Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 97:




Đăng hoa lễ vẫn diễn ra theo thông lệhằng năm, tất cả những người có vai trò quan trọng trong ngũ tộc đều phải tham dự.Linh đế sẽ luôn là người chủ trì đăng hoa lễ, cho nên buộc lòng Chu Sa phải đến sớm hơn mọi người, an bài mọi việc trong đêm lễ. Đặc biệt đăng hoa lễ lại cùng một ngày với sinh thần của Hồ quân, cho nên cần phải chuẩn bị chu toàn hơn nữa, không thể có bất kỳ sai sót nào.
Mọi việc hoàn tất thì khách tham dự cũng đã đến, tìm cho bản thân một vị trí thích hợp mà ngồi xuống.
Hồ quân hớn hở đi vào, cùng vài lão thần tiên nói chuyện đến hăng say, không quên nhắc đến tiểu công chúa nhà hắn đã đến tuổi gả đến Chu Tước tộc. Ngay cả Chu Tước quân cũng cao hứng đề cập đến hôn lễ, lại không biết Thi Âm đi theo phía sau đã vặn vẹo mặt mũi, khó coi đến cực điểm.
Trữ quân Chu Tước tộc Mặc Hy là một nam tử tuấn tú, hơn nữa còn rất thông minh, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng xứng đôi với Thi Âm. Lúc này, Mặc Hy thoáng nhìn qua vị hôn thê của mình, có chút thỏa mãn, quả là rất giống lời đồn, xinh đẹp lại điềm tĩnh, không giống với những nữ tử hồ tộc khác.
Bị Mặc Hy quan sát đến khó chịu, Thi Âm nhướn mày, tay siết lại thành đấm, nếu không phải hắn là trữ quân thì nàng đã đánh chết hắn rồi!!!
Tìm đến chỗ của mình mà ngồi xuống, né tránh ánh mắt xăm soi của Mặc Hy, Thi Âm đưa mắt nhìn khắp điện, không thấy Vân Thường đâu, không biết lại chạy đến nơi nào rồi?
Ở vị trí cao nhất, Chu Sa vẫn đang loay hoay dìu Úc Khuynh Tư ngồi xuống, sau lại phân phó người mang thức ăn thanh đạm một chút. Mặc dù thụ sủng nhược kinh, nhưng Úc Khuynh Tư lại rất hưởng thụ ôn nhu hiếm có của đối phương.
"Gà nhỏ, nàng cũng mau ngồi xuống đi."
Chu Sa gật gật đầu, nhanh chóng chuyển qua ngồi cạnh Úc Khuynh Tư, hỏi: "Có còn khó chịu không?"
"Không khó chịu." Úc Khuynh Tư cười thật ôn hòa: "Chỉ có chút lạnh."
Hai chân mày thoáng chau lại, Chu Sa đưa mắt nhìn cung nữ bên cạnh, nói: "Chuẩn bị thủ lô cho Linh hậu đi."
"Vâng."
"Gà nhỏ, không cần lo cho ta, ta tự có thể..."
"Được rồi, không phải lo cho ngươi, là lo cho con chúng ta." Chu Sa rút khăn the trong tay áo giúp Úc Khuynh Tư lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Sao ngươi nói lạnh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
"Ta cũng không rõ." Úc Khuynh Tư có chút thở gấp, mặt cũng đỏ bừng lên.
"Sao lại kỳ quái như vậy?" Chu Sa thu khăn lại, đặt một tay lên trán mình, tay còn lại đặt lên trán Úc Khuynh Tư, nhăn mày: "Đâu có sốt."
"Khi nãy có dùng chút thuốc."
"Thuốc gì?" Chu Sa cuống quýt lên: "Ai cho phép ngươi dùng thuốc linh tinh vậy?"
Úc Khuynh Tư không khỏi dở khóc dở cười: "Thuốc dưỡng thai."
"Chỉ uống thuốc dưỡng thai sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?" Chu Sa lại bắt đầu càm ràm: "Cô Quang càng lúc càng tệ, sao có thể bốc thuốc như vậy chứ? Mấy ngày trước còn không sao, hôm nay lại có vấn đề."
"Chắc do hài tử càng lớn, thân thể càng dễ mệt mỏi."
Chu Sa nghi hoặc nhìn tiểu phúc của Úc Khuynh Tư một lúc, sau đó lại phân phó Thiên Lan bên cạnh: "Đưa Linh hậu về phòng nghỉ ngơi đi, xem nàng mệt mỏi thế nào kìa."
Thiên Lan nghiêng đầu nhìn thử, nàng cũng biết chút y thuật, quan sát sắc mặt Úc Khuynh Tư một lúc sau đó cũng gật đầu nói: "Nơi này gió lớn, linh hậu vẫn nên về phòng."
Úc Khuynh Tư cũng chỉ có thể nghe theo, để Thiên Lan dìu về phòng nghỉ ngơi, không quên luyến tiếc nhìn lại một lần nữa mặc dù biết rõ bản thân cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ là muốn quay đầu lại mà thôi.
Khi Úc Khuynh Tư đi chưa được bao lâu thì đăng hoa lễ cũng bắt đầu, Chu Sa trước nói mấy lời có lệ, sau đó thì giao cho Hồ quân, dù gì hôm nay cũng là sinh thần của hắn nên để hắn làm chủ.
Hồ quân cao giọng cười nói: "Hôm nay Diêm La quân đại giá quang lâm, khiến nơi này rực rỡ hơn bao giờ hết, ngài nhất định phải cùng bản quân uống một chén mới được!"
Chu Sa trầm mặc một lúc, nói: "Thân thể bản linh đế không tốt, không thể cùng ngươi uống rồi."
Nháy mắt gương mặt Hồ quân liền trầm xuống, sau lại gượng gạo cười một tiếng: "Linh đế không uống được cũng không sao, nào, Ly Túc, đến chào hỏi linh đế đi, không phải nàng là sư muội của con sao?"
Thi Âm nâng mắt nhìn Chu Sa, một cỗ sợ hãi không tên dâng lên trong lòng, bất giác sợ hãi nữ nhân cường đại trước mặt. Đã sắp quên mất tiểu cửu hoạt bát hay chạy loạn trong trù phòng mè nheo nàng nấu mì trứng, cũng không còn thấy oa nhi mặc y phục đỏ cùng nàng trải qua lịch luyện.
Trong mắt không giấu được vài tia hoang mang sợ sệt, Thi Âm chậm chạp đứng dậy, nâng trản rượu đến trước mặt Chu Sa.
"Linh đế, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Chu Sa rơi trên gương mặt hốc hác của Thi Âm, trầm ngâm một hồi, lại gật đầu.
"Đã lâu không gặp."
"Thân thể linh đế không tốt, Ly Túc xin dùng trà thay rượu, kính ngài một chén."
"Không cần." Chu Sa đứng dậy rời khỏi vị trí của mình, bước đến chỗ Thi Âm, nói: "Sư tỷ, hôm nay nhìn thấy ngươi như vậy, ta bất giác cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đã lâu rồi không được ăn mì trứng ngươi làm."
Hốc mắt Thi Âm đỏ bừng lên, tay siết chặt trản rượu đến trắng bệt: "Tiểu cửu..."
"Sư tỷ, ngươi là người đối với ta tốt nhất, ta bị phạt, ngươi là người lén mang cơm đến cho ta, ta thật sự không quên được hương vị thức ăn ngươi nấu." Chu Sa cong môi mỉm cười, nói: "Không biết sư tỷ có thể nấu mì trứng cho tiểu cửu hay không?"
Nhịn không được bật cười một tiếng: "Nha đầu, ngươi lớn như vậy rồi, vẫn không bỏ thói quen làm nũng."
Chu Sa cũng chỉ cười, bỗng nhiên Thi Âm cảm thấy, hóa ra tiểu cửu của nàng vẫn ở đây, chưa từng thay đổi.
Hồ quân không nghĩ Chu Sa lại thân thiết với Thi Âm như vậy, không khỏi bất khả tư nghị, liếc nhìn qua Chu Tước trữ quân, phát hiện hắn đang bày ra một bộ dáng ghen tuông.
Mặc Hy có lẽ không nhịn được nữa mà đứng dậy, nói: "Linh đế, ngài dù gì cũng là người đã có gia đình, vẫn nên hạn chế tiếp xúc với Ly Túc."
Chu Sa nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, phát hiện là Mặc Hy, liền bật ra một tiếng cười khẽ.
Mặc Hy hít thở không thông, như thế nào lại cười đến thật xinh đẹp như vậy? Quả nhiên là tiểu yêu nghiệt!!!
Thi Âm bày ra một bộ dáng khó xử, nói nhỏ: "Tiểu cửu, ngươi nhất định phải cứu sư tỷ."
Chu Sa nhìn qua Thi Âm, nháy mắt một cái, tựa hồ vừa rồi còn nghịch ngợm cười, nhất định là có âm mưu.
"Chu Tước quân, đến, cùng bản linh đế uống một chén rượu."
Mặc Hy phát ngốc một lúc, sau đó mới vội vã cầm chén rượu lên: "Linh đế, thỉnh."
Chu Sa cười nói: "Sao lại uống rượu đó chứ? Thiên Lan, đến, rót cho Chu Tước quân uống thử rượu được ủ trong Tử Liên Bát Kính đi."
Thiên Lan liếc trắng mắt, linh đế, ngài lại tính giở trò gì đây!??
Tuy bất mãn nhưng Thiên Lan vẫn nghe theo rót cho Mặc Hy một chén rượu, âm thầm suy nghĩ xem Chu Sa sẽ giở trò gì.
Nhưng Chu Sa lại không có chút phản ứng gì, nâng chén đối Mặc Hy một chén, dứt khoát đem rượu cay nồng trong chén lưu ly đổ xuống cổ họng.
Âm thanh lạch cạch của chén lưu ly đặt xuống bàn, Chu Sa hơi rũ rũ mi, khóe môi nhấc lên một độ cong tuyệt mỹ, là đang cười nhạo. Mặc Hy vừa buông chén rượu xuống liền đổ ập xuống bàn, đồ ăn trên bàn theo đó rơi xuống, hắn cũng trượt ngã hẳn xuống sàn trước sự kinh hãi của mọi người.
Chu Sa giả vờ kinh ngạc, nói lớn: "Trữ quân là làm sao đây? Chỉ một chén rượu đã say đến như vậy rồi sao?"
Chu tước quân trợn lớn mắt, nhi tử cũng hắn mệnh danh vạn chén không say, thế mà hôm nay chỉ uống một chén rượu đã nằm dài trên đất không nhúc nhích rồi?
"Tửu lượng kém thật."
Chu Sa thản nhiên buông ra một câu, sau đó nháy mắt với Thi Âm, mấp máy môi.
Vân Thường không thể bước vào yến hội, sư tỷ từ đây đi ra hậu viện sẽ thấy nàng chờ ở đó!
Thi Âm cảm kích không thôi, mím chặt môi, hơi gật gật đầu, sau đó liền lui trở về chỗ ngồi của mình.
Cũng nhờ Chu Sa dẹp yên Mặc Hy mà Thi Âm mới có thể an ổn trải qua đăng hoa lễ, đến tận canh ba thì mới lén lút rời đi, tất nhiên là cũng có sự trợ giúp của Chu Sa.
Khi Thi Âm rời đi chưa lâu thì Chu Sa lại phát hiện một dáng người rất đỗi quen thuộc—Diêm Cư.
Rõ ràng từ lúc tiệc bắt đầu đến tận bây giờ không nhìn thấy Diêm Cư, thế nhưng bây giờ Diêm Cư lại xuất hiện ở đây, còn cố tình chọn một bộ hồng y vô cùng nổi bật, dường như là muốn thu hút sự chú ý của ai đó.
Hai chân mày thoáng chau lại, Chu Sa nghiêng người quan sát hướng đi của Diêm Cư, sau mới nói nhỏ với Thiên Lan bên cạnh.
"Ngươi ở đây thay ta chủ trì buổi tiệc, ta có chút việc, sẽ trở lại sớm thôi. Cố gắng đừng để mọi người rời khỏi buổi tiệc, nếu có ai hỏi thì nói ta hơi say nên muốn đi dạo một chút."
"Linh đế không thể nói ngài định đi đâu sao?"
Chu Sa nghiêm mặt nhìn Thiên Lan: "Không có gì phải lo."
Nghe Chu Sa nói thế, Thiên Lan cũng chẳng yên tâm được chút nào, chỉ có thể cẩn trọng nhắc nhở: "Linh đế cẩn thận một chút, có chuyện gì xảy ra đều phải cân nhắc thật kỹ càng."
"Ta biết rồi."
Chu Sa đối Thiên Lan cười một cái, sau đó liền đứng dậy rời đi theo hướng của Diêm Cư vừa đi.
Nhìn theo bóng lưng của Chu Sa, Thiên Lan có chút hoảng hốt, nàng không biết rốt cuộc là nàng đang sợ hãi chuyện gì, nhưng nàng có một dự cảm không lành.
Từ xa nhìn thấy Thiên Trinh, Thiên Lan nhịn không được đành bước đến chỗ nàng, nói khẽ: "Điện hạ."
Thiên Trinh cũng đã say, ngước đôi mắt ngập tràn men say nhìn Thiên Lan: "Chuyện gì?"
"Linh đế nàng..."
Vừa nghe nhắc đến Chu Sa, trong mắt Thiên Trinh lóe lên một tia thanh tỉnh, nhìn quanh một lúc rồi mới hạ thấp giọng: "Tỷ tỷ ta có chuyện gì?"
"Ta không biết, nhưng vừa nãy nàng một mình rời đi, xem ra là có chuyện gì đó rất quan trọng."
"Ta với ngươi cùng đi." Thiên Trinh kéo phi phong lên cao, nói: "Ta không yên tâm."
"Nhưng còn buổi tiệc."
"Mặc kệ nó, lão hồ ly sẽ tự lo được, dù gì hôm nay cũng là sinh thần của hắn."
"Vâng, điện hạ."
Các nàng thần không biết quỷ không hay rời khỏi buổi tiệc náo nhiệt, hướng về tẩm cung phía tây, Thần Nguyệt.
Lại nói đến Chu Sa, nàng một đường đi theo phía sau Diêm Cư, lại không nghĩ Diêm Cư lại có thể đi nhanh như vậy, không lâu sau thì nàng mất dấu không biết nàng ta đã đi đâu.
Đến lúc định thần lại nhìn quanh thì mới phát hiện nơi này là Thần Nguyệt, trước mặt là tẩm cung của Úc Khuynh Tư, trong lòng Chu Sa chấn động dữ dội. Không kịp suy nghĩ đã trực tiếp đẩy cửa bước vào, một đợt huân hương cùng hương vị hoan ái xông thẳng ra ngoài.
"Khuynh Tư, có phải ngươi thương hại Diêm La nên mới ở bên cạnh nàng ta đúng không? Ta biết ngươi yêu ta mà, bốn vạn năm trước là ngươi chống lại Diêm La để thú ta, ta biết tình cảm trong lòng ngươi, ta là người hiểu ngươi nhất."
"Diêm Cư..."
"Ta biết đứa nhỏ trong bụng ngươi là của ta, Diêm La làm sao có thể hoài thai lại được, năm đó chính ngươi đã ép nàng ta uống độc dược mà, chính tay ngươi đã gϊếŧ đứa nhỏ đó mà..."
"Phải."
"Khuynh Tư, ngươi tiếp cận Diêm La là để lấy lại đôi mắt của ngươi đúng không?"
"Ngươi nói đều đúng, Diêm Cư, ta yêu ngươi, ta hoàn toàn không yêu Diêm La, thứ ta muốn lấy lại là đôi mắt của mình."
Tiếng cười trong trẻo của Diêm Cư truyền ra, đánh thẳng vào lồng ngực đau buốt của Chu Sa, tất cả dường như sụp đổ ngay trước mắt, không còn lại gì nữa.
Chết lặng...
Chu Sa siết chặt cạnh cửa, dùng sức đẩy mạnh một cái, một đường bước vào trong tẩm cung, hồng y đi xuyên qua những bức trướng gấm hoa lệ, lại cô độc thê lương.
Nến loe loét trên bàn chiếu soi hai người đang day dưa trên giường, trước mắt một mảng tối tăm, đến khi trấn tỉnh lại thì đã đem Diêm Cư từ trên giường ném xuống dưới đất.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua khung cửa sổ, phát ra một tia quang vựng mê người.
Diêm Cư hoảng hốt từ dưới nhìn lên Chu Sa, cơ thể co rúm lại, sự cường đại này khiến nàng sợ hãi.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy khóe mi nặng nề buông xuống một giọt nước mắt, thê lương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.