Chu Nhan

Chương 44:




Người cổ độc khổ tu trong Đế vương cốc kia.
Thiếu niên cưỡi trên lưng thần điểu, gục trong lòng nàng khóc không thành tiếng kia.
Thiếu thần quan ở sâu trong thần điện, khuôn mặt khuất sau lư hương dày kia.

Mười năm qua, khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn lần lượt hiện lên trong đầu nàng, rồi lại dần dần mờ đi. Nhưng mà làm thế nào cũng không thể khớp vào làm một với cảnh tượng nàng vừa nhìn thấy trước mắt.
Sư phụ… sư phụ mà cũng đến nơi như thế này? Sao… sao sư phụ lại là người như vậy? Hay là mỗi người trên thế gian này, ai cũng có muôn vàn khuôn mặt, khuôn mặt lúc trước nàng thấy chỉ là một trong số đó mà thôi?
Chu Nhan dừng chân, thở dài, cảm thấy trong lòng có nỗi đau khôn nguôi, giống như có thứ quý báu gì đó đang thình lình nổ lớn, không kịp cứu vớt, chỉ để lại mảnh vụn đầy đất. Từ nhỏ đến lớn, tính cách nàng thẳng thắn, là một cô gái hào sảng dứt khoát, dám yêu dám hận, cầm được thì buông được. Nhưng mà lòng nàng lúc này cũng không được tự nhiên, nặng nề như có thứ gì đè nặng.
Ôi… hôm nay mình phát điên gì chứ, không dưng đến chỗ này xem náo nhiệt làm gì? Nếu như không biết, nếu như không phát hiện, chắc chắn sẽ không có thời khắc phiền muộn và rầu rĩ thế này? Từ nay về sau, mỗi lần gặp lại, nàng biết đối mặt thế nào với sư phụ đây…
Quản gia còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị nàng kéo xuống tầng một.
“Quận chúa… có, có chuyện gì vậy?” Hiển nhiên trong trí nhớ của ông xuất hiện một khoảng trống rỗng, sau khi quản gia bình tĩnh lại, có chút buồn bực dừng bước, hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì vậy? Người không sao chứ”.
“Bỏ đi, nói thì ông cũng không hiểu”. Chu Nhan thở dài, phất tay: “Chúng ta nên đi nhanh thôi… ôi, ngày hôm nay thật sự không may, biết thế không thèm tới đây xem náo nhiệt nữa! Nhìn thứ không nên nhìn, nhất định sẽ bị chọc mù mắt! Phì phì phì!”.
Nàng vừa làu bàu vừa đi theo hành lang gấp khúc xuống dưới, dáng đi có chút hốt hoảng. Quản gia không khỏi thầm cảm thấy kỳ lạ. Vị quận chúa không sợ trời không sợ đất nàng, hình như… đang chạy trốn như bay khỏi nơi này thì phải?
Lẽ nào, nơi này có người khiến nàng sợ hãi hay sao?
Vừa đến chính ngọ, Tinh Hải Vân Đình cũng đã vô cùng náo nhiệt, đông như trẩy hội, người chật như mây, khắp nơi đều là cảnh tượng vui múa hát ca, ôm châu ghẹo thúy. Chu Nhan rất sốt ruột muốn chạy, bước chân rất nhanh, mắt nhìn thẳng xuyên qua bầy ong bướm.
“Đi mau đi mau…”. Nàng đi nhanh ra ngoài như bị cháy mông, cầm tay áo quản gia, dọc đường đụng đến mấy người, bước thấp bước cao xuyên qua đại đường, còn không có ý định đi ra bằng cửa chính, trực tiếp đi đường cửa ngách luôn.
Nhưng mà vừa muốn đi ra cửa ngách, nàng bỗng dừng khựng lại, bật thốt lên một chữ “ơ”.
Một bên cửa hông, chính là sân phục vụ của Tinh Hải Vân Đình.
Giờ chính ngọ ở đây rất ít người, trong sân phơi đầy quần áo, khăn tay, áo ngực của mỹ nữ, đủ màu rực rỡ dưới ánh mặt trời, mùi hương ngào ngạt, đẹp không sao tả xiết. Nhưng mà ở phía sau chỗ quần áo đủ màu này, lại có một bóng người thoáng qua, nhạt nhòa như khói.
Bóng người vụt qua giống như bàn ủi làm đau nhói ánh mắt nàng. Sắc mặt Chu Nhan lập tức trắng bệch, thân thể hơi chao đảo một cái, gần như không tin vào con mắt của mình: “Uyên?!”.
“Quận chúa, làm sao vậy?” Quản gia thấy nàng tỏ ra hốt hoảng như vậy thì buột miệng hỏi một câu? Nhưng mà Chu Nhan lấy tay đẩy ông ra, chạy vội qua đó.
“Uyên!”. Nàng thất thanh hô hoán: “Là huynh sao?”.
Nàng chạy vội về phía trước, vọt vào hậu viện. Quần áo chằng chịt bị nàng lấy tay hất ra, khắp nơi đều là tiếng giá phơi bị đổ. Nàng chạy rất gấp, gần như liều lĩnh, nhưng mà đến khi vọt vào tới sân sau thì chỉ chớp mắt đã không thấy bóng người.
“Uyên! Uyên!”. Nàng đứng ở nơi đó, cả tiếng hô hoán, giữa sân nhỏ vắng tanh đi tới đi lui, gấp đến độ phát khóc: “Ta biết huynh ở nơi này mà!”.
Đúng vậy! Trong khoảnh khắc vừa rồi, rõ ràng nàng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Uyên.
Đó là người nàng mong nhớ ngày đêm, cho dù chỉ nhìn thoáng qua, cũng sẽ không thể nhận sai được.
“Quận chúa?”. Quản gia đuổi theo, không kiềm được hỏi: “Người làm sao vậy?”.
Nàng không rảnh trả lời ông ta, chỉ đứng ở trong phòng, nhắm vội hai mắt lại, hai tay kết ấn, giải phóng linh năng từ ngũ uẩn lục thức, tìm về hơi thở của người kia… Đó là thuật định ảnh, có thể cảm giác được tất cả những gì vừa tồn tại trong phạm vi xung quanh một canh giờ.
Sau một lát, nàng bỗng nhiên mở mắt, bỗng giơ ngón tay lên, chỉ vào một chỗ: “Ở chỗ này! Ở chỗ giếng trời nhỏ này! Giữa một cái giá trúc không phơi quần áo. Trúc tía một đầu dựng vào tường, một đầu khác vắt lên tường. Mới vừa rồi bị nàng va chạm lung tung, tất cả các giá phơi khác đều đổ hết xuống đất, chỉ có cái giá trúc này là vẫn đứng vững bất động.
Chu Nhan nhẹ nhàng giữ lấy cây gậy trúc kia, ấn xuống một cái, nghe được một tiếng nặng nề, mặt đất trước mặt bỗng nhiên lún xuống, xuất hiện một cửa vào tối om. Quản gia đứng cạnh sợ ngây người. Trong hậu viện Tinh Hải Vân Đình này, lại có một cơ quan tinh xảo như vậy.
“Quận chúa, đi nhanh thôi”. Quản gia biết có gì không đúng, vội vàng kéo nàng đi.
Nhưng mà, Chu Nhan lại không chịu đi, nhìn cửa vào không biết dẫn đến nơi nào, cả tiếng hô: “Uyên! Ra đây cho muội! Huynh không ra, muội sẽ tới tìm huynh đó!”.
Nàng còn chưa dứt lời đã nhảy xuống không chút do dự.
“Quận chúa!”. Quản gia la thất thanh, vươn tay muốn kéo nàng. Nhưng mà tay áo Chu Nhan cuộn lại, gió mạnh ập tới đẩy quản gia trở lại. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng nàng đã biến mất dưới lòng đất tối om, mặt đất một lần nữa hợp lại, trở lại hình dáng như lúc ban đầu.
Quản gia đứng trên nền đất hỗn độn màu vàng xanh trắng đỏ, không khỏi kinh sợ hết hồn. Tinh Hải Vân Đình này rốt cuộc là nơi nào, lại bố trí cả cơ quan mật thất? Quận chúa đi vào cái bẫy này, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ông ta có chặt đầu cũng không thể ăn nói với vương gia được.
Quản gia xoay người chạy vội ra bên ngoài, vội vã đi gọi người đến.
Phía dưới lối vào bí mật kia không có bậc thang, chỉ có một hang động đi thẳng xuống. Trong khoảnh khắc bước vào, Chu Nhan té nhào xuống, rơi vào một không gian bí mật.
Ngay khi chạm tới mặt đất, nàng lập tức tung ra một chú thuật, nâng thân thể lên, lại cấp tốc tạo một cái chắn phòng hộ quanh thân mình, sau đó vội vàng kết ấn hai tay, dấu thân mình đi. Lần này nàng dùng một lúc ba chú thuật, chỉ dùng khoảng thời gian rất ngắn, có thể nói như nước chảy mây trôi.
Nếu sư phụ nhìn thấy, sẽ phải khen mình một câu “có tiếng bộ” chắc luôn?
Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện này, nàng bỗng nhiên rùng mình một cái.
Toi rồi, lần này phá hỏng chuyện tốt của sư phụ, người nổi giận to như vậy, hình như trước đây mình chưa từng thấy qua luôn.
Không biết trên cuốn sách chép tay của sư phụ có môn công phu mình đồng da sắt hay không, nếu có đúng là phải rèn luyện tử tế mới được.
Nàng vừa chán nản nói thầm vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Trước mắt là lối đi dài, rất nhiều gian phòng nối tiếp hai bên, giống như mê cung vậy, phóng mắt không nhìn thấy tận cùng. Trên mỗi cánh cửa đều viết những ký hiệu kỳ quái, không phải văn tự của Không Tang, nàng không đọc được ra. Bên tai nàng có tiếng nước chảy loáng thoáng, quanh quẩn khắp nơi, không ngờ trong mê cung này lại có hệ thống nước ngầm.
Chu Nhan không khỏi líu lưỡi: Quy mô của mê cung ngầm này đồ sộ như vậy, không hề thua kém so với bộ phận trên mặt đất của Tinh Hải Vân Đình. Đây rốt cuộc là gì? Là hắc điếm sao? Hay chơi tà thuật gì chứ? Phải rồi, có khi nơi này là các gian phòng “đặc sắc” thiết kế cho những vị khách đặc biệt cũng nên?
Trong những gian phòng này rốt cuộc có cái gì nhỉ?
Nhưng mà nàng vừa tò mò đặt tay lên cửa phòng, ngó dáo dác muốn đẩy ra, thì phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Nàng cả kinh, vội vàng né tránh đi, chỉ nghe tiếng gió thổi qua tai, chỉ cách nhau có chút xíu thôi là nàng đã đụng phải hai gã áo đen rồi.
Nguy hiểm thật! Nàng âm thầm hít sâu một hơi, hai người kia không hề biết trước mặt có một người dùng thuật ẩn thân đang đứng, bước nhanh qua đầu khác của lối đi, xẹt qua mặt nàng về hướng nàng vừa nhảy xuống, đi vòng quanh kiểm tra tỉ mỉ, nhíu mày.
“Lạ thật, cửa hầm vẫn đang đóng, dọc đường cũng không thấy ai xông vào”. Có một người nói: “Nhưng rõ ràng ta nghe thấy bộ phận then chốt của cửa bị khởi động, có tiếng thứ gì rơi xuống mà nhỉ?”.
Một người khác nói: “Ngươi lên trên mặt đất xem có gì bất thường không?”.
“Được, ta đi hỏi Như Ý xem sao”. Người kia nói: “Ngươi chia ra nói ra mọi người, gia tăng cảnh giới. Hôm nay tả quyền sứ ở chỗ này, không thể khinh thường”.
“Được”. Người kia nhanh chóng đi làm việc.
Chu Nhan nghe thấy hai người nói chuyện, lòng không khỏi lo lắng, trong lòng biết chỉ cần đối phương vừa lên mặt đất thì chuyện ở sân sau ban nãy sẽ bị điều tra ra. Thời gian đã không còn nhiều, phải mau chóng tìm ra tung tích của Uyên. Nàng không kịp nghĩ gì nữa, xông thẳng vào bên trong.
Thông đạo này quanh co gấp khúc, nàng dùng Định Ảnh Mộc truy vết, nhanh chóng đi qua một cái phòng, dò tìm tung tích của Uyên. Dọc đường nàng phát hiện ở đây canh phòng cẩn mật, từng góc đều có người mặc đồ đen đứng gác, đương nhiên không cùng nhóm với mấy gã bảo kê vừa đụng phải trên lầu, khả năng là dũng mãnh hơn nhiều, thân thủ cũng tốt hơn. Hơn nữa điều kỳ lạ là những người này không ngờ đều là Giao nhân.
Dùng Giao nhân làm thị vệ? Tinh Hải Vân Đình này rốt cuộc có bao nhiêu thần bí? Mặc dù Chu Nhan hiếu kỳ lắm, nhưng lại không có thời gian tìm hiểu lâu hơn. Thời gian kéo dài Định Ảnh Mộc không lâu, nàng phải tìm ra người cần tìm trước khi chuyện trên mặt đất bị phát hiện.
Nàng men theo khí tức Uyên để lại, chạy nhanh về phía trước, giống như một chú chó săn chạy như bay trên thảo nguyên, đuổi bắt con mồi. Nàng không chút do dự vòng vèo mấy vòng, hít sâu một hơi, trong lòng đập thình thịch, đi theo hơi thở Uyên để lại trên mặt đất, cuối cùng dừng hẳn ở chỗ này.
Nhưng mà, trước mắt không có cửa.
Nàng đuổi theo huyễn ảnh ban nãy, lần sờ tay vịn lan can ở một bên, co ngón tay lại gõ vào cánh hoa sen điêu khắc trên tay vịn, sau đó, đóa hoa đang nụ bỗng nở xòe ra, bên trong cánh hoa điêu khắc nở rộ, có một hạt sen bằng vàng ròng.
Chu Nhan ngắt lấy hạt sen kia, ấn vào một chỗ lõm xuống trên vách tường. Giống như kỳ tích, mỗi một hạt sen đặt vào trong dấu lõm đều tập hợp lại trên vách tường đầy hoa văn. Trong khoảnh khắc đó, trên tường trồi ra một cánh cửa không chút tiếng động.
Nàng kinh hỉ vạn phần, đẩy roẹt cửa ra, giải trừ thuật ẩn thân của mình, hô to: “Uyên!”.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy một bóng lưng màu xanh xám. Chu Nhan không nhịn được nội tâm kích động, bật thốt lên hô: “Uyên!”. Nàng vừa hô vừa đưa tay lau mặt mình một cái thật nhanh, xóa đi khuôn mặt ngụy trang, lộ ra dung nhan xinh đẹp.
“Muội là A Nhan đây!”. Nàng hô to về phía bóng người trong phòng: “Muội tới tìm huynh rồi này!”.
Nhưng mà, thấy sự xuất hiện của nàng, người trong phòng cũng cả kinh run tay một cái, bỗng nhiên xoay người lại, một âm thanh vang lên, có thứ gì rơi xuống đất.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Chu Nhan cũng lui về phía sau một bước, thất thanh: “Sao… sao lại là ông?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.