Chu Nhan

Chương 135:




Hai vị trưởng lão kia sợ hãi, “Đứa bé này thật sự bị thương rồi sao? Rõ ràng chỉ là ảo cảnh, vì sao có thể bị thương thật sự rồi?”.
“Đại Mộng thuật có thể gi3t ch3t người, đả thương người thì có khó khăn gì?”. Tuyền trưởng lão ôm đứa bé trồi lên từ đáy giếng, sắc mặt vô cùng khẩn trương: “Mau chữa chị cho Hoàng đi, bằng không từ nay về sau nó sẽ mù mất!”.
Ba vị trưởng lão vây quanh Tô Ma rời khỏi giếng cổ. Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, phía đối diện đã truyền đến tiếng Như Ý. Nàng vẫn lo lắng chờ ở bên ngoài, giờ phút này nghe thấy tiếng nổ bèn liều lĩnh chạy tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đứa bé cuộn mình trong ngực trưởng lão. Nàng biết sự tình không ổn, nước mắt ào ào rơi xuống. Nàng đưa tay đỡ lấy Tô Ma, nhìn thấy hai mắt đứa bé đều là máu thì thất thanh: “Nó… nó làm sao vậy ạ?”.
“Đứa bé này…” Tuyền trưởng lão hơi ho khan, thấp giọng kể lại một lượt. Như Ý càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cánh tay giơ lên sắp không ôm nổi đứa bé nữa, suýt chút đã thốt nên lời trách cứ, lại nhớ tới thân phận của ba vị trưởng lão thì không thể không cố gắng kìm lại, chỉ còn nước mắt rơi lã chã như mưa.
“Haiz, đều tại ta không tốt!” Tuyền trưởng lão trước nay vẫn luôn là một người uy nghiêm, giờ mạnh mẽ thở dài, hiếm khi thừa nhận sai lầm: “Là do ta nóng vội! Dù sau Hải hoàng hiện tại vẫn chỉ là một đứa bé, không thể chịu nổi đả kích như vậy. Ta không ngờ nó yếu ớt đến thế, giây trước vừa ngập tràn hi vọng, giây sau đã sụp đổ rồi!”.
Nghe thấy trưởng lão đức cao vọng trọng nói như thế, cơn giận trong lòng Như Ý không thể phát tác tiếp được, đành ôm lấy đứa bé đã mất đi thần trí, lau sạch sẽ huyết lệ cùng bọt nước trên mặt. Đứa bé nằm co quắp, toàn thân lạnh như băng vẫn không hề nhúc nhích, còn có thể nói cái gì nữa. Bọn họ liên thủ hủy hoại cậu, ép cậu thành bộ dạng này. Vì để kéo đứa bé về phe mình, nàng đã lợi dụng chút niềm tin cuối cùng của đứa bé, cùng các trưởng lão bày ra cục diện này, lừa cậu vào trong, từng bước một đưa cậu đến bên bờ sụp đổ. Thế nhưng họ lại không nghĩ rằng, vào thời khắc cậu buông bỏ chấp niệm, cũng là lúc tự hủy diệt bản thân.
“Tô Ma! Tô Ma!” Nàng ghé tai gọi cậu, nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích: “Nó… nó sẽ không chết chứ?”. Như Ý run giọng.
“Nếu dễ chết như vậy thì đã không phải Hải hoàng mà chúng ta đã chờ đợi mấy nghìn năm!”. Tuyền trưởng lão trấn định trả lời, giao đứa bé đầy máu cho nàng: “Ta lập tức cho người đi tìm đại phu, ngươi ở trong này chăm sóc nó, một khi nó tỉnh dậy thì lập tức bẩm báo!”.
“Vâng!” Như Ý lập tức lĩnh mệnh.
“Việc này không được hé răng nửa lời! Nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy!”. Tuyền trưởng lão suy nghĩ một chút, lại nói nhỏ bên tai Như Ý, cẩn thận dặn dò: “Nếu nó tỉnh dậy có hỏi, ngươi cứ trả lời như ta dặn, tuyệt đối không được sai nửa chữ!”.
“Vâng!” Như Ý gật đầu, yên lặng nhìn đứa bé, lòng đau như cắt.
Đứa bé gầy yếu ở trong lòng nàng cuộn lại như bào thai chưa hề nhúc nhích, chỉ có bả vai vẫn đang run rẩy như đang chìm trong ác mộng dài không thể tỉnh lại. Hai dòng huyết lệ chảy ra trong mắt, không biết là máu hay lệ đang rơi.
“Tô Ma! Tô Ma! Con đang gặp ác mộng sao?” Trong ác mộng vô tận ấy, trời đất đều là màu tối đen, ngay cả một chút ấm áp duy nhất cũng đông cứng lại. Đứa bé nhỏ như vậy, cô độc chìm xuống đáy nước lạnh băng, còn có thể dựa vào ý chí của mình vực dậy mà tỉnh dậy hay không? Chẳng lẽ cứ mãi mãi chìm sâu trong mộng như vậy không tỉnh lại được?
“Con là Hải hoàng của chúng ta, là cứu tinh của bộ tộc Giao nhân, là hi vọng mà bất kể thế nào chúng ta cũng không thể từ bỏ! Nhưng chúng ta lại tàn nhẫn với con thế này…” Như Ý ôm đứa bé hôn mê trở về phòng, cẩn thận đặt trên giường. Đây là một phòng ngủ riêng biệt ở sân sau, cách xa chỗ mấy đứa bé khác nằm ngủ, vô cùng yên tĩnh và riêng tư.
Nàng đắp chăn cho Tô Ma, lau nước ấm, cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt đứa bé, cúi đầu nhìn đôi má gầy gò của nó, thở dài.
Máu tươi có thể rửa sạch, nhưng nếu con ngươi đã mù thì mãi mãi không thể khôi phục, giống như trái tim đã bị hủy hoại của nó vậy!
Ba vị trưởng lão thi triển Đại Mộng thuật với Tô Ma lại gây ra kết cục bi thảm như vậy, ảo thuật mãnh liệt đã ăn sâu vào trong tiềm thức, bóp méo ký ức một cách tinh vi, định hình lại nhân cách của cậu, gieo những mầm mống hận thù sâu sắc đối với người Không Tang vào trong lòng cậu, cho nó tùy ý sinh sôi, đến khi những dây leo độc hại trưởng thành tươi tốt, che lấp ánh mặt trời trong trái tim cậu.
Nàng đương nhiên không muốn quận chúa Không Tang kia mang trái tim Tô Ma đi, nhưng cũng không muốn phải dùng thủ đoạn ngang ngược tàn nhẫn như vậy để đối phó với một đứa bé yếu ớt bất lực.
Phục quốc, phục quốc, vì giấc mộng xa vời đó đã phải hi sinh rất nhiều Giao nhân, hiện giờ ngay cả đứa bé này cũng là vật hi sinh hay sao?
Như Ý ngồi ở trong bóng tối mờ mịt suy nghĩ miên man, tim như bị đao cắt.
Không biết qua bao lâu, Tô Ma rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh dậy, còn chưa mở mắt ra đã hất tay nàng, rụt người lại tự vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình.
“Đừng sợ! Là ta đây!” Nàng vội vàng đỡ lấy đứa bé, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu: “Ta là dì Như đây! Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”.
Nghe được hai chữ “dì Như”, Tô Ma một lần nữa run rẩy mãnh liệt, cũng không hề kháng cự.
Như Ý nhẹ nhàng thở ra, yên tâm hơn phân nửa. Hiển nhiên sau khi trải qua Đại Mộng thuật, niềm tin và sự dựa dẫm của đứa bé này đối với nàng đã tăng lên rất nhiều, không còn chống đối như trước nữa.
Tô Ma ở trong lòng nàng im lặng hồi lâu mới đờ đẫn hỏi một câu: “Sao con lại ở đây? Con… con nhớ mình… mình đang ở chợ Tây Diệp Thành mà!”.
“Là chúng ta cứu con về đây!” Như Ý dựa theo lời dặn của Tuyền trưởng lão cẩn thận trả lời: “Các trưởng lão phát hiện con trốn đến Đế đô, bèn một mạch đuổi theo, cuối cùng tìm được con ở chợ nô lệ Diệp Thành, cứu con trở về. Khi đó con đã gần như hấp hối, thiếu chút nữa bị người Không Tang ném vào bãi tha ma!”.
Câu trả lời như vậy, từng từ từng chữ hoàn toàn phù hợp với thiết kế trong Đại Mộng thuật, cũng vô cùng ăn khớp với ký ức giả, làm cho đứa bé không nghi ngờ gì.
Quả nhiên nghe lời nói như vậy, Tô Ma liền im lặng dần: “Vậy sao?” Đứa bé thì thào nói, không ý kiến gì, không còn hỏi lại hai chữ “tỷ tỷ” nữa.
Tuyền trưởng lão sai người đi tìm đại phu, nhưng đại phu kia cũng không có y thuật cao minh như Thân Đồ đại phu, vừa đến thấy tình hình đứa bé cũng kinh sợ, vội vàng chối từ, tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Như Ý vẫn thân thiết chăm sóc cậu, đám bạn đồng trang lứa như Viêm Tịch, Ninh Lương cũng không đến quấy rầy. Nhưng đứa bé trước sau vẫn im lặng, cầm trong tay cục thịt sinh đôi giống như một con búp bê kỳ quái, đôi mắt mù trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cậu tự lấy tay ôm mình, vùi đầu vào trong một góc phòng, toàn thân co quắp như tư thế bào thai, không ăn không uống, cũng không nhúc nhích, cả người héo rũ, nhìn qua quá đỗi gầy yếu, chân tay mảnh khảnh như ngọc lưu ly từ trong ra ngoài đầy sứt sẹo. Có đôi khi Như Ý còn không dám động vào cậu. Nàng thật sự sợ chính mình chỉ động một cái, vết thương đầy người kia sẽ nứt ra, vỡ thành trăm mảnh không bao giờ lành lại.
Tuyền trưởng lão đến thăm hỏi nhìn thấy đứa bé như thế không khỏi thầm kinh ngạc, nhỏ giọng dặn Như Ý: “Cứ để thế mãi thì không được, bất kể thế nào cũng phải cho nó ăn chút gì đi!”.
“Đứa bé này không chịu!” Trong mắt Như Ý tràn đầy nước mắt.
“Ngu xuẩn! Ngươi không biết cứng rắn một chút sao? Đè đầu nó ra, bắt nó phải ăn!” Tuyền trưởng lão tức tối quát lớn: “Nếu không ăn cái gì, nó sẽ chết đói sớm thôi!”.
Như Ý im lặng không trả lời trưởng lão, thế giới trong trái tim đứa bé này cũng sụp đổ, nếu ngay cả nàng cũng bạo lực như vậy, có thể nào nó sẽ bị hủy hoại hoàn toàn không?
“Nghe này Như Ý! Chúng ta không thể mất đi nó!” Tuyền trưởng lão nghiêm túc giáo huấn người lính trung thành nhiều năm: “Nó là Hải hoàng của chúng ta, là người chúng ta đã chờ đợi mấy ngàn năm. Bất kể thế nào, ngươi phải đảm bảo đứa bé này còn sống!”.
“Còn sống?” Nàng thì thào lặp lại một lần, trong mắt tràn đầy bi ai, đối với một đứa bé như Tô Ma mà nói, còn sống chẳng phải còn bi thảm hơn trăm ngàn lần chết đi hay sao?
Chờ cho Tuyền trưởng lão đi rồi, Như Ý im lặng thật lâu mới xoay người trở lại phòng. Nhưng vừa mới đẩy cửa ra, nàng đã giật mình. Ở trên giường trống trơn, cả phòng cũng trống trơn, đứa bé quái gở vẫn rúc ở góc phòng đột nhiên biến mất.
“Tô Ma!” Nàng thất thanh kinh hô, đẩy cửa sổ khép hờ ra. Trước mắt nàng là một cái dây lưng đầy máu đung đưa lơ lửng. Thừa dịp nàng không có mặt, đứa bé gầy yếu kia đã lặng yên trèo ra ngoài cửa sổ, rơi xuống chân tường sau nhà. Sau nhà toàn là sỏi đá, miệng Tô Ma ngập đệ đệ sinh đôi trông như búp bê kia bò sát trên mặt đất, hai tay hai chân đều bị sỏi đá cửa ra máu tươi, để lại phía sau một vệt máu dài, nhưng đầu cũng không quay lại.
Như Ý vừa muốn tìm cậu trở về, lại không biết vì sao do dự. Bóng dáng đứa bé trên mặt đất liều mạng bò đi, không sợ đau không sợ máu, giống như muốn trốn chạy khỏi một cái động quỷ khổ cực lầm than.
Như Ý nhìn thấy hết thảy, run rẩy đứng đó, nước mắt rơi xuống rốt cuộc không nhịn được nữa khóc ầm lên.
“Tô Ma! Tô Ma!” Nàng chạy đến ôm lấy đứa bé.
“Buông ra!” Trong mắt Tô Ma lộ ra vẻ tức giận, vừa liều mạng giãy dụa lại phát hiện nàng cũng không ôm mình về phòng, mà là chạy về một hướng khác.
Như Ý mang theo đứa bé đưa tới bên cạnh giếng cổ, đẩy mấy hòn đá vỡ ra. Sau khi Đại Mộng thuật tan biến, vết phù chú trên miệng giếng hoàn toàn vỡ nát, che lấp miệng giếng lúc này bị dọn ra lại giống như con ngươi tối đen lộ ra trên mặt đất. Dưới lòng đất mạch ngầm mất đi khống chế của thuật pháp, một lần nữa trở lại thành một giếng nước bình thường gợn sóng, dẫn thẳng ra Kính Hồ.
Như Ý buông Tô Ma xuống, nhẹ giọng: “Đi đi!”.
“Cái gì?” Đứa bé không tin nổi ngẩng đầu, ngước đôi mắt không có thần thái nhìn nàng, thần sắc trên mặt mang theo nghi ngờ cùng đề phòng.
“Mấy ngàn năm sau, tuy rằng số mệnh lựa chọn con, nhưng con cũng không muốn trở thành Hải hoàng!” Như Ý bi thương mỉm cười, nhìn lên gương mặt gầy yếu của đứa bé, vô cùng đau lòng: “Nếu cứ cố chấp giữ con lại, con nhất định sẽ chết. Con thà rằng chết cũng sẽ không sống theo ý người khác, có phải không?”.
Tô Ma gật đầu, làn môi mỏng lộ ra vẻ kiên quyết.
Như Ý giơ tay lên, từng chỗ dùng pháp thuật chữa lành mấy vết trầy da, nhẹ giọng nói: “Cho dù là đồng bào, kể cả trưởng lão cũng không hiểu con là người thế nào. Con hãy tha thứ cho bọn họ, bọn họ cũng không phải cố ý tra tấn con. Bọn họ chỉ là mong mỏi vào tự do của bọn họ, thành ra quá cố chấp mà thôi”. Nói ra một câu cuối cùng, nàng nghẹn ngào không cất nên lời.
Tô Ma giơ bàn tay khô gầy nhỏ xíu đặt lên mặt nàng, vết thương cuối cùng cũng ngừng chảy máu, Như Ý thở dài, buông tay ra nói với đứa bé: “Được rồi, đến Đế đô tìm tỷ tỷ của con đi!”.
“Không!” Tô Ma lại bỗng nhiên mở miệng gằn từng tiếng: “Ta chưa từng có tỷ tỷ!”.
Nghe lời nói chắc như đinh đóng cột, Như Ý bỗng nhiên run lên. Hóa ra bí thuật của ba vị trưởng lão đã có hiệu lực rồi…
“Nhưng ta cũng sẽ không ở lại chỗ này!” Giọng nói Tô Ma bình tĩnh mang theo vẻ lạnh lùng không tương xứng với tuổi tác: “Ta không muốn bị các người nhốt tại nơi này, bị các người ép làm vua. Thà chết cũng không!”.
Như Ý ngẩng ra, gật đầu: “Con có tự do của con!”.
Tô Ma dừng giây lát, thì thào lặp lại: “Đúng vậy! Tự do!”.
Đứa bé ngẩng lên, trong ánh mắt trỗng rỗng mang theo một loại kiên quyết: “Đó là thứ ta muốn!”.
Như Ý chấn động, không khỏi thở dài: “Vậy thì đi đi! Nhân lúc không có ai nhìn thấy! Nhưng con tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để lại trở thành nô lệ của người Không Tang!”.
Đứa bé không nói gì, đột nhiên giơ tay sờ vào hai má của nàng: “Dì Như!” Cậu gọi nàng một tiếng, bàn tay lạnh lẽo mà nhẹ nhàng: “Để ta chạy rồi, dì phải làm sao?”.
Không ngờ đứa bé đến lúc này còn có thể hỏi một câu như vậy, trong lòng Như Ý nóng lên, nước mắt nghẹn ngào tuôn rơi: “Đi đi! Yên tâm, cho dù chuyện bại lộ, các trưởng lão cũng sẽ không giết ta đâu! Con, con cứ đi đi!”.
Tô Ma im lặng thật lâu, rốt cuộc gật đầu xoay người nhảy vào trong nước. Lúc này đây rời đi, cậu vẫn không có một chút do dự và lưu luyến như trước. Chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên, nước ngầm gợn sóng lại dần dần khôi phục như cũ giống như một ánh mắt đen kịt. Đứa bé mang trên mình đầy thương tích này rốt cuộc nhảy vào trong nước chính thức rời đi, giống như một cái đuôi cá hướng về phía biển rộng, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Cậu đi đến nơi nào, cậu sẽ trải qua những gì, cuộc sống của cậu sẽ đi về đâu. Tất cả, nàng sẽ không bao giờ có thể biết nữa. Về sau Như Ý đã mất đi tin tức của Tô Ma, cũng không biết rằng đứa bé đã đi đến cứ điểm bí mật của Phục Quốc Quân ở Diệp Thành, phiêu bạt đến nơi nào, lại trải qua những thăng trầm gì, mãi cho đến bảy mươi năm sau, khi thời điểm đại nạn của Vân Hoang đã tới, Giao nhân kia mới xuất hiện lần nữa, bước lên vũ đài lịch sử. Khi đó, cậu đã trở thành một thiếu niên tuấn mỹ như thần, lạnh lùng hắc ám, không nói một lời đứng giữa Tử Thần điện khuấy động sự hỗn loạn của toàn bộ Vân Hoang.
Như lời tiên tri đã nói, đứa bé này đã lật đổ thiên hạ. Qua một trăm năm, biển cả hóa nương dâu, nhân sinh xoay vần mấy độ, nàng bị giáng chức lại một lần nữa được trọng dụng, sau đó nàng đi về hướng đông, phụng mệnh bày ra mỹ nhân kế, không ngờ lại thật sự yêu người kia, một tổng đốc khác tộc. Mà đám tiểu Giao nhân nàng huấn luyện cũng đã đều trưởng thành: Viêm Tịch, Ninh Lương, Tiêu, Tương, Bích, Đinh, đều trở thành những chiến sĩ vĩ đại xông pha nơi chiến trường, dùng sinh mạng của mình viết nên một bài thơ phục quốc thấm đẫm huyết lệ. Mà nàng, đi vào quận Đào Nguyên, mở một sòng bạc, vừa kinh doanh vừa xây dựng tài chính giúp đỡ Phục Quốc Quân, vừa như chờ đợi cái gì. Cuối cùng có một ngày, ở Mộ Sỹ Tháp Cách trên đỉnh núi tuyết phía đông đã xảy ra tuyết lở, có một đoàn lữ khách từ ngoài ngàn dặm xa xôi đi đến, mà trong đoàn người này có người mà nàng ngày đêm chờ đợi.
Cái đêm Tô Ma rốt cuộc cũng đã trở lại. Cách một trăm năm khi gặp lại, thiếu niên lạnh lùng hắc ám đã trở thành một nam tử đi khắp lục hợp thiên hạ, trải qua vô số thăng trầm, hai tròng mắt vẫn không có thần thái như trước, nhưng cả người hào quang tỏa ra bốn phía, tuấn mỹ như thần. Giữa các kẽ ngón tay của cậu có một sợi dây quấn chặt như sinh mệnh, mà ở một đầu khác là đệ đệ sinh đôi, giống như một con búp bê đã trở thành một bậc thầy hình nhân. Cậu trở về, nhìn chằm chằm nàng, người đã lâu không gặp. Đôi mắt màu xanh ngọc bích trống rỗng mông lung…
“Dì Như! Dì còn chờ ta sao?” Cậu mở miệng, dùng xưng hô quen thuộc nói với nàng: “Ta đã trở về rồi!”.
“Hải hoàng!” Khoảnh khắc kia, nàng không tự chủ khóc lên thành tiếng, quỳ xuống trước mặt cậu: “Bãi bể nương dâu, đều chờ người trở về!”.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.