Chu Nhan

Chương 81:




“Đứa bé ư?”. Giản Lâm sửng sốt, lúc này mới phát hiện, trên giường phía sau Như Ý quả nhiên có một đứa bé đang nằm giống như hôn mê. Đó là một Giao nhân nhỏ thó, gầy gò, thoạt nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, gương mặt đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng mà thân thể lại giống như con búp bê vải rách nát, gầy trơ cả xương, trên thân thể chẳng chịt các loại vết sẹo, không biết đã bị ngược đãi biết bao nhiêu năm. Bụng cậu bé có dấu vết bị mổ, trên miệng vết thương còn nhiễm máu. Giản Lâm chỉ liếc nhìn một cái nhưng đã nhịn không được mà biến sắc, khó hiểu nhìn Thân Đồ đại phu: “Là ai? Là ai đã biến đứa bé thành như vậy? Có phải chính là tên đồ tể này không?”.
“Haizz! Đây là lần đầu tiên tôi gặp một bệnh nhân khó giải quyết như vậy đấy! Thân Đồ đại phu đã trải qua mấy ngày liền vất vả đến sức cùng lực kiệt, ngân châm trong tay run lên bần bật, “Ta đã phong ấn huyệt đạo, phẫu thuật lấy ra toàn bộ bào thai, khâu vết thương, dùng thuốc đắp ngoài ra, sử dụng tối đã liều lượng. Thế mà vẫn không thể áp chế được chuyển biến xấu trong cơ thể nó. Haizz, đứa nhỏ này đúng là bị trúng tà rồi”.
Tuyền trưởng lão thất thanh: “Không phải vài ngày trước ông đã nói đứa bé này vẫn ổn sao, vì sao bỗng nhiên lại bệnh thành như vậy?”
“Đại khái, chắc là bởi vì lúc đó phẫu thuật giữa chiến trận đi!”. Thân Đồ đại phu thở dài, lúc ở Tinh Hải Vân Đình, sau khi Chỉ Uyên đại nhân biết đứa bé này ở Xích vương phủ thì dặn ta bằng bất cứ giá nào cũng phải đem nó về đây, sợ rằng một khi chiến tranh nổ ra ở Diệp Thành, ta sẽ bị liên lụy, cho nên đã bảo ta rời đi trước, tìm kiếm đứa bé này, lại tìm cách đưa bé trở về đại doanh Kính Hồ, giao cho chư vị trưởng lão!”.
Nói đến đây, ông ta ngập ngừng: “Nhưng mãi cho đến khi ta tìm được nó, thì nó đang được Chu Nhan quận chúa cõng trên lưng, toàn thân phát sốt, chết đến nơi rồi. Ta chỉ có thể quyết định thật nhanh, ở ngay giữa chiến trận phẫu thuật mổ bụng lôi bào thai kia ra”.
“Phẫu thuật ư?”. Giản Lâm nhìn thoáng ra Giao nhân bé nhỏ đang hôn mê, phát hiện trên bụng nó quả nhiên có một vết thương rất lớn, tuy rằng đã được khâu lại, nhưng vẫn chảy máu không ngừng.
“Phẫu thuật ngay trong trận chiến, lại gặp phải một yêu ma vốn dĩ chỉ có thể chết bất đắc kỳ tử rồi đấy”. Thân Đồ đại phu day day trán: “May mắn lúc đó gặp được quận chúa Chu Nhan mang theo cổ ngọc Long huyết trên người, đúng lúc phát huy tác dụng, nếu không đứa bé này đã ngỏm từ lâu rồi!”
“Cổ ngọc Long huyết, đó không phải là thần khí tương truyền từ xưa của bản tộc sao? Sao lại ở trên người Chu Nhan quận chúa?” Trong lòng Giản Lâm thấy ngạc nhiên, nhưng sắc mặt Tuyền trưởng lão không hề thay đổi, như thể đã biết từ lâu là Chỉ Uyên đem thần khí tặng người ngoại tộc rồi, chỉ cau mày hỏi: “Đó cũng chính là ý trời. Đứa bé này rốt cuộc là bị bệnh gì? Sao lại quỷ dị như vậy?”
“Các ông có thấy thứ này không?”. Thân Đồ đại phu lấy ra một thứ từ trên chiếc ghế dài bên cạnh, đưa cho các trưởng lão xem: “Đây chính là cặp song sinh, trong vạn trường hợp mới có một”.
Giản Lâm ngạc nhiên nhìn kỹ lại, trong khoảnh khắc đó, cậu ta nhịn không được bật thốt lên. Trong túi vải lại có một bào thai, chẳng qua chỉ lớn hơn một bàn tay, nhưng cái mặt lại nhăn nhó, hai bàn tay chỉ cỡ ngón tay cái đang nắm chặt lấy nhau, khuôn mặt bào thai này lại giống hệt như khuôn mặt của đứa trẻ đang nằm hôn mê kia, xinh đẹp vô cùng, nhìn qua lại giống như là một con búp bê, chỉ là đã bị chém thành vài đoạn.
Ba vị trưởng lão nhìn bào thai, thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm túc, như thể là thấy một điềm cực xấu cùng khó tin đến không thể tưởng tượng nổi.
“Các ông cũng biết đây là thứ tà ác phải không?” Thân Đồ đại phu làu bàu, “Tuy rằng đã phẫu thuật ra ngoài, nhưng sức mạnh tà ác của nó vẫn còn trong thân thể thằng bé này, ăn mòn máu thịt của nó.” Tuyền trưởng lão nhíu mày lẩm bẩm: “Bào thai này đã được lấy ra, sao còn có thể độc đến như vậy?”.
“Đây gọi là huyết mạch cộng sinh, nó có mối liên hệ với ký chủ, không thể chỉ vì một đao chặt đứt mà hoàn toàn biến mất!”. Thân Đồ đại phu mệt mỏi nói: “Ông xem, cái bào thai đó vẫn còn sống đó!”.
“Còn sống ư?”. Trong lòng Giản Lâm dâng lên nghi vấn, nhịn không được đến gần bào thai một chút. Nhưng cậu ta vừa tới gần, cái thai kia lại đột nhiên mở mắt nhìn cậu ta.
“Thật… thật là còn sống” Giản Lâm theo bản năng muốn lùi lại, nhưng ánh mắt cái thai kia sâu như ngọc bích, giống như một chiếc giếng cổ làm cho cậu ta không thể rời mắt đi chỗ khác.
Trong lúc hoảng hốt mà cậu vẫn cảm thấy cái thai kia đang nở nụ cười với cậu. Nụ cười cực kỳ ngây thơ như có ma lực dụ hoặc, vừa nhìn chăm chú, Giản Lâm vừa không tự chủ nâng tay lên muốn nhẹ nhàng tới vu0t ve nó.
“Đừng chạm vào!” Đúng lúc đó, Thân Đồ đại phu thất thanh hô lên.
Giản Lâm chỉ cảm thấy ngón tay đau xót như bị kim đâm, cậu rụt tay lại theo bản năng, nhưng cái thai kia đã cắn lên ngón tay cậu.
“Cẩn thận!” Tuyền trưởng lão hét lên một tiếng lập tức giơ tay lên hất mạnh thai nhi xuống đất: “Lùi lại, đừng chạm vào nó!”.
Cái thai nằm yên trên đất, khóc ré lên, cau mày khóc lớn, giọng khóc như tiếng sói tru giữa đêm khuya, khiến người nghe thấy toát mồ hôi lạnh.
Giản Lâm nghe thấy tỉnh ra, lảo đảo lùi vài bước, nâng tay lên nhìn hai dấu răng còn lưu lại trên ngón trỏ của mình, xuất hiện hai vết thương nhỏ. Khí đen từ đó chảy ra ào ào thật là quỷ dị. Thân Đồ đại phu đứng bên cạnh, cầm một cây đao nhỏ không nề hà thở dài.
“Xử lý nhanh thôi, chịu đựng một chút” Ánh đao chợt lóe, nháy mắt đã cắt phăng một miếng thịt từ trên ngón tay, Giản Lâm cố chịu đau, không thể tin được nhìn về phía ngón tay của mình trên đất một cách hoài nghi.
“Thai nhi này cắn mình sao? Thai nhi nhỏ như vậy mà có thể mọc răng nanh dài như vậy?”.
Giống như biết cậu ta nhìn mình, cái thai bỗng nhiên bậc khóc, nhếch miệng nở nụ cười với cậu, trên chiếc lưỡi hồng mềm mại, quả thật có hai hàm răng dày đặc, nhỏ như hạt gạo. Giản Lâm hít một hơi khí lạnh, nhịn không được.
“Rốt cuộc… nó là cái khỉ gì?”.
“Quái thai!” Thân Đồ đại phu tức giận nói thầm một tiếng: “Tiểu quỷ tà ác như vậy thiếu chút đã hại chết ông đây, đến đây rồi còn không chịu yên”.
“Nó chui ra từ cơ thể đứa nhỏ này sao?” Giản Lâm thoáng nhìn qua Tô Ma đang hôn mê trên giường, hoàn toàn không thể giải thích hết những chuyện trước mắt.
“Rốt cuộc là làm sao? Đứa nhỏ này còn cứu được không?”
Tuyền trưởng lão gật đầu nhìn về phía Giản Lâm: “Đây là nguyên nhân ta gọi cậu tới nơi này. Ta muốn cậu đưa đứa nhỏ này đến vực sâu Thương Ngô”.
“Vực sâu Thương Ngô?”. Giả Lâm ngạc nhiên, cậu đương nhiên biết đó là nơi phong ấn Long thần, bảy ngàn năm trước Tinh Tôn đại đế dẫn quân xuống biển, phá hủy Hải quốc, dùng một thanh kiếm dài bổ đôi mặt đất và giam cầm trong vực sâu Thương Ngô. Dưới lòng đất sâu ngàn thước, nước suối màu vàng phun ra, không ai có thể vào được. Làm sao có thể đem đứa bé này đến đó?
Tuyền trưởng lão trầm giọng dặn dò: “Cậu đi đến vực sâu Thương Ngô là để gọi Long thần xuất hiện”.
“Ta ư?”. Giản Lâm ngạc nhiên: “Bằng vào sức lực của ta có thể kêu gọi được Long thần ư?”.
Tuyền trưởng lão xòe tay ra, trên đó là một chiếc nhẫn ngọc: “Mang cái này đi!”
Nhẫn ngọc này mờ đục như lưu ly, bên trong có một dòng màu đỏ lưu chuyển tựa huyết sắc bị che lại, giống như đúc cổ ngọc tùy thân của Chu Nhan.
“Trong đó là máu Long thần thượng cổ bị phong ấn bảy ngàn năm trước” Tuyền trưởng lão giải thích: “Nhẫn ngọc này vốn có một đôi, chia ra cho Tả hữu quyền sứ, một trong hai đã được sử dụng trên người đứa bé này. Cậu cầm cái còn lại đi đến vực sâu Thương Ngô, đập vỡ cổ ngọc, đổ máu xuống Hoàng tuyền, có thể kinh động Long thần hiện thân!”.
“Được!” Giản Lâm cương quyết lĩnh mệnh, nhìn cổ ngọc trong lòng bàn tay chần chừ một chút, lại hỏi: “Lỡ như Long thần không hiện ra, ta nên làm gì?”.
Ánh mắt Tuyền trưởng lão lạnh lùng, nói: “Nếu Long thần không chịu cứu, vậy thì chứng tỏ đứa bé này không phải là người mà chúng ta muốn tìm. Có thể sống sót hay không là do tạo hóa của nó”.
Giản Lâm kinh ngạc không nói nên lời, trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện, đứa bé nằm trên giường bỗng nhiên động đậy, cuộn tròn lại, thân thể đột nhiên run rẩy, khẽ kêu lên một tiếng, dường như là gọi: “Mẹ ơi…”.
“Đừng sợ! Đừng sợ!” Như Ý ngồi một bên vội vàng đứng lên, ôm đứa bé vào trong lòng dịu dàng an ủi: “Có dì Như ở đây, không phải sợ!”.
Đứa bé ở trong lòng nàng có vẻ vùng vẫy yếu ớt nhưng đã lặng yên trở lại.
Tuyền trưởng lão thở dài một tiếng: “Đứa bé này khi ở Diệp Thành được Như Ý quan tâm chăm sóc một thời gian dài, bây giờ cô ấy cũng sẽ đi cùng với cậu”.
“Được!” Như Ý gật đầu, đưa tay vu0t ve mái tóc mềm mại của đứa bé, lại nhận thấy đứa bé vừa rồi mới yên tĩnh trở lại, lại mơ hồ gọi một chữ: “Tỷ tỷ…”.
“Lại gọi chị?” Sắc mặt trưởng lão bỗng nhiên tối sầm, giọng nói lạnh như băng: “Tỷ tỷ… trong lời nói của đứa nhỏ này… chẳng lẽ lại là tiểu quận chúa của Xích tộc sao?”.
“Đúng như vậy, quận chúa không ngại mạo hiểm tính mạng dưới mưa bom bão đạn vẫn cố gắng chạy thật nhanh đưa đến chỗ ta chữa trị, tình nghĩa đến mức như thế, cho dù là đồng tộc cũng chưa chắc đã làm được”.
Thân Đồ đại phu thở dài, giọng nói trầm xuống: “Dù sao thì Không Tang coi như vẫn còn người tốt!”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tuyền trưởng lão càng thêm nghiêm nghị: “Thật là bất hạnh cho Hải quốc!”.
Trầm mặc hồi lâu, Tuyền trưởng lão lại thở dài: “Tiếc rằng chúng ta tìm thấy đứa bé này quá muộn rồi. Lẽ ra không nên để nó sống lưu lạc ở Vân Hoang lâu như vậy, cuối cùng lại nhận một người Không Tang làm tỷ tỷ.”
Ba vị trưởng lão im lặng không nói gì, sắc mặt cũng không tốt. Thân Đồ đại phu thở dài, đặt tay lên vai Tuyền trưởng lão: “Đừng lo lắng về điều này nữa, bây giờ ưu tiên hàng đầu là chữa khỏi vết thương trên người đứa bé này, cứu mạng nó!”.
“Được rồi, việc của ta cũng đã xong. Mau đưa đứa bé này đi để ta còn làm việc khác”.
Lão không khác khí đưa tay ra: “Lần này bán mạng cho Phục Quốc Quân, cái giá chắc cũng không nhỏ đâu”.
Tuyền trưởng lão nhìn thoáng ra lão Đồ Long chỉ biết đến tiền này, nói: “Ông yên tâm!”.
Thân Đồ đại phu lại tiếp lời: “Chỉ lấy tiền vàng, không lấy ngân phiếu cũng không lấy giao châu!”.
Ông ta liếc mắt nhìn Như Ý một cái, không nhịn được lại lè lưỡi nói thêm một câu: “Nếu không có nhiều tiền mặt như vậy cũng không sao, chỉ cần Như Ý theo ta…”.
Tay ông ra vừa mới mon men tới đã bị Như Ý tát cho một phát, trong tay dốc ra một bao tiền vàng nặng trĩu ném đến trước mặt lão: “Đây là một vạn đồng vàng, không mau cút đi cho ta!”.
“Hừ, không hổ là hoa khôi Diệp Thành, ra tay hào phóng thật!”.
Thân Đồ đại phu cố hết sức cầm túi vàng to, nở nụ cười: “Đáng tiếc, hiện giờ ta… cũng khó lòng quay về Diệp Thành, tiểu quận chúa kia mà phát hiện đứa bé này không trở về vương phủ chắc chắn sẽ cho người tìm ta khắp nơi”.
“Chúng ta sẽ phái người đưa ông đến Tây phong ở ẩn một thời gian”. Tuyền trưởng lão trầm giọng nói: “Sau khi thu xếp ổn thỏa thì lại tiếp tục, nếu như cần gì sau này chúng ta sẽ liên hệ với ông!”.
“Đừng đừng! Ta xin các ông trong vòng một năm nữa đừng tới tìm ta nữa”. Thân Đồ đại phu mặt mày hớn hở cầm số tiền, miệng lại nói: “Bọn người Không Tang chắc chắn sẽ truy ra ngay, tốt nhất tạm thời đừng có liên lạc gì cả, để cho an toàn. Nếu không một khi bị bắt, ta sẽ không thể nào chịu được tra tấn, mà khai ra toàn bộ các ngươi đâu đấy!”.
Tuyền trưởng lão lặng yên nhìn lão một cái, trong mắt ẩn chứa sát khí. Đối phương lại chỉ cợt nhả: “Thật ra…”
Thân Đồ đại phu đứng lên, người chuẩn bị rời khỏi bỗng nhiên lộ ra vẻ đứng đắn, thở dài: “Những năm gần đây nhìn thấy các ông đánh qua đánh lại tới chết, nhiều như vậy, cho dù ta là một người Không Tang. Thế nhưng ta cũng hi vọng các ông có thể sớm ngày phục quốc”. Dừng một chút ông ta lại nói: “Nhưng tiếc là xương cốt ta đã già, chắc là không nhìn được thấy ngày đó”.
Hốc mắt Như Ý bỗng niên đỏ lên, vội vàng đuổi người ra ngoài.
“Ta đi rồi nàng hãy bảo trọng!” Thân Đồ đại phu trước khi rời đi nhìn thoáng qua người coi như đã từng quen biết, giọng nói chất chứa sự chân thành: “Ta cũng chỉ là một ông già, đời này không có họ hàng thân thích. Sau khi ta chết, cô sống mấy trăm năm sau phải thật hạnh phúc đấy nhé!”.
“Đi đi!” Như Ý dở khóc dở cười vội vàng đưa ông ta ra khỏi đại doanh: “Mau trở về tiêu tiền của ông đi”.
Đợi đại phu đi rồi, Tuyền trưởng lão nhìn đứa bé vẫn đang hôn mê, lắc đầu: “Nếu ngay cả Thân Đồ đại phu cũng không thể trị hết bệnh, xem ra nếu để chậm trễ hơn nữa thì sẽ rất nguy hiểm. Các ngươi xuất phát sớm một chút đi!”.
“Vâng!” Giản Lâm lập tức nói: “Thuộc hạ sẽ đưa đứa bé này tới vực sâu Thương Ngô, nhờ Thần Long giúp đỡ”.
“Nhất định phải cẩn thận”. Tuyền trưởng lão dặn dò: “Đừng đi đường bộ, xuất phát từ Kính Hồ. đi đường thủy từ cửa Bắc Minh dọc theo Thanh Thủy, có thể trực tiếp đến rừng rậm dưới chân núi Cửu Nghi. Từ nơi đó tới vực sâu Thương Ngô rất gần. Mặc dù trong rừng rậm có nhiều cây tầm la, nhưng chúng cũng sẽ không tấn công Giao nhân chúng ta. Đi đường này vừa nhanh chóng vừa an toàn.
“Vâng!” Hai người nhất tề khom người lĩnh mệnh.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Mãi cho đến khi bị đưa đế Kính Hồ, đứa nhỏ hôn mê lại bỗng thì thào mấy câu. Thân thể cậu gầy gò co quắp, ngón tay cũng yếu ớt như muốn bắt lấy thứ gì, nhưng rốt cuộc lại chẳng bắt được gì trong tay.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.