Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 74:




"Nàng biết rõ ta chính là thân bất do kỷ mà!!" Thi Âm càng cố né tránh, Vân Thường càng bắt nàng phải đối diện: "Nàng biết rõ tại sao tiểu cửu lại chết đúng không? chúng ta không có lỗi, lỗi chính là sư phụ đã phụ tiểu cửu!! chúng ta căn bản không làm cái gì sai cả, nếu năm đó sư phụ không đẩy tiểu cửu vào tuyệt lộ thì tiểu cửu cũng không tan thành tro bụi. Chúng ta không sai, chúng ta không có lỗi trong chuyện đó, Ly Túc, nàng tại sao cứ phải đổ hết tội lỗi lên đầu ta?"
"Nhưng..."
"Ta biết nàng là người như thế nào, nàng không muốn nghĩ sư phụ đã sai, nhưng sư phụ thật sự đã sai rồi." Vân Thường cao giọng nói: "Là sư phụ gϊếŧ con của tiểu cửu, là sư phụ bỏ mặc tiểu cửu, là sư phụ không cần đến tiểu cửu nữa. Chúng ta chỉ là kẻ vô tội bị kéo vào, ta biết ta không phải vô can, nhưng ta không có lỗi, tại sao nàng không chịu nhận ra khổ tâm của ta?"
"Ta biết ngươi thân bất do kỷ, ta biết ngươi là bị Hoang Uyên ép buộc, nhưng mà..."
"Nàng có thể chấp nhận sư phụ sai, nàng cũng không chấp nhận nổi ta thân bất do kỷ!" Vân Thường đứng bật dậy, hốc mắt đỏ hoe, cố gắng kiềm nén nước mắt: "Rốt cuộc trong mắt nàng ta là ai đây? nàng xem thường ta đến như vậy sao?"
"A Thường, không phải như vậy!" Thi Âm buông thõng hai vai, cúi gầm mặt xuống, tiếng nức nở yếu ớt tràn ra: "Ta thật sự không biết phải làm thế nào, ta không thể trách sư phụ, cũng không thể nói sư phụ có lỗi, ta..."
"Chính vì như vậy nàng đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu ta?" Vân Thường lùi về một chút, giọng nói nàng run run nghẹn ngào: "Ta là nơi để nàng trút tất cả tội lỗi lên sao? Ly Túc, nàng xem ta là gì đây? nàng muốn ta phải sống thế nào đây?"
"A Thường, ta xin lỗi, ta thật sự không muốn như vậy."
"Nàng mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi, nếu nàng không muốn gặp ta nữa, ta cũng không làm phiền nàng nữa."
Dứt lời, Vân Thường liền tuyệt tình xoay người bỏ đi.
"A Thường!!"
Thi Âm vội vã kéo tay áo của nàng, kinh hô một tiếng: "A Thường đừng đi mà, coi như ta xin ngươi, đừng đi có được không?"
"Buông ra."
"A Thường..."
"Ly Túc! Đủ rồi!!" Đôi vai gầy khẽ run rẩy: "Ta không đủ can đảm chịu thêm chỉ trích của nàng nữa đâu, để ta đi có được hay không?"
"A Thường, ngươi không cần ta nữa sao? A Thường!! Ta xin lỗi ngươi, ta sai rồi, làm ơn đừng đi có được hay không?" Thi Âm gục xuống đất, tay vẫn níu giữ tay áo của Vân Thường: "Hồ tộc không cần ta nữa rồi, ta cũng không còn nơi để về, chỉ còn ngươi thôi A Thường, ngươi không cần ta, ta chẳng biết phải làm sao nữa."
"Như thế nào hồ tộc lại không cần nàng?" Vân Thường quay lại, dìu Thi Âm đứng dậy: "Có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?"
"Ta vì ngươi bỏ cả hồ tộc, như vậy còn không đủ sao?" Thi Âm vươn tay ôm ghì lấy Vân Thường, thất thanh khóc: "Ta thật sự buông không được ngươi! A Thường!"
"Ly Túc, nàng... nàng sao lại làm như vậy?" Vân Thường nâng gương mặt đầy nước mắt của Thi Âm lên, đau lòng nói: "Nàng là trữ quân cao cao tại thượng, tại sao lại..."
"Ta cái gì cũng không cần, A Thường, ta chỉ cần ngươi, ngươi đừng bỏ ta đi có được hay không?"
"Hảo, hảo, không nên khóc nữa." Vân Thường bối rối lau nước mắt cho Thi Âm, ôn giọng: "Nghe ta nói, không nên khóc, ta dìu nàng về giường."
Một lúc sau tâm tình mới khôi phục lại, Thi Âm hít một hơi thật sâu, bắt đầu miên man suy nghĩ về sư phụ, và cả về tiểu cửu. Nếu như hai người họ biết nàng còn qua lại với Vân Thường, khẳng định sẽ không buông tha cho các nàng, nhưng nàng còn có thể làm gì khác sao?
Đối với nàng, Vân Thường không phải chỉ là một tiểu sư muội nữa, giống như tiểu cửu đối với sư phụ, dần trở thành yêu thương quyến luyến, không cách nào dứt ra được.
Bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa, rồi đến tiếng nói trong trẻo của Quân Quân: "Sư tỷ có chuyện gì sao?"
Vừa nãy trong phòng sư tỷ phát ra tiếng khóc, Quân Quân lo sợ sư tỷ xảy ra chuyện gì cho nên mới đến hỏi thăm một tiếng.
"Quân Quân!?"
Thi Âm hoảng hốt, nàng nhớ rõ Quân Quân đã đến Bắc Hải rồi mà, sao hôm nay lại trở về?
Ngay cả Vân Thương cũng không biết phải làm sao, nàng hiện tại đã bị phong ấn pháp lực, chính bởi vì nàng không còn là người của U Nham nữa, nên không cách nào vận pháp lực rời khỏi đây.
Thi Âm nhìn quanh phòng, cuối cùng quyết định đẩy Vân Thường nằm xuống giường, kéo chăn che người nàng lại, sau đó mới chạy ra mở cửa cho Quân Quân.
"Quân Quân!"
"Sư tỷ." Quân Quân đưa mắt nhìn vào phòng, hỏi: "Vừa nãy muội nghe thấy tiếng khóc, có chuyện gì sao?"
"Có lẽ muội nghe nhầm rồi." Thi Âm cười gượng nói: "Ta có nghe thấy tiếng khóc gì đâu."
Quân Quân nghi hoặc chau mày: "Thật sự?"
"Thật a." Thi Âm vội lảng sang chuyện khác: "Không phải muội đến Bắc Hải rồi sao? sao giờ lại ở đây?"
"A, muội về lấy một ít đồ, sau này có lẽ sẽ không quay về U Nham nữa..." Quân Quân đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, thở dài nuối tiếc: "Cũng không thể tạm biệt sư phụ một tiếng."
"Không cần lo, sư tỷ sẽ truyền lời lại cho muội."
"Cảm ơn sư tỷ." Quân Quân cong khóe môi nở một nụ cười, ôn giọng: "Nếu không có gì thì muội cũng không làm phiền tỷ nghỉ ngơi nữa, muội đi trước đây."
"Sư tỷ tiễn muội một đoạn."
"Không cần đâu, sư tỷ sớm nghỉ ngơi đi."
Dứt lời, Quân Quân liền xoay người rời khỏi, nàng cũng không còn là thất đồ đệ của U Nham sơn nữa, hiện tại chính là trữ phi của Bắc Hải quân.
Thi Âm nhìn theo một lúc, hốc mắt cay xè, dường như mọi người đang lần lượt rời khỏi U Nham sơn này.
"Ly Túc."
Chẳng biết từ lúc nào Vân Thường đã rời giường, nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy không ngừng run rẩy của Thi Âm: "Đừng khóc, chúng ta nên chúc phúc cho nàng mới phải."
"Ân, ta biết."
Thi Âm thở dài một tiếng: "Chỉ là nhớ đến vài chuyện trước đây."
"Không nên khóc."
"Sẽ không khóc đâu, ai rồi cũng trưởng thành, cũng sẽ rời khỏi U Nham sơn này..." Thi Âm ngẩng đầu nhìn mây trắng bay qua: "Tiểu cửu, đại sư tỷ, Quân Quân, nhị sư tỷ, đều đã rời đi cả rồi..."
Vân Thường cũng nhìn theo hướng Quân Quân rời đi, kiềm lòng không được, buông xuống tiếng thở dài não nề.
- --------------------
Mưa nặng nề rơi, phủ kín một góc hải đường hoa thưa thớt, từng cánh hoa mang theo sắc mưa ảm đạm đung đưa. Sắc đỏ lóe lên, chói đau cả mắt, lan dần ra xung quanh, ngay cả mưa cũng không dám rơi nữa.
Chu Sa đứng ở bên góc hải đường, đưa mắt nhìn ngôi nhà tranh đơn sơ đối diện, hai chân mày thoáng chau lại, nghĩ ngợi gì đó.
Trong nhà truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, Chu Sa không nghĩ nhiều, nhấc chân bước về phía nhà tranh, một mùi gỗ mốc xộc vào mũi, choáng váng.
"A Trinh, đừng khóc nữa mà."
Trong nhà, một tiểu nữ hài ngồi bệt trên đất ôm mặt nức nở khóc, phía đối diện là linh đường ảm đạm. Bên cạnh còn có một tiểu nữ hài khác, ôm chặt lấy nữ hài đang khóc thất thanh, dịu dàng dỗ dành, có thể nhận ra, nàng so với nữ hài đang khóc thì lớn tuổi hơn.
"Nương đi rồi, hức, Cửu tỷ tỷ, A Trinh làm sao mà sống đây?"
"A Trinh không nên khóc, còn Cửu tỷ tỷ ở đây, nhất định sẽ không để A Trinh chịu bất kỳ ủy khuất nào." Lục Cửu xoa xoa đôi gò má đầy nước mắt của Thiếu Trinh, giọng nói mềm mại nhu hòa: "Nghe Cửu tỷ tỷ, không còn nương, tỷ tỷ chiếu cố A Trinh, vì vậy A Trinh không được khóc nữa, biết không?"
"Nhưng mà..."
"Ngoan nào." Lục Cửu vươn tay ôm Thiếu Trinh vào lòng, dịu dàng vuốt ve lưng của nàng: "Cửu tỷ tỷ ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Chu Sa dùng ẩn thân thuật quan sát các nàng, hai chân mày thoáng chau lại, nếu nàng không nhầm, Thiên Trinh kiếp này mang tên Thiếu Trinh. Còn cô nương kia, hẳn là Lục Cửu, tình kiếp của Thiên Trinh. Nếu vậy Chu Sa chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường, đem Lục Cửu này gϊếŧ chết, an bài người khác đến nhận nuôi Thiên Trinh, như vậy sẽ ngăn cản được tình kiếp của nàng.
Nghĩ ngợi một lúc, Chu Sa quyết định lấy trong tay áo một mảnh ngân châm mỏng như cánh ve, nheo mắt lại, vung tay phóng mảnh ngân châm.
Nhưng ngoài dự đoán, lại có sự xuất hiện của người khác, Tư Mệnh.
Tư Mệnh tức giận mắng: "Hồ đồ! Dù cho ngươi có là linh đế, nhưng đây là thiên kiếp Thiên Trinh phải chịu, ngươi không được phép nhún tay vào!"
Chu Sa hừ lạnh: "Ngươi nghĩ ngươi cản nổi ta?"
"Ta đương nhiên cản không nổi ngươi, nhưng đừng quên, ta có thể đến Tông miếu, gặp lão phụ thần đòi một cái công đạo!" Tư Mệnh quắc mắt: "Trên có phụ thần, dưới có tứ đại thánh thú, ngươi căn bản đấu không lại bọn họ!"
"Đừng cản ta!" Chu Sa đột ngột quát lên một tiếng: "Ta nhất định phải cứu A Trinh!"
"Đây là thiên ý, ngươi nghịch thiên nhất định sẽ bị trừng phạt!"
"Ta không sợ, ta chỉ có duy nhất muội muội này, nàng có mệnh hệ gì, ta làm sao đối diện với mẫu thân và nương!?" Chu Sa nheo mắt, nói: "Ngươi tốt nhất là cút cho ta."
Tư Mệnh cười lạnh, xòe bàn tay ra, một mệnh bàn lớn hiện ra, phát quang về phía Chu Sa.
"Ngươi..."
"Ta phong ấn pháp lực của ngươi, để xem ngươi còn dám càn rỡ không!?"
Nói xong, Tư Mệnh liền bước đến kéo Chu Sa ra khỏi nhà tranh, một đường hướng về Tử Liên Bát Kính.
Kết giới Tử Liên Bát Kính tự động mở ra, Tư Mệnh ném thẳng Chu Sa xuống sàn nhà, buông xuống ánh mắt lãnh liệt.
"Ta nói cho ngươi biết, lão phụ thần đã ra lệnh cấm ngươi xuống phàm giới, ngươi tốt nhất là ở yên trong Tử Liên Bát Kính đi!"
Chu Sa nghiến chặt hàm răng, vừa muốn đứng dậy lại bị Tư Mệnh dùng roi đánh ngã trở lại.
"Ngươi đừng nghĩ ngươi là linh đế thì muốn làm gì cũng được, thiên địa này tuy ngươi là chủ, nhưng trên có lão phụ thần, ngươi không cách nào vùng vẫy theo ý của ngươi được đâu!"
Hai tay siết chặt lại thành đấm, đôi mắt hổ phách càng thêm u tối, mang theo vài tia giận dữ.
Tư Mệnh định nói gì đó, lại thấy một dáng người quen thuộc bước ra, hắn liền kinh hãi mở lớn mắt.
"Thượng thần cô cô!?"
Úc Khuynh Tư vịn vào cạnh bàn từ từ tiến lại gần Chu Sa, đem nàng ôm vào lòng, giọng nói mềm mại trong trẻo: "Tư Mệnh, ngươi đi được rồi, ta sẽ chiếu cố linh đế."
Tư Mệnh vội chấp tay nói: "Vâng, thượng thần cô cô."
Hắn cũng không nán lại lâu, đi vài bước liền hóa thành sương khói biến mất.
Chu Sa nghiến chặt răng, dùng sức hất mạnh Úc Khuynh Tư ra, khiến nàng ngã vào cạnh bàn đau điếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.