Chu Nhan

Chương 56:




Thời Ảnh lạnh lùng nói: “Không cầm về, chẳng lẽ còn cho ngươi giữ lại nó tới giết ta sao?”
“Sư… Sư phụ!” Nàng run lên, trong giây lát hiểu ra lãnh ý trong mắt y, sau lưng lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp, “Làm sao… Làm sao đồ nhi dám?”
“A, ngươi trước nay không sợ trời không sợ đất, có cái gì không dám?” Thời Ảnh cười lạnh một tiếng, giọng nói bình tĩnh, nhìn thoáng qua lệnh truy nã nàng cầm trong tay, đột nhiên nói, “Nếu như hôm nay ngươi không thấy được vật này, lúc này nhìn thấy ta có phải sẽ nhảy lên báo thù cho hắn hay không?”
Giọng nói của y rất nhạt, lại bình tĩnh nhưu nước sâu, làm cho lòng người phát lạnh.
Chu Nhan sửng sốt, nhưng lại không lời chống đỡ, đúng vậy, nếu như Uyên thật sự đã chết rồi, nói không chừng lúc này nàng vừa nhìn thấy sư phụ đã lửa giận hừng hừng xông lên liều mạng với y! Thế nhưng cảm tạ trời đất, không phải mọi chuyện đều không có xảy ra sao? Vì sao sư phụ cứ xoắn mãi vấn đề này không tha chứ?
Nguy rồi, lúc này nàng nên xin tha kiểu gì, y mới bằng lòng buông tha cho nàng đây?!
Nàng trưng vẻ mặt cầu xin, ủ rũ: “Ngày… ngày đó con thuận miệng nói lung tung thôi mà! Người chớ coi là thật.”
“Khi sư diệt tổ, những lời như vậy cũng có thể thuận miệng nói lung tung?” Thời Ảnh bất động thanh sắc, giọng nói vẫn bình tĩnh mà sắc bén như cũ, không có chút dấu hiệu buông lỏng nào, “Khi đó con thật sự muốn giết ta, đúng không?”
“Đồ nhi tuổi còn nhỏ, ăn nói lung tung, người là đại nhân chớ chấp tiểu nhân mà, tuyệt đối đừng để trong lòng.” Chu Nhan lắp bắp mở miệng, cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười, “Con nào dám động thủ với người đâu… Với ba cái công phu mèo cào của con, còn không lập tức bị sư phụ đánh cho bẹp dí sao?”
“Thế à?” Y nhìn nàng một cái, như thể lập tức thấy rõ những đổi thay gần đây của nàng, thờ ơi nói, “Không cần quá mức khiêm tốn. Ngươi tiến bộ rất nhanh, với năng lực bây giờ, nếu động thủ với ta chí ít cũng có thể chống đỡ trong một khắc thời gian… Nếu như nắm giữ Ngọc Cốt thật sự, thậm chí có thể đấu với ta một trận. Chỉ tiếc…”
Ngón tay y khẽ động, Chu Nhan bỗng thấy trên đầu khẽ động, Ngọc Cốt “vút” một cái từ đầu nàng nhảy ra, bay về phía lòng bàn tay Thời Ảnh!
“Sư phụ!” Nàng hô lên một tiếng, liều lĩnh nhào tới, bắt lại Ngọc Cốt, “Đừng mà!”
May quá, nàng vung tay còn bắt được đuôi Ngọc Cốt. Cây trâm kia hơi nhún nhảy trong lòng bàn tay nàng, tựa như bị một sợi dây vô hình nắm giữa, cố gắng muốn tránh thoát. Nàng dốc hết sức lực nắm chặt Ngọc Cốt, chống lại sức mạnh đang kéo nó đi, nhất thời không cách nào mở miệng nói lời cầu xin nữa.
Nhưng mà, trận kéo co ngắn ngủi này, cuối cùng vẫn thất bại.
Khi sức lực trong người nàng đã cạn kiệt, “vút” một tiếng, Ngọc Cốt như mũi tên từ trong bàn tay nàng bay đi, về tới tay Thời Ảnh, trên mũi châm trong suốt sáng tỏ còn rướm một vết máu đỏ sẫm, đó là vết tích cắt từ bàn tay nàng.
Một tia máu thấm vào Ngọc Cốt, trong nháy mắt biến mất không vết tích.
Thời Ảnh cúi đầu nhìn cây trâm trong tay, ánh mắt phức tạp, yên lặng không nói gì. thì ra, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.
Lúc nàng đi, y đã tặng nàng cây trâm này, vén mái tóc dài lên cho nàng. Con ngươi của nàng phản chiếu trong suốt trong gương đồng, vẻ mặt lại ngây thơ, hoàn toàn không hiểu gì mấy về món quà quý giá này.
Cây trâm này truyền lưu từ thời viễn cổ, bắt đầu từ hoàng hậu Bạch Vi, rồi cứ truyền dần lại qua các đời hoàng hậu Không Tang. Sâu khi mẫu thân qua đời, phụ vương cầm đi thần giới hậu thổ trong tay bà, cũng tước đoạt thân phận của bà, nhưng mà cây trâm này lại được giữ lại. Đó là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho y.
Y đã từng trịnh trọng giao lại nó cho thiếu nữ kia, đồng thời thứ mà y ký gửi, chính là vật trân quý nhất trong lòng. Thế nhưng cách nhiều năm như vậy, vật đổi sao dời, đến cuối cùng, lại phát hiện thì ra tất cả chẳng qua chỉ là mình nhất sương tình nguyện! Buồn cười biết bao, ngu xuẩn cỡ nào…
Y không nói gì, chỉ thu hồi cây trâm này, để yên lặng ở trong lòng bàn tay, tựa như muốn nắm chặt cõi lòng đã tự lúc nào vỡ vụn thành nhiều mảnh.
“Sư phụ!” Chu Nhan lảo đảo ngã nhào xuống đất, thấy vẻ mặt của y như thế, cõi lòng không tự chủ được mà buồn thiu, đúng vậy, sự thinh lặng này, thậm chí còn dọa người hơn tức giận!
Y nhìn nàng một cái, khẽ nhúc nhích chân, muốn rời khỏi. Chuyện đó làm Chu Nhan rùng mình, quên cả đứng lên, cứ thế té nhào qua, bò trên đất bắt chéo áo của y lại, thất thanh nói: “Sư phụ! Người… người sẽ không vứt bỏ con như vậy chứ?”
Hình như y cũng bị những lời này làm cho run lên một chút, cúi đầu nhìn nàng, nàng rất thông minh, không cần y mở miệng, thì đã đoán được lúc này y đã hạ quyết tâm.
“Là con không tốt! Tất cả đều là lỗi của con!” Không nghe được y phủ nhận câu nào, trong lòng Chu Nhan còn sợ hơn, giọng nói cũng run rẩy, “Nếu người tức giận, thì cứ đánh cho đồ nhi một trận là được, con tuyệt đối sẽ không kêu đau tiếng nào! Nhưng… nhưng tuyệt đối đừng bỏ rơi con mà!”.
Thời Ảnh vẫn không nói gì, chỉ lui về phía sau một bước. Chu Nhan túm chặt lấy vạo áo của y, thế nào cũng không chịu buông tay, thậm chí cả người cũng bị y lôi về phía trước một bước.
“Buông tay.” Rốt cuộc y cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng, “Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa!”
“Không! Không buông!” Nàng bị kéo đi, nằm trên mặt đất tóm chặt y phục của y, tóc tai bù xù, nhếch nhác thảm hại, nhưng nhất định không chịu buông tay, “Sư phụ không tha thứ, thì con sẽ không buông tay! Cho dù… cho dù đánh chết con, con cũng không đứng dậy! Dù sao… dù sao sư phụ cũng không cần con nữa, con sống còn có ý nghĩa gì chứ!”
Ban đầu nàng chỉ định chơi trò ăn vả, nhưng nói xong lời cuối cùng thật sự động lòng, giọng nói nghẹn ngào, viền mắt đỏ hoe. Thời Ảnh thấy dáng vẻ chật vật này của nàng, ánh mắt thoáng có chút dao động, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước: “Khóc cái gì? Ta cũng không có loại đồ đệ khi sư diệt tổ này. Đứng lên cho ta!”
Chu Nhan luôn luôn hiểu rõ tính tình sư phụ, biết trong lòng y buông lỏng, vội vã vừa đứng lên, vừa cười làm lành: “Sư phụ nói chi vậy? Một ngày là thầy suốt đời là cha, có cho đồ nhi mười lá gan, con cũng không dám khi sư diệt tổ đâu mà!”
“Một ngày là thầy suốt đời là cha?” Thời Ảnh hơi chấn động một chút, ánh mắt bỗng nhiên trở lại lạnh lẽo mà nghiêm khắc.
Trong lòng nàng giật thột, không biết lời này có chỗ nào không đúng, đầu óc nghĩ thật nhanh, vừa muốn nói gì, đã thấy sư phụ phất vạt áo, bạch quang trước mắt lóe lên, “roẹt” một tiếng, tay nàng đã nhẹ đi một chút, cả người té ngã trên mặt đất, ngã đến miệng gặm đất luôn.
Nàng xiêu vẹo ngẩng đầu, thấy sư phụ cầm Ngọc Cốt trong tay, chỗ Ngọc Cốt cắt qua, thì vạt áo đã rách! Chu Nhan nắm nửa miếng vạt áo, không khỏi đần thối ra, bật thốt lên: “Sư phụ… Người, người làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn cắt áo đoạn tình với con sao?”
Dừng một chút, nàng vội vã bày ra gương mặt tươi cười: “Chắc chắn là sư phụ không bỏ được, phải không?”
“Hỉ hả ít thôi!” Thời Ảnh nhìn nàng, giọng nói nghiêm khắc hiếm thấy, mang theo sương giá, gằn rõ mỗi chữ mỗi câu, “Bây giờ ngươi dám cười nói hỉ hả với ta, chẳng qua chỉ là vì ta không thật sự giết tên Giao nhân kia mà thôi, đừng có cười quá sớm. Ngươi cho là chuyện này cứ tính như vậy sao? Nói cho ngươi biết, cái tên Giao nhân kia, ta nhất định sẽ giết!”
“Sư phụ!” Chu Nhan hít một hơi lạnh, bỗng nhiên nhảy dựng lên, “Người nói thật sao?”
“Ta từng nói đùa bao giờ chưa?” Thời Ảnh nhìn đệ tử sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói, “Mấy ngày nay ta yêu cầu Tổng đốc Diệp Thành phong thành tìm người, chính là để tìm hắn. Toàn bộ Phục Quốc Quân bị vây ở thành Nam, dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, đã trụ không được mấy ngày rồi.”
“Cái gì? Bạch Phong Lân phong thành, thì ra… thì ra là do người chỉ điểm?” Chu Nhan càng nghe lòng càng trĩu nặng, nhịn không được giậm chân một cái, thất thanh nói, “Sư phụ, người, người sao cứ phải giết Uyên chứ? Hai người không quen nhau mà, rốt cuộc có thù oán gì phải báo chứ?”.
“…” Thời Ảnh ngừng một chút, lạnh lùng trả lời, “Chỉ Uyên là kẻ đứng đầu Phục Quốc Quân, về công về tư, đều phải giết!”
“Thế nhưng, sư phụ người cùng lắm chỉ là một thần quan mà thôi! Người xuất gia không phải là không hỏi quốc sự sao?” Chu Nhan quýnh lên đã quên mất nói chuyện phải uyển chuyển, gần như bật thốt ra, “Đây là chuyện của Đế quân lục vương và kiêu kỵ binh, có liên quan gì đến người chứ!”
Thời Ảnh nhìn đệ tử đang thở gấp, khóe miệng bỗng nhiên nổi lên ý cười nhạt, hỏi: “Thế nào, ngươi muốn biết nguyên nhân như vậy? Nếu như ta có nguyên nhân chính đáng, ngươi sẽ không ý kiến gì nữa đúng không?”
“Ơ…” Chu Nhan chần chờ một chút, lập tức gật đầu, “Phải!”
“Tốt lắm, ta sẽ nói cho ngươi biết, cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Thời Ảnh nhìn nàng, co một ngón tay lại, gằn từng câu từng chữ, “Thứ nhất, ta thân là đích trưởng tử của Bắc Miện Đế, trên người chảy dòng máu Đế vương, tất cả mọi chuyện ở cõi Vân Hoang, đương nhiên đều liên quan đến ta!”
Chu Nhan thất kinh, giống như bị sét đánh, lắp bắp: “Cái gì? Người… Người là nhi tử của Đế quân?!”
Không để ý đến nỗi kinh ngạc của nàng, Thời Ảnh tiếp tục từ tốn nói: “Thứ hai, lý do ta nhằm vào Phục Quốc Quân, là bởi vì ta và Đại Ti Mệnh đều tiên đoán được Không Tang không lâu sau sẽ có đại nạn ập đến, mà tai họa diệt vong toàn bộ Không Tang, sẽ là do bộ tộc Giao nhân mang đến!”
“Cái… Cái gì?” Chu Nhan gần như đã nói không ra lời, “Thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật.” Thời Ảnh nhìn sâu vào đệ tử đang trợn mắt há mồm, vẫn gợn sóng không sợ hãi như trước, nhàn nhạt hỏi, “Hiện tại, ngươi thấy ta đã có đầy đủ lý do giết kẻ kia chứ?”
Chu Nhan sững sờ ở đó, hồi lâu không nói gì.
“Thật… Thật vậy chăng?” Qua hồi lâu, nàng rốt cục mới cố hết sức hộc ra một câu nói, “Người… Người là hoàng tử? Giao nhân sẽ làm chúng ta vong quốc? Có thể nào… có thể nào sai rồi không?”
Thời Ảnh nhíu mày một cái: “Ngươi là nói vấn đề thứ nhất, hay là vấn đề thứ hai?”
“Cả hai luôn! Đúng rồi! Nói như vậy, mẹ người… Mẹ người chẳng phải là Bạch Yên hoàng hậu sao?” Nàng nhảy dựng lên như bị đạp vào cái đuôi mèo, sờ vào tóc, thất thanh nói, “Tại sao người phải gạt ta? Thì ra là thế! Thảo nào…” Nàng sờ soạng lên khoảng không trên đỉnh đầu, lấy lại tinh thần, chỉ vào Ngọc Cốt trong lòng bàn tay y, run giọng: “Khó trách người lại có vật này!”
“Ta chưa bao giờ có ý định gạt ngươi” Thời Ảnh cau mày, nắm chặt cây trâm kia, “Ta nghĩ lúc ngươi thấy Ngọc Cốt phải biết ngay rồi, thì ra sự ngu đần của ngươi lại vượt quá tưởng tượng của ta.”
“…” Chu Nhan bị nghẹn họng đến không nói nên lời.
Cây trâm trong suốt sáng tỏ, giống như miếng ngọc lưu ly băng tuyết, đó là di vật của Bạch Vi hoàng hậu từ thời viễn cổ, cho tới bây giờ chỉ truyền thừa duy nhất trong vương thất Đế đô. Nếu như sư phụ không phải dòng dõi dòng chính của Đế vương, thì tại sao lại có vật trân quý như thế? Vấn đề đơn giản như vậy, vậy mà nàng cẩu thả đến nỗi không hề nghĩ tới! Chắc phụ vương đã sớm biết rồi? Cho nên mới hết sức kính nể sư phụ như vậy.
Thế nhưng những người lớn này, vì sao vẫn luôn gạt mình?
“… Vấn đề thứ hai thì sao?” Nàng vội vàng hỏi, “Giao nhân sẽ diệt Không Tang? Không thể nào!”
Thời Ảnh nhíu mày, giọng nói nghiêm trọng: “Ngươi nghĩ ta sẽ nhìn lầm à?”
“…” Sư phụ nói vô cùng nghiêm túc, Chu Nhan nhất thời không dám trả lời, nhưng mà rất nhanh lại ý thức được nếu như cam chịu điểm này, thì chẳng khác nào thầm chấp nhận sư phụ có thể giết chết Uyên, nên lại lập tức kêu lên, “Không thể nào! Giao nhân… Giao nhân làm sao có thể diệt vong Không Tang chúng ta! Bọn họ đâu có năng lực này?”
“Bây giờ còn chưa có, nhưng bảy mươi năm tiếp theo thì sẽ có rồi.” Giọng nói của Thời Ảnh lạnh lùng mà bình tĩnh, “Giao nhân lúc này vẫn chưa làm nên trò trống gì, chẳng qua là bởi vì trăm ngàn năm qua, vẫn không có người kế thừa huyết mạnh Hải hoàng xuất hiện, như rắn mất đầu mà thôi, thế nhưng, vua của bọn họ, hiện nay đã phủ xuống nhân gian này rồi”.
“Cái gì?!” Chu Nhan sửng sốt một chút, thốt lên, “Không có khả năng! Không phải Tinh Tôn đại đế đã giết đời Hải hoàng cuối cùng đi rồi sao? Huyết mạch Hải hoàng đã bị cắt đứt từ bảy ngàn năm trước rồi!”
Thời Ảnh gật đầu: “Phải. Tinh Tôn đế đã giết Thuần Hoàng – Hải hoàng cuối cùng, đồng thời phong ấn Nhã Nhiên – chị em ruột thịt duy nhất của ông ta vào trong địa cung của mình rồi, thế nhưng, huyết mạch Hải hoàng, lại cũng không vì vậy mà đoạn tuyệt.”
“Làm sao có thể?” Nàng không thể tin được, “Người đều chết sạch rồi mà!”
“Huyết mạnh và sức mạnh của Giao nhân không được truyền thừa giống cách của người trên mặt đất chúng ta.” Thời Ảnh cũng không hề cười nhạo kiến thức của nàng nông cạn, chỉ bình thản nói, “Huyết mạch của bọn họ, có thể cách một đời, thậm chí cách mấy đợi, chợt trở về thế gian này.”
Chu Nhan ù ù cạc cạc mở to hai mắt: “Có ý gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.