Chu Nhan

Chương 30:




Từ trong xe nhìn ra ngoài, thôn này bên ngoài được vây bằng tường cao, bốn góc có các toà nhà hình tháp, chỉ có vừa một lối đi này có thể để người qua lại, nhìn qua trông giống một thành trì nho nhỏ phòng thủ sâm nghiêm.
“Nơi này là nơi ở của Đồ Long hộ, đương nhiên Đế đô sẽ phái quân đội hộ vệ.” Quản gia ngồi bên cạnh phu xe, thuận miệng nói, “Đặc biệt gần đây phục quốc quân hung hăng, nên bên này được bảo vệ chặt chẽ hơn rất nhiều.”
“Đồ Long hộ? Thân phận rất tôn quý sao?” Chu Nhan đã là nhiều lần nghe được tên này rồi, cũng không nhịn được lòng nghi vấn, “Rốt cuộc bọn họ là làm cái gì?”
“Thì ra quận chúa chưa từng nghe nói qua.” Quản gia ngẩn ra, không khỏi cười nói, “Đồ Long hộ ấy à, chính là phong hiệu mà Đế đô ban cho những ngư dân làm nghề truyền thống này, người trong thôn không cần nộp thuế, cũng không cần đi nghĩa vụ, cứ vậy đã hơn một nghìn năm rồi… Nơi có Giao nhân trên cõi Vân Hoang, thì cũng có Đồ Long hộ.”
Hắn cười cười, lại nói: “Đương nhiên, thứ bọn họ tàn sát không phải long.”
Chu Nhan nghe thấy kỳ quái, không khỏi nghi vấn: “Không Đồ Long, vậy bọn họ đồ sát cái gì? Nếu là ngư dân, vì sao lại lại gọi là Đồ Long hộ? Tay nghề tồ truyền của họ là gì vậy?”.
Quản gia nở nụ cười: “Nói thì dài, quận chúa nhìn thấy sẽ biết ạ…”
Đang nói chuyện, xe ngựa đã ngừng lại ở ven đường.
Chu Nhan vén rèm lên, thăm dò chung quanh: Đây là chợ gì chứ, rõ ràng là thôn nhỏ cạnh biển. Chỗ này nhìn đâu cũng thấy những ngôi nhà thấp bé xây bằng bùn đất, không có cái nhà nào quá ba tầng, cả con đường gồ ghề, không hề xôn xao náo nhiệt như Diệp Thành, yên tĩnh đến gần như không có tiếng nói, trên đường cũng không thấy một người.
Toàn bộ thôn xóm được xây dán vào ngoại thành Diệp Thành, một bên chính là tường thành. Nước biển từ chân tường bị dẫn vào mương máng, dày đặc thành võng, còn quấn lấy từng ngôi nhà, mang đến mùi biển nồng nặc, bố cục nhà nhà được bao bởi nước rất giống mười hai quận Đông Trạch, nhưng Đông Trạch là thiên nhiên thủy hệ, còn thôn này thì không biết tại sao lại phải thiết kế giống như vậy
Nàng vén mành nhảy xuống, lại “xì” một cái đạp phải một bãi nước bùn, không khỏi “a” liễu một tiếng.
“Quận chúa cẩn thận” Quản gia vội vã dìu nàng, liên tục giải thích, “Ở đây thật sự hơi quê mùa. Không bằng quận chúa cứ ngồi trong xe ngựa trước, chờ ở hạ đi vào mời Thân Đồ đại phu ra đây?”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, trong thôn vắng vẻ trống trải, đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, giống như là người sắp chết dùng hết toàn lực phát ra tiếng kêu, nghe được cũng rợn tóc gáy.
“Làm sao vậy?” Chu Nhan sợ đến nhảy dựng lên, “Bên trong làm gì vậy? Đang giết người à?”
“Quận chúa chớ hoảng sợ.” Quản gia vội vàng nói: “Không có chuyện gì. Người ở đây đều là lương dân.”
“Lương dân?” Nhưng mà lời còn chưa dứt, Chu Nhan lại ôm đứa bé lui về sau một bước, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm trước mặt. Con đường hai bên vốn là một cái mương, dẫn nước biển từ ngoài thành vào, còn đưa vào từng căn nhà.
Mà giờ khắc này, nước trong mương chợt biến thành đỏ như máu!
Phía trước có một căn nhà tre thềm gạch màu xám, cống nước vây quanh, khoảnh khắc kia, nàng nhìn thấy lượng lớn máu loãng từ rãnh nước trong gian phòng chảy ra ngoài, kèm theo từng tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết bên trong. Như thế này, rõ ràng là đang giết người!
“Mở cửa mau!” Chu Nhan không kịp nghĩ gì, ôm đứa bé tiến lên tung cước đạp bay cửa phòng, lớn tiếng hét ở chỗ này có kẻ giết người: “Dừng tay cho ta!”
Khoảnh khắc cửa mở ra, trong phòng xộc ra mùi máu tanh nồng nặc, ập vào mặt khiến nàng gần như bổ nhào ngã sấp xuống. Vài người bên trong nghe tiếng quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng, đầy tay đầy người đều là máu tươi.
Trong phòng không có cửa sổ, cực kỳ khép kín nặng nề, lại đốt lên ngọn nến to lớn khắp nơi, chiếu một mảnh sáng loáng, còn sáng hơn cả bên ngoài. Trong ánh sáng chói mắt, nàng nhìn thấy chiếc bàn ở giữa căn phòng, bên trên có một người máu me be bét, tay chân bị tách ra cố định ở bốn góc, cả người đều bị mổ ra, máu dường như thác nước chảy xuống xung quanh chiếc bàn, trên mặt đất nhuộm màu đỏ tươi.
Trên mặt đất có một cái máng, máu này chảy thẳng vào máng.
Đây, đây khác nào lò mổ chứ?
“Đây là nơi nào?!” Chu Nhan biến sắc mặt, giơ tay lên rút Ngọc Cốt trên đầu ra, hóa thành một luồng ánh sáng vờn quanh nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích, “Các người đang làm cái gì?!”
“Quận chúa, chớ khẩn trương!” Quản gia vọt vào, kéo lại nàng đang vung nanh múa vuốt, vội vàng nói, “Bọn họ đang phá thân cho Giao nhân đó! Người đừng cản trở, nếu không khâu cầm máu nhanh, thì Giao nhân trên bàn sẽ chết đó!”
“Cái gì?” Chu Nhan nhìn những người đang bận rộn quanh bàn, không khỏi ngây ngẩn cả người, “Phá thân?”
Người bị mổ ra ở trên bàn đang kiệt lực giãy dụa như sắp chết rồi, nhưng mà những người xung quanh đã thật nhanh ấn tay chân của người đó lại, cầm một chén thuốc rót xuống, rồi lại có người nhanh chóng dùng nước rửa đi vết máu toàn thân Giao nhân, sau đó dùng một bàn chải đặc chế dính chất lỏng dính dớp, chà khắp người Giao nhân.
Đúng là không giống đang giết người, ngược lại hình như là đang cứu người.
Chu Nhan thấy có chút mê hoặc, thì thào: “Bọn họ… rốt cuộc là đang làm gì?”
“Bọn họ đang phá thân cho Giao nhân… chính là khiến cho những Giao nhân có đuôi cá, có thể sử dụng hai chân đứng thẳng đi lại giống loài người trên đất bằng.” Đại khái cũng là bị mùi máu tươi trong phòng phả đến không chịu nổi, quản gia lôi kéo nàng lùi đến cạnh cửa, thở hổn hển, nói, “Đây chính việc rất chi tiết và phức tạp, cũng hết sức mạo hiểm, người xem, bọn họ vừa chặt bỏ vây và đuôi Giao nhân, mở phần đuôi ra, cố định thành xương đùi.”
Chu Nhan nhìn Giao nhân xích lõa bị cố định ở trên bàn, chỉ cảm thấy rùng mình.
Giao nhân trên bàn không rõ là nam hay nữ, toàn thân đều là máu, làn da trắng noãn như ngọc run nhè nhẹ, đang gấp rút hô hấp. Dưới bàn quả nhiên có một ít máu thịt bị vứt bỏ, không ngờ lại là một cái đuôi cá, hiện vẫn còn đang giật giật yếu ớt.
Tiếng hét thảm mà nàng vừa nghe được ban nãy, chính là khi Giao nhân này bị chặt đuôi cá đây?
Những người trong phòng chỉ nhìn thoáng qua lúc nàng xông vào, giờ đã bận rộn trở lại bàn làm việc. Có người rót thuốc, có người bôi thuốc, có người băng bó… Rất nhanh, cả người Giao nhân này đã bị bôi đầy thuốc mỡ, bọc trong tầng tầng lớp lớp băng gạc, miệng bị rót thuốc vào, hô hấp trở lại bình thường, rơi vào hôn mê sâu, không còn một âm thanh nào cả.
Tất cả diễn ra vô cùng nhanh, thành thạo như đã luyện qua trăm nghìn lần.
Chu Nhan còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ thấy lại có mấy người mang một cái sạp nhỏ đến, cẩn thận di chuyển Giao nhân sang một cái sân nhỏ khác. Vài người khác đều tự tản ra, cởi tạp dề trên người xuống, cho hai tay dính đầy máu vào trong ao, cẩn thận rửa sạch lớp vảy óng ánh bám trên tay.
“Thân Đồ đại nhân có ở đây không?” Quản gia thấy họ đã xong việc, lúc này mới che mũi từ ngoài cửa đi vào, lấy ra lệnh bài phủ Xích Vương, “Tại hạ là tổng quản phủ Xích Vương, có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Mấy người kia ngừng tay lại nhìn ông một cái, nét mặt không có biểu cảm gì như đeo lớp mặt nạ vậy. Chu Nhan nhíu mày, những người này đến ánh mắt cũng đờ đẫn, có vẻ đầu óc có chút không trọn vẹn, trí lực thấp hơn người thường. Mãi cho đến khi quản gia lặp lại lần thứ hai, một người trong đó mới nói: “Thân Đồ đại nhân đang ở bên trong.” Hắn chậm rãi co ba ngón tay lại, phát âm không rõ lắm: “Còn… Còn có ba con cần mổ! Còn… còn điều chế rất nhiều thuốc nữa!”
Một người khác nhìn bọn họ, lại nhìn Chu Nhan, nói: “Mới vừa rồi là cô đá cửa hả? Nếu lần phá thân này bị hỏng, các người… các người phải bồi thường tiền cho chủ hàng đấy!”
“Đã biết”. Quản gia cau mày, “Nếu như Giao nhân kia chết, chúng ta sẽ đền tiền.”
“…” Khoảnh khắc kia, rốt cuộc Chu Nhan cũng hiểu ra. Nói là Đồ Long hộ, công việc của họ, chẳng lẽ là chuyên bắt Giao nhân từ biển ra, sửa lại thành nhân loại ư?
Nàng vẫn biết Giao nhân sống ở trên biển, có thể tự do tự tại ngao du như các loại cá khác nhưng mà trên thực tế Giao nhân mà nàng đã gặp qua đều có hai chân thon dài như người bình thường cả. Nhưng mà, quá trình chuyển hoán bên trong thế nào thì nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới… Không ngờ lại là một trận tàn sát máu tanh như vậy.
Nhìn đuôi cá trên mặt đất dần mất đi sức sống, lưng nàng lạnh lẽo, không khỏi hít sâu một hơi lạnh, theo bản năng ôm lấy đứa bé trong lòng, may mà con thỏ nhỏ chết bầm này vẫn hôn mê, bằng không thấy cảnh tượng như vậy, lòng nhất định sẽ lưu lại ám ảnh lớn?
Bên tai lại nghe quản gia lên giọng, lạnh lùng nói: “Quận chúa Phủ Xích Vương tự mình đến đây, các người không dám đi gọi Thân Đồ đại phu ra ư? Cẩn thận cúp ba tháng lương của các ngươi đó!”
Nghe đến bị cúp lương, khuôn mặt đờ đẫn của mấy người kia đột nhiên hơi biến sắc một chút, lộ ra vẻ sợ hãi, vội vã lau sạch tay, lắp bắp nói: “Chờ, chờ, chút… Ta phải đi gọi ông ấy!”
Mấy người kia kéo cửa ra, đi vào phòng trong.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Chu Nhan ôm đứa bé và quản gia đứng ở cửa, nhìn những người còn lại bắt đầu cọ rửa gian phòng, nước biển chậm rãi chảy qua cái máng trên mặt đất, mang đi vết máu tuôn đầy của Giao nhân kia, huyết mạch đến từ biển rộng, cuối cùng lại quay về biển rộng.
“Thê thảm quá…” Nàng nhìn, cảm thấy giận dữ trong lòng, “Đây là việc mà con người có thể làm sao?”.
“Quận chúa không nên xông vào” Quản gia thở dài, “Cảnh tượng này, ngoại trừ Đồ Long hộ ra, người ngoài nhìn sẽ chịu không nổi, quá máu me luôn.”
Chu Nhan không biết phải nói sao: “Nói như vậy, mỗi một Giao nhân có thể đi lại ở Vân Hoang đều phải trải qua việc đó hay sao?”
“Thật ra cũng là muốn tốt cho những Giao nhân này thôi”. Quản gia lại lơ đễnh nói, “Nếu là không có chân, bọn họ ở Vân Hoang nửa năm cũng không sống nổi, kết cục sẽ càng thê thảm, Giao nhân vừa rồi cũng hơn một trăm tuổi rồi, chắc là Giao nhân hoang mới bắt được từ biển Bích Lạc. Tuổi hơi lớn, cho nên phẫu thuật cũng rủi ro, tám chín phần mười sẽ chết mất.”
Hắn quay đầu nhìn một chút Chu Nhan trong lòng đứa bé, nói: “Như tên tiểu tử này, chắc là Giao nhân nuôi trong nhà sinh ra ở Vân Hoang rồi, cha mẹ nó đều là nô lệ, cho nên vừa sinh ra đã phá thân cấy chân rồi. Nhưng tuổi còn nhỏ, nên khổ sở chắc cũng ít hơn nhiều.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đứa bé kia bỗng nhiên ở trong ngực nàng hơi run một chút.
Thế nào, tỉnh rồi à? Chu Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đứa bé kia vẫn còn nhắm mắt. Khuôn mặt tái nhợt nhỏ gầy, lông mi nhỏ dài nhắm chặt khẽ run, nàng nhịn không được nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của đứa bé, thở dài: “Nhóc Con đáng thương này, trước đây đã phải nếm bao nhiêu vị đắng đây…”
“Hôm nay cậu ấy gặp được chủ nhân tốt như quận chúa, cũng coi như khổ tận cam lai rồi”. Quản gia ngừng lại một chút, nói, “Ngày mai tại hạ sẽ đến phủ Tổng đốc, nhanh chóng làm giấy chứng nhận vật nuôi cho tiểu tử này. Giao nhân đi lại trên đường phố Diệp Thành nếu không có chủ sẽ bị quan phủ coi là Phục Quốc Quân mà bắt lại”.
“Tên Bạch Phong Lân khi quản nghiêm như vậy sao?” Nàng thuận miệng đáp lời, nhưng mà nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng lại thấy hít thở không thông, lại quay đề tài trở về, “Nói như vậy, cả làng này đều là Đồ Long hộ?”
Quản gia gật đầu: “Vâng. Tổng cộng có hơn ba trăm hộ.”
“Nhiều như vậy sao… Thật không biết phải nói sao” Chu Nhan hít sâu một hơi, “Nếu thế một năm không biết có bao nhiêu Giao nhân bị đưa tới nơi này rồi…”
“Có người nói lúc Hải quốc bị diệt vào bảy ngàn năm trước, tổng cộng có năm mươi vạn Giao nhân bị coi như nô lệ bắt làm tù binh trở về Vân Hoang.” Quản gia nói, “Những Giao nhân này bởi vì dung mạo mỹ lệ, giỏi ca múa, được rất nhiều đạt quan quý nhân yêu thích… Thế nhưng kéo theo một cái đuôi cá cũng không tiện lắm”.
Không tiện lắm? Chu Nhan cười lạnh một tiếng: Không tiện cho đám người đó tìm vui đúng không?
“Vì vậy, có một vị người giỏi tay nghề đã đưa ra phương pháp này, có thể cải tạo đuôi cá Giao nhân thành hai chân”. Tranh thủ lúc Thân Đồ đại phu còn chưa tới, quản gia giới thiệu, “Sau khi phẫu thuật hơn Giao nhân xong, cuối cùng cũng có một một Giao nhân còn sống, còn có thể đứng thẳng đi lại bằng hai chân. Ngay lúc đó Đế quân vui lắm, ban tặng người thợ này phong hiệu Đồ Long hộ, còn cho một mảnh đất ở Diệp Thành, để ông ta ở chỗ này thành lập xưởng, do Đế đô cung cấp bổng lộc, bắt đầu cải tạo số lượng lớn Giao nhân.”
Chu Nhan hít sâu một hơi, thì ra thôn này là thành lập trên biển máu!
“Nhưng nghề này vô cùng tỉ mỉ phức tạp, rất ít người học được, cũng chỉ có thể đời đời truyền thừa.” Quản gia nói, “Thân Đồ đại phu mà tại hạ nói kia là một trong số ít những người tài ba, đã làm nghề này năm mươi rồi, từng phẫu thuật hơn một nghìn Giao nhân. Có đôi khi chủ hàng vì để cho Giao nhân nô lệ có một đôi chân hoàn mỹ, trước đó còn nhét tiền cho Thân Đồ đại phu đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.