Chu Nhan

Chương 133:




“Dừng lại!” Tuyền trưởng lão đột nhiên dừng tay, hướng về hai vị trưởng lão quát: “Mau dừng lại!”.
Ba vị trưởng lão cùng dừng chú thuật, buông tay, đồng thời lui lại vài bước. Trận pháp thoái lui, ánh sáng chú thuật trên miệng giếng bắt đầu nhạt đi, nhưng nó vẫn bao xung quanh đứa bé giống như bức tường da màu vàng. Trong giếng không có một gợn sóng, mặt nươc chiếu rọi đủ loại ảo ảnh trông rất sống động, cuối cùng chỉ còn lại một bóng dáng quay đầu nhìn lại quận chúa Không Tang, cùng với đám trẻ xúm xít lại, trong khi Tô Ma đang ngủ say trong cảnh mộng vẫn không nhúc nhích.
“Mọi chuyện đang thuận lợi lắm mà!” Thanh trưởng lão ngạc nhiên: “Vì sao phải dừng lại?”.
“Tôi có chút lo lắng…” Tuyền trưởng lão nhìn đứa bé dưới giếng, thần sắc toát ra một tia lo âu: “Vì sao đứa bé này bỗng nhiên không phải kháng?”.
“Lòng đã chết rồi” Giản trưởng lão lạnh lùng nói: “Rốt cuộc nó cũng tin là người ta không cần nó nữa”.
“Dừng ở đây là vô cùng thích hợp!”. Thanh trưởng lão khen ngợi một câu: “Đến đây ấn tượng mà quận chúa Không Tang đã để lại vô cùng ăn khớp với trí nhớ của nó, đúng là không chê vào đâu được”.
“Đúng vậy! Bất kể là cảnh thật hay là cảnh ảo, từ nay về sau trong ký ức đứa bé, đoạn ký ức ngắn ngủi của nó về quận chúa Không Tang đều vô cùng đau khổ, đến đây sẽ chấm dứt không còn dây dưa nữa”.
“Chặt đứt hết trở ngại như thế này mới đúng là dọn dẹp gọn gàng”. Ba vị trưởng lão từ trên miệng giếng nhìn xuống, giếng sâu như một con ngươi không đáy, mà đứa bé bị bao vây trong giếng co quắp lại giống như bào thai trong bụng mẹ vẫn không nhúc nhíc.
Tay cậu buông lỏng ra, con hạc giấy trong lòng bàn tay phập phồng nổi lên, chìm nổi trên mặt nước, cánh bị bẻ gãy dần dần biến thành một nhúm giấy nhàu nát.
“Nó cũng kiên cường quá!” Tuyền trưởng lão thở dài: “Thế mà vẫn giữ con hạc giấy kia”.
“Là do chúng ta sơ sẩy!” Hai vị trưởng lão thấp giọng: “Chúng ta đã giam lỏng nó ở trong này mấy ngày, nghĩ rằng làm vậy có thể chặt đứt mối liên hệ của nó đối với thế giới bên ngoài, thế mà không phát hiện ra nó vẫn mang theo thứ này bên người chứ”.
“Hạc giấy kia là do quận chúa Xích tộc thả ra à?” Tuyền trưởng lão lắc đầu, như muốn nói cái gì, nhưng lúc đó trên mặt nước bỗng nhiên nổi sóng. Một chút ánh sáng từ sâu trong giếng, dâng lên phá vỡ kết giới của phù chú.
“Đó là…” Tuyền trưởng lão thất thanh: “Hạc giấy?”.
Con hạc giấy nhăn nhúm nhàu nát kia chìm nổi một lát trên mặt nước, đột nhiên giống như được rót thêm sức mạnh, giương cánh sống lại.
“Không xong!” Tuyền trưởng lão thất thanh, ngón tay nhanh chóng b4n ra, một luồng ánh sáng trắng vụt ra hướng về phía con hạc giấy đang bay trên bầu trời, muốn thiêu nó thành tro. Thế nhưng vẫn muộn một bước, con hạc giấy kia bay lên từ trong ảo cảnh, xiêu vẹo biến mất trong bầu trời đêm.
“Cái gì… đây… chuyện gì đây…” Ba vị trưởng lão quay đầu không thể tin được, nhìn đứa bé đang chìm trong giếng cổ. Tô Ma nhắm chặt hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao có một biểu cảm khó hình dung, môi run nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc vừa rồi, tuy cậu kiềm chế để không gọi lên hai chữ tỷ tỷ, nhưng sức mạnh lại tăng lên cực kỳ khó tin. Sức mạnh tư tưởng khiến cho con hạc giấy bị nhàu nát đột ngột hồi sinh, mang theo chấp niệm của đứa bé phá tan kết giới bay lên, tìm về nơi xuất phát.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Hai vị trưởng lão trở tay không kịp, hỏi.
“Còn có thể làm gì bây giờ? Chuyện đã đến nước này chỉ có thể làm đến cùng thôi”. Tuyền trưởng lão gặp biến không sờn, cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ sâu trong giếng cổ: “Đứa bé này vô cùng kiên cường đến mức quái gở, chỉ cần trong lòng có một ý nghĩa chưa bị dập tắt thì sẽ mãi mãi không buông tay để trở thành Hải hoàng của chúng ta!”.
“Chẳng lẽ phải tiếp tục Đại Mộng thuật sao?”. Thanh trưởng lão có chút không nắm chắc, nhìn đứa bé thất khiếu đầy máu, đang co quắp trong nước: “Nó còn nhỏ như vậy có thể chịu nổi hay không? Rơi vào Đại Mộng thuật trước đó tinh thần nó còn đang suy sụp, hiện giờ vẫn còn chưa tỉnh lại…”.
“Không!’ Tuyền trưởng lão lạnh lùng nhìn thoáng qua đứa bé trong nước: “Nếu dễ dàng sụp đổ như vậy thì nó đã không phải là Hải hoàng của chúng ta!”.
Hai vị trưởng lão kia không nói gì, Tuyền trưởng lão thấp giọng thúc giục: “Mau lên! Chúng ta phải thừa dịp người Không Tang còn chưa bị kinh động mà hoàn thành Đại Mộng thuật thôi! Tôi sẽ vẽ ra cảnh mộng tiếp theo, các ông tiếp tục phối hợp nhé”!.
Ba vị trưởng lão lặng yên, một lần nữa chia ra ba hướng bên giếng cổ, tuôn chú ngữ ra, ánh sáng vàng trên miệng giếng một lần nữa lấp lánh, dệt ảo cảnh trong giếng sâu. Ác mộng vô tận như không có điểm kết thúc, sau khi bị nhóm người phủ Xích vương đấm đá, Tô Ma cảm thấy thân thể mình như vỡ nát, đau đến vỡ vụn rơi vào hôn mê không còn cảm giác gì. Sau khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở một nơi xa lạ nào đó, thân thể gầy yếu bị giam trong lồng sắt lạnh lẽo, mặt dán vào lồng, không biết đã hôn mê bao lâu. Sắc mặt cậu tái mét đầy vết thâm tím, vừa mới mở mắt ra đã không khỏi run cả người, lập tức nhận ra mình đang ở đâu.
Đó là chợ Tây Diệp Thành, nơi mua bán nô lệ Giao nhân lớn nhất Vân Hoang, cậu đã từng trải qua cả một thời thơ ấu ở đây, sống giữa đau khổ và tủi nhục nhiều năm. Bao năm trôi qua, nhưng chỉ cần nhớ lại khoảng thời gian đó cũng đủ khiến cho cậu rùng mình. Cho dù cậu trốn ra khỏi được nhà giam kia, nhưng lại rơi vào một cơn ác mộng vẫn trở về hàng đêm này. Nó nuốt chửng lấy trái tim cậu, khiến cậu run rẩy từ trong xương tủy.
Dường như đứa bé đã dốc hết sức lực để thoát khỏi ác mộng lao tù, nhưng lại không ngờ bao nhiêu năm sau lại vẫn phải trở lại nơi này.
Đứa bé suy yếu thở hổn hển nhưng vẫn phải căng mắt nhìn. Đây là một cái lán nhỏ tăm tối, ánh sáng ảm đạm, trong phòng lớp lang lồng sắt, ước chừng có mười sáu mười bảy chiếc, trong mỗi chiếc lồng đều giam giữ một Giao nhân đồng bào của cậu, ai nấy đều gầy gò xanh xao, thuộc nhiều độ tuổi khác nhau, có người thậm chí nhìn qua còn nhỏ hơn cậu, trông chỉ bằng đứa bé năm sáu tuổi mà thôi. Giao nhân nào cũng bị giam bằng những chiếc cùm gông nặng nề, bên cạnh đặt một chậu nước, một chén cơm chẳng khác gì súc sinh bị đem ra mua bán.
“Đệ tỉnh rồi ư?”. Nhìn thấy cậu mở to mắt, trong lồng sắt cách vách có người thân thiết hỏi. Đó là một Giao nhân lớn hơn cậu một chút, vừa mới phân hóa giới tính, nhìn qua giống như một nữ tử loài người mười năm mười sáu tuổi, nhưng lại chưa được phẫu thuật thay chân tại thôn Đồ Long, cứ kéo lê một cái đuôi cá, nhìn qua hết sức quái dị. Cả người cô bám trên chiếc lồng sắt, thân thiết nhìn đứa bé hấp hối ở lồng bên. Tô Ma quay mặt đi không muốn chạm vào mắt đối phương, nhanh chóng hiểu được tình cảnh của mình.
Đúng vậy, người Không Tang thật sự bán cậu đến chợ nô lệ Diệp Thành rồi, mà cái người mà cậu từng gọi là “tỷ tỷ” kia lại nhìn mà như không thấy. Nghĩ đến đây, đứa bé không khỏi ngẩng đầu lên, thân thể gầy nhỏ rùng mình. Tay chân cậu bị xích vẫn không ngừng run rẩy, va vào lồng sắt phát ra tiếng kêu leng keng.
“Làm sao vậy?” Giao nhân nữ ở lồng bên cạnh kinh hãi: “Đệ lạnh lắm sao?”.
Đứa bé không trả lời, cố gắng nén run rẩy, bắt mình tỉnh táo lại. Chỉ là phải làm như thế nào để không nghĩ đến chuyện đó nữa? Tỷ tỷ của nó, quận chúa Không Tang từng thề cả đời chăm sóc cậu, giờ lại độc ác như thế. Cậu một lần nữa đẩy cậu vào nơi ngục tù mà cậu từng cố gắng thoát khỏi, bỏ đi không thèm nhìn lại.
Nữ Giao nhân kia nhìn cậu nói: “Ta tên là Sở Sở, còn đệ thì sao?”.
Tô Ma vẫn co quắp trong góc lồng run rẩy, cắn răn gkhoong nói lời nào, ánh mắt tựa như một con thú nhỏ bị trọng thương, tuyệt vọng khắc chế xúc động muốn cắn xé hết thảy mọi thứ, không muốn trả lời câu hỏi của cô.
“Đệ đã ôn mê ba ngày rồi, có phải đói bụng lắm không?” Giao nhân tên Sở Sở kia cũng không trách nó, chỉ thở dài: “Đáng thương quá, chắc đệ mới chỉ hơn sáu mươi tuổi đi, nhỏ như vậy đã bị đưa đến nơi này rồi!”.
“Ôi! Đói bụng sẽ khiến thân thể không chống đỡ được đâu, mau ăn chút gì đi!”.
Tô Ma không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua bát sứ bẩn thỉu, trong đó chỉ có chút nước bẩn thỉu cùng vài lát bèo khô ráp, đâu phải là thứ cho người ăn được.
Nhìn thấy biểu cảm chán ghét của đứa bé, Sở Sở thở dài, chỉ nghe một giọng nói nhỏ vang lên, có thứ gì được nhét qua: “Này, đệ ăn thứ này đi!”. Sở Sở nói: “Thứ này ăn ngon lắm!”.
Tô Ma theo bản năng quay sang, lại phát hiện thứ được đẩy sang là một con cá nướng nhỏ, hương thơm ngào ngạt thì không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nữ nhân trong lồng sắt cách vách một cái, không hiểu vì sao ánh mắt kia làm cho đứa bé có chút sợ hãi. Vì sao nữ Giao nhân này nhìn qua lại trông giống ai đó?
Đúng! Đúng là rất giống Như Ý. Dì Như về sau đã phiêu bạt đến Tinh Hải Vân Đình. Năm mươi năm trước, khi cậu cũng bị nhốt trong lồng sắt thế này, chính dì Như cũng đã chăm sóc cậu như vậy, thoáng cái ánh mắt cậu thay đổi, hơi dịu dần.
“Đây là của riêng ta trộm được đấy, bình thường cũng không nỡ ăn đâu!”.
Nhìn thấy đứa bé nghe lời ăn cá nướng, nữ tử Giao nhân lè lưỡi, ánh mắt sáng lên.
“Đệ ăn nhanh lên, nếu để chủ nhân thấy được thì toi đó, ông ta hung dữ lắm, đệ nhớ tuyệt đối đừng chống đối ông ấy nhé”. Đứa bé hoàn toàn không để ý đến lời dặn của nàng, hai tay cầm cá nướng vùi mặt gặm ngấu nghiến, rất nhanh đã ăn hết sạch chỉ còn trơ xương, mà nửa khuôn mặt của đứa bé cũng dính đầy mảnh vụn.
“Đúng là mèo nhỏ tham ăn mặt mày nhem nhuốc!” Sở Sở không nhịn được nở nụ cười, cánh tay lành lạnh bỗng nhiên đặt lên má nó, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn.
Tô Ma theo bản năng vội vàng lui ra sau, nhìn chằm chắm cô ta.
Hóa ra đó là cái đuôi cá, chui qua khe hở lồng sắt giống như một bàn tay khéo léo đang vu0t ve khuôn mặt cậu, giúp cậu lau đi mảnh vụn trên khóe miệng.
“Đệ chưa nhìn thấy đuôi cá của Giao nhân bao giờ à?” Nữ Giao nhân nhìn thấy ánh mắt đứa bé thì không khỏi nở nụ cười. Là một Giao nhân đang bị nhốt trong lồng sắt mà cô ta vẫn có thể cười nhiều như vậy? Tô Ma không trả lời, nghiêng đầu quay đi, không cho cô tiếp tục sờ nữa.
“Ta lớn lên ở trên biển Bích Lạc, vừa mới bị bắt đến Vân Hoang. Đệ chưa nhìn thấy biển Bích Lạc bao giờ đúng không? Đẹp lắm đó! Nơi ấy có tảo biển bảy màu nè, có cung điện san hô nè, ban đêm vô số trai ngọc sẽ nổi lên trên mặt biển, mở ra dưới bầu trời đầy sao, minh châu sáng rực rỡ trong đêm, quả thực là cảnh đẹp mà người trên mặt đất có nằm mơ cũng không thấy đâu”. Giọng nói của cô thánh thót sinh động, giống như vẽ ra một bức tranh bằng ký ức trước mắt đứa bé. Tô Ma nghe thấy, vẻ tối tăm trong mắt cũng dần trôi đi, lộ ra một chút khao khát giống như có ai đó đang gieo vào lòng cậu một hạt giống. Đúng vậy, Bích Lạc – quê hương của Giao nhân, cả đời này liệu nó còn có cơ hội từ đất liền trở về biển rộng hay không?
“Ta hận người Không Tang!” Sở Sở thở dài, giọng nói tuyệt vọng mà bi thương: “Họ đã hủy diệt Hải quốc của chúng ta, còn bắt Giao nhân làm nô lệ, đã mấy ngàn năm rồi, bao giờ thì ngày này mới kết thúc chứ?”.
Bao giờ thì kết thúc? Tô Ma giật mình, trong lòng mơ hồ đau xót, lời như vậy hình như cậu từng nghe dì Như nhắc đến…
Nhưng mà hai người bọn họ cách một cái lồng sắt mới nói được mấy câu, một tiếng “ha hả” lớn cắt ngang, có người đẩy cửa đi vào nói: “Lão gia, ngài số đỏ thật đấy! Lần này vừa bắt được đám Giao nhân mới, ngài xem đều là hàng xịn đó, đủ để so sánh với người đẹp trong Tinh Hải Vân Đình rồi!”.
Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói truyền đến. Có người tiến vào, nhìn từ lồng sắt này sang lồng sắt khác.
“Tinh Hải Vân Đình?” Khách nhân cười khẩy: “Cái chỗ rách nát này của ngươi làm sao có thể so sánh được với nơi đó chứ?”.
Vừa nói ông ta vừa nhìn các Giao nhân bị giam trong lồng sắt, khịt mũi một cái: “Chưa cả phá thân nữa! Chẳng lẽ mang một Giao nhân có đuôi đi bán à? Giả lục, chắc không phải ngươi lại đánh thua bạc, không có tiền mời Đồ Long hộ đến phá thân nó nó chứ?”.
“Ha ha, đây mới là Giao nhân thuần khiết, vừa mới bắt từ dưới biển lên mà”. Chủ quán là một gã trung niên mập mạp, nụ cười ti tiện, cúi đầu khom lưng: “Lão gia, người nhìn đi, ai nấy chỉ cần tách chân ra đều đảm bảo vừa dài lại vừa trắng nõn mà!”.
Khách đến là một thương nhân Không Tang, làn da rám nắng, đánh giá hàng hóa đầy kinh nghiệm, hiển nhiên là thông thạo mua bán nô lệ lâu năm. Ông ta vươn tay vào trong lồng sắt, kéo một cái đầu Giao nhân lại xem, nói: “Giả lão lục, ngươi không lừa ta đấy chứ? Sao cả một đám toàn sứt sẹo hết thế này?”.
“Lão gia à, ngài là khách hàng lâu năm!” Chủ quán vội vàng cười: “Giá cả có thể thương lượng mà!”.
“Giả lão lục, xem ra là ngươi đánh bạc thua đến cái quần rách cũng không còn rồi!”. Khách nhân vừa lạnh lùng nói vừa cẩn thận xem xét, nói: “Giá rẻ cũng vô dụng, lần này là chọn nô lệ Giao nhân cho thành chủ Diệp Thành, mắt nhìn người của ngài ấy thế nào chứ? Mấy mặt hàng này có thể lọt mắt ngài ấy không?”.
Chủ quán sửng sốt: “Thành chủ? Bạch Phong Lân đại nhân ư? Không phải ngài ấy sắp thành hôn sao ạ?”.
“Nuôi riêng bên ngoài!” Khách nhân hừ một tiếng: “Trước kia thành chủ thích đi Tinh Hải Vân Đình, nhưng về sau chắc là e ngại mặt mũi Xích vương nên không tiện đến nữa, chỉ có thể nuôi thêm nô lệ Giao nhân bên ngoài thôi. Quý tộc Không Tang ai mà chẳng nuôi vào Giao nhân cho vui chứ?”.
“Cũng phải, cũng phải ạ!”. Chủ quán vội vàng gật đầu: “Vậy người chọn cẩn thận ạ!”.
Khách nhân nhìn một vòng, tựa hồ đều không đặc biệt vừa mắt ai, cuối cùng hướng ánh mắt vào cái lồng trong góc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Ế, nơi này còn có một con non nè!” Đứa bé cố gắng trốn tránh, nhưng thân thể suy yếu, đến động đậy cũng mệt, chỉ có thể nặng nề kéo lê xích sắt, cuộn mình vào góc phòng.
Nhưng mà một cánh tay mập mạp đã nhanh chóng với vào, túm lấy tóc của cậu: “Ê nè, cực phẩm đó!”.
Chủ quán túm tóc Tô Ma, xoay mặt đứa bé ra phía trước, quay về phía khách nhân: “Lão gia thấy được không, một đứa bé xinh đẹp như vậy, ngài đã thấy khuôn mặt nào đẹp như vậy chưa?”.
Khách nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đứa bé cũng toát ra biểu cảm kinh ngạc, nhưng mà thần sắc lại nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ thản nhiên nói: “Tuổi nhỏ quá, thân thể lại đầy thương tích”.
Chủ quán vội vàng nói: “Không nhỏ! Đừng nhìn bề ngoài chỉ như hơn sáu mươi tuổi, ngài xem, thật ra nó bảy tám mươi tuổi rồi đó!”.
“Cho dù là bảy tám mươi cũng phải nuôi tới năm sáu mươi năm nữa mới có thể trưởng thành!”. Khách nhân không tỏ vẻ gì: “Ta nuôi nó để làm gì? Giữ cho đời sau à? Ta là người làm ăn, ta muốn mua nhanh bán sớm chứ không muốn tốn cơm gạo đâu!”.
“Chuyện này…” Vẻ mặt chủ quán nhăn nhó, nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Hơn nữa mặt nhẵn thôi thì có lợi ích gì?”. Khách nhân tiếp tục nhận xét Tô Ma trong lồng sắt, miệng không thương tiếc: “Thân thể gầy gò, bụng có sẹo, trên lưng có vết bớt đen, ai thèm mua nó? Giả lão lục, ông làm thế nào mà lại nghĩ mình nhặt được món hời hả?”
Chủ quán bị những lời như vậy vả mặt thì nguội lạnh trong lòng, hầm hừ buông tay. Tô Ma được thả ra lập tức lùi sâu vào trong, nhìn chằm chằm vào hai người Không Tang, trong ánh mắt tràn ngập thù hận.
Khách nhân suy nghĩ sâu xa, tạm thời buông Tô Ma ra trước, nháy mắt lại nhìn vào lồng sắt bên cạnh thốt lên: “Thật ra nữ Giao nhân này cũng được đấy!”.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.