Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 78:




Thời điểm bốn vạn năm trước Chu Sa bị đánh tan hồn phách, phải mất đến bốn vạn năm mới có thể tỉnh lại, cơ thể tự nhiên cũng không còn tốt như trước kia, dù cho có bị thương nhẹ thì cũng sẽ đau đớn chết đi sống lại.
Nghe thấy tiếng thở nặng nề của Chu Sa, Úc Khuynh Tư liền hoảng hốt ôm lấy nàng: "Gà nhỏ nàng làm sao vậy? bị thương đúng không?"
"Ngươi cút!"
"Ta không đi!" Úc Khuynh Tư run rẩy chạm vào lưng của Chu Sa, liền nghe được tiếng hít thở không thông của đối phương: "Nàng đúng là bị thương rồi!"
"Đừng có nhiều lời, cút đi!"
"Gà nhỏ, đừng như vậy, đợi ta một chút."
Úc Khuynh Tư đưa tay mò mẫm xung quanh, sờ đến đoạn hành lang lạnh như băng mới chậm chạp ngồi xuống, đối diện với lưng của Chu Sa, nhẹ nhàng áp tay lên lưng của nàng. Trong cơ thể của Úc Khuynh Tư có nguyên thần của Chu Sa, cơ thể của Chu Sa không còn giống trước kia bài xích linh lực của đối phương, mà từ từ tiếp nhận, biến hóa luân chuyển không ngừng.
Đến khi cảm nhận được cơ thể đối phương thả lỏng, Úc Khuynh Tư mới thu tay lại, dịu dàng xoa lên lưng Chu Sa, nửa như dỗ dành nửa như an ủi.
"Gà nhỏ, còn đau không?"
Chu Sa gạt tay Úc Khuynh Tư ra, chế giễu nói: "Xem ra nửa nguyên thần của ta cũng không để uổng phí."
Úc Khuynh Tư hơi cúi cúi đầu, rồi lại biến thành sói, hai chi đè trên vai Chu Sa, cọ cọ vào tóc nàng làm nũng. Chu Sa nghiêng đầu tránh né, lại phát hiện hôi đầu lang như đang nhận lỗi, cụp tai cụp đuôi xuống, chỉ còn thiếu hai mắt long lanh nữa là đủ.
"Đi ra khỏi người bản linh đế."
Úc Khuynh Tư giãy nhẹ hai cái, an toàn đáp trên đất, rồi lại hạ nửa người sau xuống, hơi nghiêng đầu về phía Chu Sa.
"Muốn ta ngồi lên sao?"
Chu Sa vươn tay vuốt nhẹ lang mao, đến vị trí giữa lưng lại cảm nhận được có một vết sẹo lồi, là do nàng để lại trong lúc lấy lang mao.
"Không tồi."
Xoay người ngồi lên lưng Úc Khuynh Tư, Chu Sa cũng muốn thử cảm giác cưỡi linh thú đi dạo, trước giờ nàng chỉ toàn tự bay tới bay lui, chưa dùng qua linh thú làm thú cưỡi. Úc Khuynh Tư chậm chạp nâng người dậy, theo chỉ dẫn của Chu Sa, an toàn đi qua hành lang cửu khúc, suốt đường đi không ngừng vẩy vẩy tai dụ dỗ Chu Sa đến vuốt. Chu Sa cầm lòng không được mà nắm lấy tai sói, vò vò nhéo nhéo, hai mắt hơi híp lại, dường như là đang cười.
Đến Tử Liên Bát Kính, Chu Sa mới rời khỏi lưng Úc Khuynh Tư, bước vào trong điện, không quên phân phó hạ nhân mang rượu vào.
Úc Khuynh Tư vừa nghe Chu Sa muốn dùng rượu liền cực lực ngăn cản: "Gà nhỏ không được, thân thể nàng không tốt, không nên uống rượu a!"
"Chuyện của ta khi nào đến lượt ngươi quản?"
Chu Sa sẵn giọng phân phó người mang thêm mộc dục vào, nàng muốn vừa ngâm mình trong tinh dầu vừa thưởng thức rượu nóng. Úc Khuynh Tư lại ngăn không được, buồn bực ngồi ở một bên mộc dục, liên tục nghĩ cách làm sao để ngăn Chu Sa uống rượu.
Thấy Úc Khuynh Tư bày ra bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, Chu Sa liền cười khẩy, cầm chén rượu nóng uống một hớp, ung dung dựa lưng vào mộc dục, phát ra một tiếng thở dài khoan khoái.
"Gà nhỏ!"
Chu Sa liếc nàng một cái, lại không nói gì, tiếp tục uống rượu.
"Ta với nàng chơi một trò chơi được không?"
Chu Sa nghiêng đầu nhìn, lắc nhẹ chén rượu trong tay: "Ngươi lấy tự tin ở đâu mà nghĩ ta chấp nhận?"
"Gà nhỏ, ta với nàng cùng đấu, nếu ai uống được nhiều rượu nhất người đó thắng." Úc Khuynh Tư từ tốn nói: "Chỉ cần nàng thắng, ta sẽ không ngăn cản nàng uống rượu nữa."
"Nghe cũng hay đấy."
Chu Sa đem chén rượu giao cho nha hoàn bên cạnh, nói: "Ngươi thua thì sao?"
"Ta..."
"Để ta quyết định." Chu Sa vẩy vẩy cánh tay đầy nước, nhạo báng nói: "Ngươi thua thì lăn ra khỏi Tử Liên Bát Kính này cho ta."
Úc Khuynh Tư suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đáp ứng, gật đầu: "Hảo, ta đồng ý."
Chu Sa đưa mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nàng ta hiểu ý liền đi lấy thêm một chén rượu, châm cho Chu Sa và Úc Khuynh Tư mỗi người một chén. Cả hai đồng loạt đem rượu nóng nuốt xuống, Úc Khuynh Tư nhiều năm không uống rượu, uống lại có chút không quen, nhịn không được khom người ho mấy tiếng.
"Ha ha!" Chu Sa bật cười, nói: "Ngươi uống một chén còn không xong, nghĩ đấu cùng ta?"
"Ta... ta vẫn chưa có say."
Úc Khuynh Tư khoát khoát tay, lại tiếp tục nhận một chén rượu, song song cùng Chu Sa uống cạn. Một chén lại một chén, bình rượu trên lò đun cũng vơi hơn phân nửa, nhưng các nàng vẫn chưa ai bỏ cuộc, đều muốn mình là người thắng cuối cùng.
Qua chén thứ bao nhiêu Chu Sa cũng nhớ không rõ, bắt đầu chóng mắt, một tay vịn mộc dục, tay kia vuốt ngực thuận khí. Úc Khuynh Tư cũng chật vật không kém, khom người nôn ra mấy ngụm rượu.
Chu Sa cười lạnh: "Làm gì phải khổ như vậy? cứ nhận thua không phải tốt rồi sao?"
Úc Khuynh Tư vờ như không nghe thấy, lại muốn nôn, khom người ôm bụng vật vã nôn ra. Lần này không phải rượu, mà là máu, Úc Khuynh Tư kịch liệt nôn ra mấy ngụm máu, thân thể vốn không tốt lại uống nhiều rượu, tất nhiên sẽ không cầm cự nổi.
Chu Sa chấn kinh thật rồi, vội vàng bước ra khỏi mộc dục, đem sa y quấn quanh người, sau đó mới xốc Úc Khuynh Tư dậy.
"Ngươi làm sao vậy?"
Úc Khuynh Tư run rẩy ngã vào lòng Chu Sa, thì thầm: "Ta không thua, ta còn uống được..."
"Ngươi đúng là điên rồi!"
Chu Sa gắt lên một tiếng, đem Úc Khuynh Tư ném xuống giường, liếc nhìn nha hoàn nói: "Gọi thái y đến."
"Vâng."
Tay áo đột nhiên bị nắm lấy, Úc Khuynh Tư yếu ớt nói: "Gà nhỏ, ta không sao, ta còn uống được, khụ..."
"Đừng nói nữa."
Chu Sa lấy khăn tay lau máu tràn bên khóe môi Úc Khuynh Tư, chau mày: "Làm gì biến thành bộ dạng này vậy? còn uống cái gì, coi như ngươi thắng rồi đi."
Úc Khuynh Tư vặn vẹo nở một nụ cười, giật giật tay áo của Chu Sa: "Ta thắng... nàng không được uống rượu nữa..."
"Đồ điên."
Chu Sa lẩm bẩm một tiếng, đem chăn kéo lên đắp cho Úc Khuynh Tư, cũng vừa vặn thái y bước vào, nàng định đi ra nhưng tay áo lại bị đối phương giữ chặt không buông.
Thái y đành nói: "Linh đế có thể lưu lại."
"Ách... hảo..."
Thái y kiểm tra qua một lần, sau đó quyết định châm cứu, đem Úc Khuynh Tư châm thành nhím, nói cái gì đả thông kinh mạch, Chu Sa nghe một hồi liền như rơi vào sương mù, không khỏi xấu hổ bởi kiến thức hạn hẹp của mình.
Sau khi châm xong, thái y cũng rời đi, còn Úc Khuynh Tư thì chìm vào giấc ngủ, có vẻ không an ổn, hai chân mày thi thoảng chau lại với nhau. Chu Sa muốn rời đi, nhưng tay áo bị Úc Khuynh Tư giữ chặt, còn nghe đối phương lẩm bẩm gọi "gà nhỏ" "gà nhỏ", nội tâm được một trận rối loạn. Không kéo tay áo ra được, Chu Sa đành khom người cắt bỏ tay áo của mình, không chút lưu luyến xoay người bước đi.
Chu Sa cũng không thấy được Úc Khuynh Tư trong giấc mộng vừa khóc vừa gọi: "Gà nhỏ... gà nhỏ..."
- -----------------------------
Một ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua, ánh sáng nhu hòa từ vầng minh nguyệt trên cao phủ khắp thánh địa, bốn phía thánh địa dựng thẳng những ngọn trường minh đăng, âm ỉ cháy dù là ngày hay đêm.
Hoa lan ban đêm đặc biệt thơm, nở rực rỡ xuyên suốt đoạn đường từ hậu viện đến Tử Liên Bát Kính, sắc hoa đạm nhã thanh tao, không hề thua kém bất kỳ loài hoa nào.
Chu Sa bước đi trên con đường rải đầy sỏi, nàng vẫn đi chân trần, nhưng dường như đang đạp trên cát bụi, một chút đau đớn cũng không có, vẻ mặt bình thản đến khó hiểu. Tay áo luôn thêu hoa bỉ ngạn, không thì cũng thêu những thứ hình thù đặc biệt kỳ quái dữ tợn, mẫu đơn hồ điệp gì đó, Chu Sa đều không thích nó hiện diện trên y phục của mình.
Dừng tại trản đèn lớn trước Thần Nguyệt, ánh mắt Chu Sa mang theo vài tia phức tạp, nhẹ nhàng buông rũ làn mi dài, miên man suy nghĩ về vài chuyện cũ. Ngày trước Chu Sa từng muốn đưa Úc Khuynh Tư đến đây, nàng nghĩ khi đủ ba vạn tuổi rồi, nàng có thể cùng sư phụ sống một cuộc sống mà cả hai mong muốn, không ràng buộc không ồn ào. Kết quả lại hoàn toàn trái với dự tính của Chu Sa, Thần Nguyệt vẫn sáng đèn, chỉ là người trong điện không phải là Úc Khuynh Tư, càng không phải chỉ có một người.
Buông xuống một tiếng cười nhạt, Chu Sa tiếp tục bước đi, ánh đèn soi tỏ sườn mặt tái nhợt, cơ hồ thấy được cả đường gân xanh chồng chéo lên nhau. Mái tóc dài buông xõa trên vai, gió thổi từng lọn tóc bay tứ tán, rối loạn tùy hứng. Đi đến khi chân cũng bắt đầu đau buốt Chu Sa mới tìm một chỗ để ngồi nghỉ, ánh mắt buông xuống chậu lan thượng phẩm bên cạnh, trong lòng có chút buốt đau.
Lấy trong ngực áo một túi vải đỏ, các ngón tay run rẩy, cảm thấy túi vải này vô cùng nặng nề, không còn sức lực để giữ chặt. Kéo nhẹ dây nhỏ bên ngoài, hiện ra một chiếc trống bỏi nhỏ, đã rất cũ, màu sắc xấu xí. Chu Sa đem trống bỏi ra, lắc nhẹ hai cái, âm thanh vọng lại đặc biệt thê lương.
"Lăng nhi..." Chu Sa yếu ớt thì thầm: "Nếu con có thể được sinh ra, hiện tại hẵn cũng được bốn vạn tuổi rồi..."
Ký ức quay về đoạn thời gian còn ở chỗ Tố Lan, Chu Sa ngày ngày đều vuốt ve tiểu phúc của mình, nghĩ đến sau này Lăng nhi ra đời, không biết sẽ giống nàng hay là Úc Khuynh Tư. Khoảng thời gian đó, Chu Sa rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nàng nghĩ đến khi chữa lành vết thương trên người, nàng trở về báo tin vui cho sư phụ, sư phụ nhất định sẽ đem nàng ôm vào lòng, sẽ cảm thấy vui vẻ trước sự hiện diện của hài tử này. Chỉ là con còn chưa ra đời, đã chết trong bụng, Chu Sa đã nghĩ nếu như... nhưng không ai cho nàng quay trở lại, càng không ai chịu dang tay cứu con nàng...
Chu Sa lắc nhẹ trống bỏi thêm vài cái, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết. Thật nhiều lần Chu Sa nghĩ đến dáng vẻ Lăng nhi cầm trống bỏi lắc vài cái, sau đó lại thích thú cười, khẳng định sẽ rất khả ái. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ là mộng, hi vọng một vạn năm của nàng đều cứ như vậy mà biến mất, biến mất triệt để...
"Lăng nhi, rốt cuộc con đang ở đâu vậy?"
Chu Sa nhịn không được phát ra một tiếng nức nở yếu đuối, vùi đầu vào hai tay, trái tim từng đợt quặn thắt đau đớn.
"Linh đế..."
Thiên Lan nhìn không được nữa, nói: "Linh đế, ngài đừng như vậy được không?"
Chu Sa vẫn không nói gì, hai vai càng run rẩy lợi hại hơn, yếu đuối đến mức khiến người khác thương xót.
"Ta đến địa phủ hỏi qua Diêm quân rồi, nàng nói không tìm thấy hồn phách của tiểu điện hạ, có khi đã..."
"Hóa thành tro bụi đúng không?" Chu Sa bật ra một tiếng cười, ảm đạm và thê lương đến tột cùng: "Có phải ta rất vô dụng không? ngay cả con của mình, phút trước còn cảm giác được, phút sau đã..."
"Linh đế, ngài không sai, là đứa nhỏ đó không có duyên với ngài thôi." Thiên Lan nhẹ nhàng vuốt lưng cho Chu Sa, ôn giọng nói: "Có một số chuyện, không thể cưỡng cầu."
Chu Sa yếu ớt gật đầu, chậm chạp đứng dậy: "Ta muốn ở một mình, ngươi đi đi."
"Linh đế, ngài ổn chứ?"
Chu Sa không trả lời, cứ như vậy bước đi, bóng lưng cô độc đổ xuống mặt đất.
Một đường đi đến hậu viện vắng người, Chu Sa ngồi xuống một tảng đá nhẵn, học theo người phàm mang một thau đồng và một ít giấy bạc ra, chậm rãi đem giấy bạc đốt cháy. Người phàm nói làm như thế có thể gửi cho người đã chết một ít tiền bạc, không thì sẽ đốt vài kiện y phục, cho người đã khuất có y phục để mặc. Chu Sa không đốt nhiều giấy bạc, Lăng nhi còn nhỏ cũng không biết cách dùng tiền, nàng đốt thật nhiều thật nhiều đồ chơi, thật nhiều y phục, ngay cả tất, áo lông, giày dép đều đốt xuống. Nàng rất sợ địa phương đó lạnh lẽo, Lăng nhi sẽ nhiễm phong hàn, nàng sợ Lăng nhi nhàm chán, nàng gửi thật nhiều tiểu đồ vật cho Lăng nhi ngoạn.
"Lăng nhi, con có thể giống như người phàm nói, mỗi năm tháng bảy đều sẽ tìm đến nương không?" Chu Sa siết chặt mảnh giấy bạc trong tay đến nhàu nhĩ, nước mắt nhỏ thành giọt rơi xuống đất: "Hay thậm chí là báo mộng gì đó cũng được, Lăng nhi, nương thật sự rất nhớ con..."
Cuối cùng cũng cầm lòng không được mà khóc hô, thân thể co rúm lại, giống như đứa trẻ bị lạc mà khóc thật to. Nàng cũng là nữ nhân, nàng cũng từng làm mẹ, làm sao không biết đau? Làm sao không thương xót con? Nhưng tại sao người chịu thiệt vẫn là nàng? tại sao cả con nàng cũng rời bỏ nàng?
"Lăng nhi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.