Chu Nhan

Chương 89:




“Hả?”. Nàng đang khóc nghẹn bỗng nhiên dừng lại, nói không ra lời.
“Còn cha ta, vì ghi hận mẫu thân ta hại chết nữ nô Giao nhân mà ông ta sủng ái nhất, thậm chí còn không muốn bà được nhập táng vào Đế Vương cốc theo nghi lễ Hoàng hậu. Mẫu thân ta đường đường là đích nữ của Bạch tộc, là Hoàng hậu Không Tang, ông ta dám làm nhục bà kể cả lúc còn sống và sau khi chết, đến mức như vậy!”. Thời Ảnh nhìn vệt máu, giọng nói bỗng nhiên kịch liệt, “Lúc ta năm tuổi thì ông ta đuổi ta rời khỏi mẫu thân. Đến khi bà chết đi, ông ta cũng không cho ta bước ra khỏi sơn cốc này để nhìn mẫu thân ta lần cuối”.
“…” Chu Nhan không biết nói cái gì cho phải.
Nàng còn nhớ rõ vào một ngày mưa to, một mình đi vào hang đá, gặp thiếu niên đang lên cơn cuồng nộ. Thì ra chuyện ngày đó đã xảy ra như vậy ư? Thảo nào lúc đó trên mặt y giàn dụa máu cùng nước mắt, có biểu cảm đáng sợ chưa từng thấy.
Cũng bởi vì như vậy, nên người vẫn căm hận bộ tộc Giao nhân ư?
“Vốn ta vẫn cho rằng, chỉ cần ta chuyên tâm tu luyện, đến khi làm được Đại thần quan rồi, đợi phụ vương qua đời, ta cuối cùng cũng sẽ có cơ hội gặp lại mẫu thân. Thế nhưng… mãi mãi không còn cơ hội này nữa”. Giọng nói của Thời Ảnh nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, như từ một nơi cực kỳ xa xôi truyền đến: “Ngày tin dữ truyền tới đây, ta lập tức bị đánh cho suy sụp, hoàn toàn quên mất nhiều năm tu hành, lòng tràn đầy ác niệm… ta đã muốn xông ra khỏi sơn cốc, tìm đến Đế đô giết phụ thân ta!”.
Nói đến đây, tuy rằng y kiệt lực khắc chế, nhưng âm cuối vẫn cao lên, lộ ra một tia quyết liệt.
Lòng Chu Nhan đau xót, nhịn không được đưa tay ra cầm lấy tay y.
“Vào khoảnh khắc ấy, ta gần như đã nhập ma. Ta đánh vào tường đá, cho đến khi máu chảy đẫm tay. Chỉ cần thêm một ý niệm nữa, ta thật sự sẽ trở về Đế đô, giết cha soán vị, tàn sát hậu cung!”. Y đưa tay lên đặt vào vết máu hằn trên tường đá cổ xưa, giọng nói bỗng nhiên trở nên ôn hòa: “Thế nhưng, dường như là thiên ý đã định trước. Ngay thời khắc đó, A Nhan, con đã đi vào đây, ngăn cản ta”.
Một câu nói ngắn ngủi như vậy, khiến Chu Nhan bỗng nhiên chấn động, giống như nghi thức dội nước lên đầu.
Nàng nhớ tới tình cảnh ngày đó, đứa trẻ ngây thơ vô tri nhào tới, cố gắng kéo thiếu niên đang muốn làm hại chính mình lại, rồi bị thiếu niên trong cơn cuồng nộ đánh bay, hơi thở hấp hối. Đợi đến khi nàng tỉnh lại, y đã đang ôm nàng ngồi trên lưng thần điểu Trùng Minh, vượt qua Quỷ Môn quan một lần.
Thì ra căn nguyên mọi chuyện chính là như vậy.
“A Nhan, khoảnh khắc ấy con đã xuất hiện trong sinh mệnh ta, thật ra là có nguyên nhân của nó. Tuy rằng chính con chẳng bao giờ ý thức được điều này”. Giọng nói của Thời Ảnh nhẹ nhàng khe khẽ, giống như sương mờ: “Cho nên, con hoàn toàn không cần áy náy: Bởi vì con đã cứu ta nhiều lần, lại chỉ giết ta có một lần thôi!”.
“…” Nàng nhất thời lúng túng, chẳng biết nói gì cho phải.
Trong lúc nói chuyện Thời Ảnh vẫn không hề nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng, ngón tay bỗng nhiên nhẹ nhàng khẽ động, một chùm lửa đỏ bay vút vào lòng bàn tay y.
“Lúc này đây ta cũng không để lại cho mình đường lui nữa. Ta vốn cho là tất cả mọi chuyện của mình đã kết thúc vào ngày đó ở Tinh Hải Vân Đình rồi, cho nên trước khi chết mới thổ lộ lòng mình, không chừa đường lui”. Y nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, giọng nói càng ngày càng thấp, lắc đầu cười khổ: “Thế nhưng ta sai rồi, mọi chuyện không hề kết thúc vào mười năm trước, cũng không hề kết thúc ở Tinh Hải Vân Đình. Mỗi khi ta nghĩ hẳn là đến lúc kết thúc rồi, số mệnh lại cố ý không để cho ta được như ý nguyện, hết lần này đến lần khác kéo ta đi tiếp. Lại hoàn toàn mặc kệ…”.
Nói đến đây, y hơi dừng lại một chút, chậm rãi co duỗi ngón tay, dập tắt ngọn lửa bập bùng trong lòng bàn tay, nhỏ giọng thì thào: “Lại hoàn toàn mặc kệ nếu cứ tiếp tục như vậy, thì phải đối mặt với tàn cục ấy thế nào đây…”.
“Sư phụ!” Chu Nhan nghẹn ngào, muốn ngăn cản hành vi tự mình hại mình này của y, nhưng lần này y chỉ siết chặt bàn tay, mãi cho đến khi ngọn lửa giữa các kẽ ngón tay hoàn toàn tắt ngấm.
Lòng Chu Nhan vừa đau vừa loạn, mơ hồ hiểu ý nghĩa những lời này, lại không biết làm sao đáp lại.
Ý sư phụ nói là, ngày đó người một lòng muốn chết, cho nên mới không cố kỵ gì nữa, nói với mình những lời kia? Thế nhưng lại không ngờ cuối cùng không chết được, nay lại sống trở về? Người ngại ngùng khi đối diện với mình, không biết phải giải quyết thế nào? Ý… ý người là như thế này ư?
Thế nhưng, nàng cũng đâu có biết phải giải quyết thế nào chứ?
“Con nói con không hận ta, là thật sao?” Thời Ảnh buông ngón tay ra, ngọn lửa làm tay y bị phỏng, y cau mày nhìn: “Nếu như trong lòng con thật sự có chút thù hận nào, thì cứ ngay tại nơi này giết ta đi. Sau khi Tinh Hồn Huyết Thệ thành công có một giai đoạn gọi là “ẩn kỳ”. Trong thời gian này trừ bỏ chú thuật, thì không có tổn hại gì đối với người thi thuật cả. Còn một khi hết giai đoạn này rồi, thì muốn giải trừ mối liên quan giữa chúng ta sẽ vô cùng phiền toái!”.
“Không… không…”. Nàng lại càng hoảng sợ, lắp bắp: “Con… con khó khăn lắm mới cứu được người trở về mà!”.
Thời Ảnh nhìn nàng không nói gì, như đang muốn cân nhắc thật giả trong lời nói của nàng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thì thào: “Cũng phải, ta giết Chỉ Uyên, con giết ta, một thù trả một thù, rốt cuộc cũng thanh toán xong rồi. Hôm nay đại sự đã xong, nếu như đã có thể quay trở lại thế gian này lần nữa, thì coi như không còn liên quan gì với đời trước nữa”.
Nàng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẫn không nói ra lời. Bất luận như thế nào, thì thật sự cũng không có khả năng hoàn toàn cắt đứt mà? Trải qua chuyện này, giữa bọn họ đã không thể nào có thể hoàn toàn như trước nữa.
“Ngủ đi”. Yên lặng trong chốc lát, y thản nhiên nói, “Có chuyện gì ngày mai tính tiếp”.
Đúng vậy, ngày mai tính tiếp, khoảnh khắc ấy nàng cũng thầm thở phào một hơi, không dám ngẩng đầu nhìn y nữa.
Thời Ảnh ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa bập bùng, nhắm mắt ngồi thiền. Nhưng Chu Nhan lại không sao ngủ được, lật qua lật lại bên đống củi, thỉnh thoảng lại giương mắt lặng lẽ nhìn bóng lưng kia, trong lòng tâm sự cuồn cuộn như thủy triều: Lúc thì nghĩ tới sinh tử quyết liệt ở Tinh Hải Vân Đình, lúc thì nhớ tới lời thề với Đại Tư Mệnh, khi lại nghĩ tới cha mẹ và tộc nhân…
Nàng tâm loạn như ma, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ngọn lửa đã tắt, ngoài hang sắc trời sáng choang, thế mà đã gần trưa rồi. Nàng lấy làm kinh hãi, trong cơn mơ màng nhảy dựng lên. Chết tiệt, sao mình có thể ngủ thẳng cẳng như vậy? Thức dậy muộn làm trễ nải tu luyện, sẽ bị sư phụ mắng chết đó!
Nhưng mà một khắc sau, nàng chợt nhớ mình đã tốt nghiệp từ lâu, không còn phải ngày ngày lên lớp nữa.
Ngủ mơ vừa tỉnh, lòng lại chợt có nỗi buồn man mác.
“Tỉnh rồi hả?”. Nàng nghe được giọng nói quen thuộc: “Phải đi rồi”.
Đi? Đi nơi nào? Nàng mờ mịt nhìn y, nhưng Thời Ảnh chỉ chắp tay đứng bên ngoài, thần sắc bình tĩnh, tựa như qua một đêm đã nghĩ thông suốt điều gì đó, nói: “Nếu đã còn sống, cũng không thể vĩnh viễn sống ở chỗ này. Tất cả những chuyện bên ngoài, vẫn còn cần phải ra ngoài đối mặt”.
Tất cả mọi chuyện bên ngoài? Chu Nhan thoáng nghĩ tới Đại Tư Mệnh, nhớ tới cha mẹ, trong lòng nhất thời nặng trĩu, chỉ có thể sửa soạn qua loa lại tóc tai quần áo, đi theo phía sau y ra khỏi hang đá.
Bên ngoài trời vẫn mưa, vô số bụi nước lất phất giữa sơn cốc.
Nàng thấy bóng lưng sư phụ, bạch y như tuyết nổi bật lên giữa sắc trời xám xịt ngoài cửa động, nhìn qua giống như thần tiên không nhiễm bụi trần. Một lần nữa trở lại thế gian này, tựa như lại trở về với dáng vẻ xa xôi không thể nào với tới, khiến nàng không dám nhắc đến những lời y từng nói, thậm chí ngay cả nghĩ thôi cũng cảm thấy xót xa.
Đúng vậy, đến lúc này, lại phải thu dọn tàn cục như thế nào đây?
Cũng có khi không đến nỗi khó khăn như vậy, chỉ cần làm bộ chưa hề xảy ra là xong rồi.
Nàng cúi thấp đầu, tâm sự nặng nề đi theo y ra ngoài hang đá. Phía ngoài thần điểu Trùng Minh thấy hai người họ đi ra, hót lên một tiếng dài hoan hỉ, chạy vụt tới, dùng cặp cánh dài bao lấy Thời Ảnh, cúi đầu, gõ vào ngực y, cục thật mạnh lại ma sát thêm vài lần.
“Sao như cún con vậy chứ?” Chu Nhan không khỏi bật cười.
Thần điểu Trùng Minh liếc bốn con mắt nhìn nàng, vung cánh hất nàng qua một bên, lại dùng đầu gõ vào bờ vai y lần nữa, âm thanh phát ra đúng là giống cún mừng chủ thật.
“Cảm ơn ngươi”. Thời Ảnh giơ tay lên xoa đầu thần điểu, nhẹ giọng: “Khổ cực cho ngươi rồi”.
Thần điểu Trùng Minh dùng đầu chà qua chà lại trên ngực y, dựng lông chim lên, lắc cổ một cái, ném một vật vào trong tay y, chính là một chùm quả màu đỏ tươi tỏa mùi hương thơm ngát.
“Trời, lại hái thêm được một chùm hả? Quả đỏ trên núi Mộng Hoa đều bị ngươi hái trụi rồi đúng không?”. Chu Nhan ngạc nhiên không khỏi thương cảm: “Cùng Kỳ đó còn không liều mạng với ngươi?”.
Thần điểu Trùng Minh ngạo nghễ ngẩng đầu, cục cục một tiếng, vỗ vỗ cánh lộ ra vết thương màu hồng nhạt còn mới, lắc đầu một cái, lại ném thêm một cây cỏ linh chi màu tím ra.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.