn cũng chẳng màng, chỉ một mực đi, mắt không mở đến căng, chỉ một mực đủ nhìn đường.
“ Sầu đời…”
“ Trầm cảm…”
“Phế vật...”
Hắn mấy năm gần đây chỉ toàn nghe những từ như vậy, mãi cũng thành quen.
“ Bắt đầu đi !!” Lưu Huyền Di nói, giọng lộ ra vẻ run run hồi hộp.
Lưu Phàm miễn cưỡng giơ tay lên, bắt đầu vận động tác triệu hồi thạch, mọi phương mọi hướng đều tinh thông đến cực điểm…
Nhưng…
Nào có viên Linh Thạch nào được triệu hồi.
“ Thử lại !!”
“ Nhưng…” Lưu Phàm một mặt buông bỏ không muốn gắng nói.
“ Ta nói thử lại !!” Lưu Huyền Di hét lên trong tuyệt vọng.
Nếu Lưu Phàm không đạt lần thứ ba này, hắn sẽ không còn là bị giáng chức hay chịu khổ sai nữa, hoàn toàn sẽ bị hung hăng ném xuống Hỗn Độn U Vực để thủ tiêu.
Coi như Lưu Thị chưa từng có một phế vật…
Lưu Phàm đành thử lại, kết quả vẫn là đoán được, không có gì cả.
Người ta bắt đầu nhào lên, dù sao mấy trăm năm rồi đây là lần đầu tiên có kẻ không đạt ba lần, phải xem sao cho sát, mấy lão muốn so đo với Lưu Huyền Di càng là cười đến mãn nguyện vô cùng.
“ Ta…tuyên bố…sau ba năm thi không đạt…Lưu Phàm sẽ chịu Tối Cao Hình Án…” Lưu Huyền Di nặn từng từ khó khăn nói.
Hắn bất lực, ngay cả con trai mình còn không thể cứu lấy, cho dù là phế vật, đó vẫn là con trai hắn !
Bát đại hộ pháp của Lưu Thị bắt đầu nhao lên, hành động dứt khoát hết sức, nhanh chóng trói Lưu Phàm vào một cái cột sắt, hắn vẫn mặc kệ, một mực duy trì điềm tĩnh.
“ Lưu Phàm, ngươi không được từ bỏ !!” Hoả Tự nhảy nhót bên vai phải Lưu Phàm, kêu lên.
“ Ta sẽ không chết, ngươi phải cùng ta tin tưởng như vậy.” Lưu Phàm cười nhạt, giọng lộ ra bất lực, nói.
Hộ pháp bắt đầu nghi lễ Tối Cao Hình Án, tám kẻ đứng thành hình bát giác, từ từ triệu hồi ra chính mình Linh Thạch.
Bốn viên Tinh Cao Cấp Quang Thạch…
Bốn viên Tinh Cao Cấp Ám Thạch…
Từng đó pháp lực, đủ để dẫn thông đạo tới Hỗn Độn U Vực.
Lưu Huyền Di lao đến trước mặt Lưu Phàm, hắn cũng rưng rưng, tháo xuống vòng cổ của chính mình, đeo cho Lưu Phàm, nói:
“ Thứ này là Trì Thạch, mỗi ngày rút của ta một ít linh lực, đến nay đã được 21 năm, bằng số năm con sống trên đời…nó có thể cung cấp linh lực sung mãn đến độ hồi phục da gân, xuống Hỗn Độn U Vực không hẳn là chết, vậy nên hãy nhận lấy vật này...phải nhớ, không được chết, phải cố gắng để đứng vững giữa đời...”
Lưu Phàm chẳng cự lại bảo vật ấy, hắn bị trói chặt rồi, hơn nữa, hắn cũng muốn sống tiếp, hắn còn muốn đến Âu Lạc xem một phen.
“ Mời ngài lùi ra, nghi thức sắp bắt đầu !!” Một vị hộ pháp kêu lên.
Lưu Huyền Di cúi gằm mặt đi ra, không dám nhìn cảnh này.
Một lớp ánh sáng vàng phủ lên người Lưu Phàm, tiếp đến lại là một lớp đen đen mờ ám, quang mang cùng ám vụ lặp đi lặp lại, liên tiếp 8 lớp xa hoa ròng rã.
Hai thái cực quang ám đối lập, mạnh mẽ kéo co, đem không gian bẻ nát, đem thiên địa rút ngắn, đẩy một thông đạo tới bên ngoài đại lục này, dẫn hắn đến Hỗn Độn U Vực !
-Ào !!!!-
Không khí bị hút cuồn cuộn như thuỷ triều, rít lên như thiên long hô hấp, báo hiệu thông đạo đã hoàn tất, Lưu Phàm…đã biến mất…
Nho nhỏ châu chấu Hoả Tự, phút cuối cũng quyết trung thành, lao đầu theo chủ.
Mọi thứ yên tĩnh lại, người, cột sắt, châu chấu đều không thấy nữa, hai bên khán đài rộ lên nghị luận.
Lưu Huyền Di gục xuống, cay đắng quy về cay đắng, nước mắt từng giọt đều khó khăn chảy, cũng bởi đã lâu lắm rồi mới có thứ khiến hắn đổ lệ.
Nương tử, nhi tử, đều đã mất rồi.
……..
Trong một không gian tối như mực, le le lói lói một ánh sáng màu đỏ, chỉ nhỏ cỡ một viên Linh Thạch.
“ Lưu Phàm, dậy đi !!!” Hoả Tự mình phát ra xích quang, nhảy nhót kêu lớn.
, thể loại hắc thủ sau màn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.