Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 49:




Một vạn năm thương hải tang điền, một vạn năm thiên địa đổi dời.
Chủ nhân thiên địa đệ thập tam chưa chết, tên trên đá tam sinh vẫn còn, huyết ô nha cõng đá bay qua cổng trời, rực rỡ màu sắc.
Vu Kính vuốt ve linh kính, khàn khàn mở miệng: "Sắp tới lại có một hồi phong ba bão tố."
Qua tháng tám, đến sinh thần của Úc Khuynh Tư, nàng ngồi ở một bên, bên kia đặt tiểu phúc oa oa của Chu Sa. Ánh mắt nàng rơi trên người con búp bê vải, giống như nhìn thấy tình nhân, vô cùng ôn hòa quyến luyến, gắp vào bát một ít thức ăn.
"Ăn nhiều vào, nàng hẳn rất đói đi? Một vạn năm rồi..."
"Lần trước sinh thần ba vạn tuổi của nàng, để một bàn ăn lớn nàng cũng không ăn một miếng, là chê thức ăn của vi sư sao?"
Úc Khuynh Tư vẫn cứ chậm chạp nói chuyện một mình, đến khi bên ngoài có tiếng sấm rền, nàng mới giật mình nhìn lại, hóa ra đối phương chỉ là một con búp bê vải.
"Gà nhỏ..."
Chất lỏng trong suốt theo khóe mi chảy xuống, Úc Khuynh Tư siết chặt đôi đũa trong tay vang lên âm thanh răng rắc, cả người run lên trong tuyệt vọng.
"Chu Sa, khi nào nàng mới trở về đây..."
Đêm lạnh buông xuống, từng hạt mưa từ trên không trĩu nặng rơi xuống, khiến Úc Khuynh Tư run rẩy một hồi, cuộn người trong chăn cũng không cảm thấy thoải mái. Biến thành một đầu hôi lang, tùy tiện đem một quả bóng tròn ôm lấy, nghĩ đến những lúc Chu Sa chưa thành hình thành dạng, cũng là nàng mỗi đêm ủ ấm nàng ấy như thế.
Đêm nay lạnh lẽo hơn rất nhiều, cũng cô đơn hơn rất nhiều, Úc Khuynh Tư ngủ không an ổn, giật mình nửa đêm lại nhìn thấy Chu Sa trở về. Úc Khuynh Tư xoa cái đầu đau buốt của mình, chống đỡ mệt mỏi, nhíu chặt chân mày, đưa mắt nhìn thân ảnh mờ ảo nằm bên cạnh.
"Sư phụ... ngài biến thành bộ dạng này, Chu Sa thật thích..."
Chu Sa cuộn trong cái ôm ấm áp của Úc Khuynh Tư, lang mao quả là cực phẩm, cứ như nằm giữa tầng tầng chăn nệm được làm ấm.
Úc Khuynh Tư nhìn thân ảnh mờ ảo bên cạnh, chậm chạp nói: "Là mơ rồi..."
"Ân, là mơ..."
Chu Sa vuốt dọc thắt lưng của Úc Khuynh Tư, vươn người đến, thè lưỡi liếm cái tai hồng hồng hình tam giác trên đỉnh đầu. Cảm giác nhột nhạt khiến Úc Khuynh Tư khó chịu, nàng cựa quậy một chút, cảm giác được đối phương qua một lớp lông mao vuốt ve ngực nàng.
Úc Khuynh Tư vùi đầu vào hõm cổ Chu Sa, da thịt mềm mại nhẵn nhụi, đúng thật là mơ mà, nhưng cũng không sao, có thể mơ lâu một chút thì càng tốt...
Đầu lưỡi vươn ra liếm cái gáy duyên dáng của đối phương, liền nhận được tiếng rêи ɾỉ mị hoặc, thân thể như phát hỏa, không ngừng ma sát vào nhau. Lướt qua xương quai xanh tinh mỹ, dừng lại trước đậu đỏ khả ái, Úc Khuynh Tư nhịn không ngực hung hăng gặm cắn một trận, răng nanh của lang quả thực sắc bén, nhưng vẫn cố không làm đối phương bị thương.
Nhìn hôi đầu lang vùi đầu vào ngực mình, Chu Sa thập phần vui vẻ, đưa tay nắm lấy cái đuôi dài của Úc Khuynh Tư, vuốt ve một chút. Úc Khuynh Tư ngâm một tiếng trong miệng, liền biến trở về hình người, chỉ là đuôi và tai vẫn giữ nguyên để Chu Sa đùa giỡn.
"Ưʍ... sư phụ..."
Môi lưỡi một trận quấn quýt, không khí xung quanh bị thiêu đốt, trở nên ít ỏi, khiến cả hai đều gấp gáp hô hấp, mặt nghẹn đỏ bừng. Chu Sa siết mạnh đuôi của Úc Khuynh Tư, nàng liền giật mình, biến trở về bộ dáng hôi đầu lang.
Chu Sa có chút phấn khích, gặm cắn lỗ tai của Úc Khuynh Tư, lộ ra mấy cái đuôi phượng chọt chọt vào bụng sư phụ. Úc Khuynh Tư ngâm lên vài tiếng, cúi xuống, lại tiếp tục cùng Chu Sa hôn môi.
Nghĩ đến mình cùng sư phụ trở về nguyên thân triền miên, Chu Sa liền phấn khích, cũng biến trở về là phượng hỏa, khi hôn quả thật là có chút chật vật. Úc Khuynh Tư khó chịu giãy dụa thân thể, rít một tiếng ở bên tai Chu Sa, bắt nàng biến trở về hình người. Chu Sa ngoan ngoãn nghe theo, vừa biến thành người liền đón nhận lưỡi của Úc Khuynh Tư xông vào miệng của mình, điên cuồng càn quét. Hôi đầu lang đè nặng trên người lại không khiến Chu Sa khó chịu, phấn khích vuốt đuôi của Úc Khuynh Tư, lập tức đón nhận được tiếng rên thỏa mãn của sư phụ.
"Ưʍ... sư phụ..."
"Hô... gà nhỏ... gà nhỏ..."
Thắt lưng được nâng lên, kê bên dưới một cái gối mềm, Chu Sa biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, tất cả đều thuận theo Úc Khuynh Tư. Thoáng một cái, Úc Khuynh Tư lại trở về bộ dạng con người, biến tới biến lui nàng cũng không có mệt mỏi, lại hơi chút phấn khích muốn cùng Chu Sa điên cuồng một đêm.
Ngón tay lưu loát tiến vào trong, hoa huy*t non mềm siết chặt, khát cầu cử động.
Úc Khuynh Tư vén tóc mình ra sau, cúi người xuống, tiếp tục cùng Chu Sa triền miên hôn môi.
"Ân... ưʍ... sư phụ..."
"Ha... gà nhỏ... thích không?"
"Ân... thật thích... sư phụ..."
"Thật thích ta?"
"Phải... hô...ân... thích ngài..."
"Hảo... chỉ hôm nay thôi, sau này đừng thích ta nữa..."
"Không muốn... ha... cả đời này đều thích ngài..."
"Gà nhỏ,... đêm nay thôi... chỉ đêm nay thôi..."
Chẳng biết là đau đớn hay khoái hoạt mà rơi lệ, cả hai đều không ai ngăn được lệ nóng, quấn quýt ôm lấy nhau mà nghẹn ngào nức nở.
...
Hơi lạnh của mùa thu thổi vào cánh cửa sổ nhỏ vang lên âm thanh kẽo kẹt gai người, khiến hai người đang ôm nhau trên giường cũng run rẩy một chút. Chống đỡ mệt mỏi mà mở mắt, Úc Khuynh Tư muốn đóng cửa lại, nhưng phát hiện ra có một chuyện không đúng.
Giường ngủ bị chiếm một nửa, Úc Khuynh Tư kinh ngạc mở to mắt, ngạc nhiên hơn là người chiếm nửa giường của nàng lại là Chu Sa!?
"Sư phụ, trời còn chưa sáng mà..." Chu Sa vươn tay ôm lấy thắt lưng của Úc Khuynh Tư, yếu ớt làm nũng: "Ôm Chu Sa ngủ tiếp đi mà."
Úc Khuynh Tư hấp mạnh một ngụm lãnh khí, vội vàng kêu lên: "Ngươi là ai? Sao lại vào phòng của ta?!"
Chu Sa nghe tiếng hét của Úc Khuynh Tư thì buồn bực ngồi dậy, nói: "Ngài đêm qua nghĩ lên giường cùng ai?"
"Ngươi là... Chu Sa..." Úc Khuynh Tư nhíu mày: "Không thể, Chu Sa nàng..."
"Là một xác chết cháy đen đúng không?"
Úc Khuynh Tư mím chặt môi, cũng không có trả lời.
Chu Sa xoay người bước xuống giường, nhặt lại y phục dưới giường, từ tốn mặc lại cẩn thận. Lưng dài trắng nõn bóng loáng, không có một vết sẹo nào lưu lại, thật sự không tin được Chu Sa từng bị hỏa lò thiêu cháy thành bộ dạng xác chết đáng sợ thế nào.
Đem tóc kéo ra khỏi y phục, Chu Sa không thắt lại đai lưng, một đường tiến đến chỗ cửa sổ, nhẹ nhàng khép lại. Gió lạnh cũng ngừng thổi vào, xung quanh chìm vào yên tĩnh, bóng lưng thon dài đổ xuống mặt đất, vạt áo đỏ hơi hơi lay động.
Hốc mắt Úc Khuynh Tư có điểm xót cay, dán chặt mắt vào bóng lưng của Chu Sa, cõi lòng đau đớn như bị ai bóp chặt, không cách nào hô hấp được. Tay siết lấy sàn đan, cố ngăn bản thân kích động chạy đến ôm lấy nữ nhân cách nàng không đến mười bước chân, ngăn tình cảm oan nghiệt này lớn dần lên.
Chu Sa buông rũ làn mi dài, nàng quay đầu lại, chỉ thấy sư phụ vẫn đang nhìn mình, trong lòng chua xót.
"Sư phụ, cái tên Chu Sa này là ngài cho ta, ngài lại chán ghét gọi nó như vậy sao?"
Úc Khuynh Tư không trả lời, nàng sợ khi mở miệng nói, tiếng nức nở nghẹn ngào sẽ bật ra khỏi môi, không cách nào ngăn bản thân rơi nước mắt.
Chu Sa bước đến rương quần áo, lấy phi phong đến chỗ Úc Khuynh Tư, giúp nàng khoác lên.
"Sư phụ, ta nói cho ngài biết."
Chu Sa bước lên quỳ trên giường, chồm người về phía Úc Khuynh Tư, ngón tay lướt qua xương quai xanh tinh mỹ của nàng, chậm chạp phả hơi thở nóng bỏng bên tai nàng.
"Ngài không bỏ lại Chu Sa được đâu." Chu Sa vuốt ve chiếc cổ cao kiêu hãnh của Úc Khuynh Tư, ngón tay vuốt dần lên phiến môi anh đào mềm mại, nhẹ nhàng mân mê đường cong xinh đẹp: "Ngài phải dùng cả đời này bồi cạnh Chu Sa, ta không cho ngài rời khỏi ta, khiến ngài phải yêu ta thật nhiều, khiến ngài đem cái tên Chu Sa ngài ban cho ta mà nhớ thật kỹ, phải tâm tâm niệm niệm..."
Úc Khuynh Tư nhìn lên, vừa vặn đón nhận đôi sóng mắt màu hổ phách, từng chút chạm vào nơi yếu đuối nhất trong lòng nàng.
"Nhưng ta không yêu ngươi..."
"Vậy à, ngài hôm nay cũng nói ra rồi." Chu Sa giống như cảm thán một câu, không tức giận, trái lại còn mỉm cười thật ngọt ngào: "Không gấp, ta đợi được, đợi đến lúc ngài yêu ta đến phát điên, đời này kiếp này phải ở bên ta."
Úc Khuynh Tư chống đỡ ánh mắt mị hoặc của Chu Sa, trầm giọng: "Ta muốn ở bên cạnh Diêm Cư..."
Chỉ còn cách này mới khiến Chu Sa buông xuống được nàng, chỉ có cách tàn nhẫn này mới có thể cứu được Chu Sa không sa vào ma đạo, hay thậm chí tan thành tro bụi. Bởi nàng căn bản không có duyên phận, đá tam sinh không có tên nàng, định trước cả đời này nàng phải chịu cô độc, chính bởi vì Chu Sa không buông cho nên mới khiến nàng ấy mất đi nhiều thứ như vậy. Chẳng thà đau một lần rồi thôi, nàng khiến Chu Sa tức giận cũng được, khiến nàng ấy oán hận nàng cũng được, chỉ cần kiếp này của Chu Sa bình an trôi qua là tốt rồi.
Chu Sa nghe xong, ngoại trừ duy trì yên lặng ra cũng không có nói gì.
Úc Khuynh Tư gắng gượng nhìn về phía Chu Sa, phát hiện nàng ấy cũng đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau, lại không thể nói với nhau nửa lời.
"Ai~"
Đột nhiên Chu Sa buông ra một tiếng thở dài, nâng mắt, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười thật bi ai.
"Làm sao bây giờ, chúng ta gần gũi nhau lâu như vậy, có khi ta đã mang thai rồi cũng nên."
Linh thú các nàng không giống thần tiên, các nàng nam hay nữ đều hưởng được linh khí của trời đất, tự tu dưỡng thành nửa yêu nửa tiên, tự khắc có thể cộng hưởng với nhau. Ngay cả dù là nam nam hay nữ nữ, chỉ cần gần gũi nhau, phu thê kết hợp, tự nhiên sẽ có thể mang thai, hơn nữa Chu Sa là linh đế, khả năng nghịch thiên này nàng tự nhiên sẽ cường liệt hơn các linh thú khác.
Úc Khuynh Tư mở lớn mắt, rồi lại cúi đầu xuống, hai vai run rẩy, nàng phải làm sao bây giờ?
Nếu Chu Sa mang thai, nàng sẽ ngăn không được đoạn tình cảm oan nghiệt này phát triển lớn hơn, đứa nhỏ đó căn bản là vô tội. Dù cho thế nào nàng cũng không muốn bỏ đứa nhỏ, nhưng Chu Sa không thể bị nàng liên lụy, coi như nàng kiếp này làm người xấu một lần.
Úc Khuynh Tư xòe bàn tay ra, bên trong lòng bàn tay là một viên dược hoàn màu đỏ, chầm chậm đưa cho Chu Sa.
"Muốn ta cả đời này không thể sinh con được sao?" Chu Sa nhìn viên dược hoàn trong tay Úc Khuynh Tư, vừa chua xót vừa bi thương mở miệng: "Ngài cũng tàn nhẫn thật..."
"Mau uống đi, sau này ngươi lấy trữ quân Long tộc, nàng tự khắc biết cách giải độc cho ngươi."
"Nếu ta đang mang thai, uống thứ này vào, con của chúng ta cũng không giữ được..." Chu Sa đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư, đôi môi khô mấp máy một chút: "Ngươi muốn một sinh mạng chưa kịp chào đời đã chết đi sao?"
"Ta sắp tới sẽ lấy Diêm Cư, không muốn cho nàng ủy khuất."
"Không muốn cho Diêm Cư ủy khuất..." Chu Sa chậm chạp lặp lại, rồi trào phúng cười, nước mắt ngăn không được trượt dài trên gương mặt tái nhợt: "Thà gϊếŧ con của chúng ta, ngươi cũng không muốn để Diêm Cư ủy khuất, ngươi ngoại trừ tàn nhẫn ra, còn rất độc ác..."
Cầm lấy viên dược trong tay Úc Khuynh Tư, Chu Sa không chút chần chờ đem dược hoàn nuốt xuống, gương mặt vặn vẹo đau đớn. Sàn đan thấm ướt một mảng máu đỏ thẫm, trên bắp đùi trắng nõn, một dòng máu không ngừng chảy xuống, rơi trên Tẫn Phong Linh.
Chu Sa nhìn mảng máu đỏ dưới thân, liền yếu ớt cười: "Quả nhiên ngươi đủ tàn nhẫn, con của ngươi... ngươi cũng gϊếŧ chết..."
Úc Khuynh Tư đem móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, hai vai kịch liệt run rẩy, cố ngăn nước mắt chảy xuống, cõi lòng tê buốt không thể hô hấp được.
Chu Sa ngẩng đầu lên nhìn Úc Khuynh Tư, đôi sóng mắt hổ phách mang theo một tia gợn nước: "Năm trăm năm nữa nó sẽ ra đời... hôm nay... chính mẫu thân nó gϊếŧ chết nó..."
"Đủ rồi!" Úc Khuynh Tư kêu lên một tiếng: "Ta tàn nhẫn thế nào ngươi biết rõ rồi không phải sao? Là do nó xui xẻo thôi!"
"Phải, là do xui xẻo, mới có một nương thân xấu số như ta..."
Chu Sa chống đỡ bước xuống giường, tay vịn chặt thành giường, đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư, ánh mắt nàng sớm tan rã, không nhìn thấy một tia ánh sáng nào. Chậm chạp dời đi tầm mắt, Chu Sa xiêu vẹo bước ra bên ngoài, vạt áo dài kéo lê một mảng máu khắp sàn nhà, cắn chặt môi ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài.
Khi Chu Sa rời khỏi phòng rồi, Úc Khuynh Tư mới đổ gục xuống, tay siết chặt ngực trái, thống khổ gào khóc.
"Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Lão thiên gia, ngươi muốn đùa giỡn với ta đến khi nào nữa!?"
Đứa nhỏ chưa ra đời có thể vì sinh mạng của nương hy sinh, xem như trả được món nợ hoài thai cực khổ của nương, cũng coi như buông tha để nó tìm được một gia đình tốt hơn...
Úc Khuynh Tư vuốt sàn đan nhiễm máu, là máu của con nàng, là chính tay nàng gϊếŧ nó, nàng là mẫu thân tàn nhẫn nhất.
"Hài tử, xin lỗi... mẫu thân xin lỗi... mẫu thân nợ mẫu tử ngươi..."
Ngoài nhận thức bản thân nợ Chu Sa và hài tử ra, nàng cũng không biết phải trả thế nào, có trả cả đời cũng không bao giờ trả hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.