Chu Nhan

Chương 105:




Vậy là, Chu Nhan gần đây cứ mãi mắc kẹt trong vòng xoay số phận, hoàn toàn không biết trong hai tháng ngắn ngủi vừa qua, đứa bé Giao nhân kia đã gặp phải chuyện gì.
Dưới chân núi Cửu Nghi cây cối um tùm nước non thần bí, dù là đi giữa ban ngày nhưng vẫn vắng vẻ yên tĩnh không một bóng người qua lại, không khác nào đi vào nghĩa địa.
Trong con đường mòn giữa hồ loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân xa xa, một nam một nữ còn trẻ tuổi lại vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài màu lam mềm mượt như tơ lụa, mặc dù bụi đường mệt mỏi vẫn không để che khuất khuôn mặt xuất chúng của hai người. Đó là Giản Lâm và Như Ý, đi đến đây từ đại doanh Kính Hồ. Bọn họ men theo con đường bí mật đi xuyên qua Kính Hồ, rồi lại qua Thanh Thủy, đến được nơi này cũng đã kiệt sức rồi.
Như Ý ôm một đứa bé trong lòng, bước đi nặng nhọc.
Giản Lâm đang đi bên cạnh buộc lại bọc hành lý, vòng ra phía sau lưng, vươn tay: “Để tôi ôm đỡ cô một lát đi, trên người cô còn có thương tích chưa khỏi”.
“Không cần đâu”. Như Ý khẽ nói: “Thằng nhóc này mãi mới ngủ được chút, đừng đánh thức nó”.
Nằm ở trong lòng nàng chính là đứa bé nhìn qua chỉ mới sáu bảy tuổi, gầy gò tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ bằng lòng bàn tay, giống như một con mèo ốm yếu và co quắp lại. Mắt nó nhắm nghiền nhưng đôi mày vẫn cau chặt. Dọc đường đi đứa bé liên tục tái phát bệnh cũ, nhưng may mắn nhờ có thuốc của Thân Đồ đại phu mới có thể chống đỡ mà đi đến nơi đây.
Chỉ cần xuyên qua cánh rừng này là có thể đi tới vực sâu Thương Ngô rồi, vậy mà đứa bé này đột nhiên sốt cao ở trong rừng rậm, không ngừng nói mớ.
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…”.
Đứa bé trong lòng thì thào. Giữa khu rừng hoang vắng, giọng nói của nó lại trở nên hết sức rõ ràng. Như Ý cúi đầu khe khẽ thở dài, ôm chặt đứa bé hơn. Dọc theo đường đi, đứa bé hôn mê vẫn lặp đi lặp lại hai cái tên: “Mẹ”, và “tỷ tỷ”.
Như Ý cũng từng là nô lệ ở phía Tây Diệp Thành, biết mẫu thân đứa bé là Ngư Cơ. Nhưng chưa từng gặp “tỷ tỷ” mà nó nhắc tới. Nàng nghĩ đến lời Thân Đồ đại phu nói, có khi nào chính là quận chúa Xích tộc không?
Như Ý nhìn thấy Tô Ma lớn lên, biết đứa bé này tính tình quái gở. Quận chúa Không Tang kia rốt cuộc là người thế nào mà lại khiến cho đứa bé này muốn dựa dẫm như vậy?
“Hay là cho nó uống thêm chút thuốc đi?” Giản Lâm lo lắng hỏi: “Hình như đứa bé này đang co giật”.
“Được”. Như Ý gật đầu, dừng bước chân, nhìn thoáng qua bốn phía.
Giản Lâm chạy nhanh lên phía trước, ở giữa rừng rậm tìm một tảng đá, mở khăn vải mới rồi bảo Như Ý ngồi xuống. Như Ý nhìn cậu ta một cái tỏ ý cảm kích rồi ngồi xuống, lấy thuốc từ trong lòng ra, nhưng mà đúng lúc này, ánh mắt Giản Lâm bỗng nhiên thay đổi, lật cổ tay một cái, rút kiếm ra, xoay người ra phía sau. Chỉ nghe xoạt xoạt một tiếng, một cái dây leo trắng tinh mọc ra từ gốc cây phủ đầy lá khô rụt trở về, chui vào trong đất biến mất không dấu vết.
“Đây là cái gì?” Như Ý kinh ngạc vội vàng ôm lấy đứa bé vào lòng: “Rắn à?”.
“Cây Tùng La”. Giản Lâm khẽ nói: “Quái lạ, sao nó lại tấn công chúng ta?”.
“Cây Tùng La?”. Như Ý biết đó là loại yêu vật gì, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Nhưng mà đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi trong rừng rậm đều là những âm thanh sột xoạt. Dưới đám lá khô dường như đang có cái gì rục rịch giống như rắn độc trườn nhấp nhô trên mặt đất.
Đây không phải rắn mà là cây Tùng La.
Mảnh rừng dưới chân núi Cửu Nghi này vốn có tên là rừng Ác Mộng, chính bởi vì có những cây Tùng La này đóng giữ, mới có cái tên “rừng Ác Mộng” này.
Như Ý lấy thuốc từ trong lòng ra, đưa tới bên miệng đứa bé đang hôn mê, cho đứa bé uống với chút nước ấm. Nhưng mà nàng vừa mới đặt ấm xuống lại nghe bên tai có một tiếng sột soạt như có thứ đó đang chuyển động.
“Cẩn thận!” Giản Lâm quát một tiếng, tay nhanh như chớp, một luồng sáng trắng lóe lên. Một cánh tay trắng nhợt rơi xuống đất co giật không ngừng. Đó là một bàn tay nữ giới, mảnh khảnh trắng nhợt, nếu không phải dài bất thường thì còn có phần đẹp đẽ nữa.
Nhưng lúc này cánh tay ấy lại quằn quại trên mặt đất giống như một con rắn, vùng vẫy không ngừng, phát ra những tiếng kêu kỳ lạ không hề giống tiếng người.
“Cút đi!”. Giản Lâm sải bước đến kéo cánh tay rất dài đó lên. Nó kêu lên một tiếng giống như cái cây bị bứt rễ, đau đớn kinh hoảng. Có thứ gì đó từ dưới đất chui lên, lăn lộn trên mặt đất, đó là một cô gái trên người không một mảnh vải, cuộn tròn run rẩy trong đám lá khô, phát ra tiếng khóc the thé. Mái tóc dài màu lam giống như tảo biển rối tung trên thân thể tái nhợt, rõ ràng là dáng vẻ của một Giao nhân.
Nhưng kỳ lạ là ánh mắt cô ta hoàn toàn trống không, bên trong như chỉ có hai điểm sáng trắng mơ hồ. Hai cánh tay dài, nửa người dưới bị chôn dưới đất như thân dây leo. Trên cánh tay bị kiếm xuyên qua, kỳ lạ là miệng vết thương chỉ là một màu đen không hề chảy máu.
Trên bờ vai trắng nhợt đặc biệt nổi bật một ký hiệu. Trong mắt Như Ý hiện lên một nỗi sợ hãi, nàng nhận ra ký hiệu kia. Đó chính là ký hiệu của nô lệ. Bởi vì trên vai nàng cũng có một cái giống như đúc.
Đúng vậy, cây Tùng La này khi còn sống hóa ra lại cũng là tộc nhân của nàng, một Giao nhân đã bị chôn.
Người Không Tang tin rằng số mệnh con người có luân hồi, cho nên rất coi trọng việc xây dựng lăng mộ, lịch sử Đế vương Không Tang cho thấy họ vô cùng chú trọng đến hậu táng. Mộ thất rất to, khi chết lại được chôn theo vô số bảo bối quý giá. Mà vật quý giá nhất được bồi táng theo chính là nô lệ Giao nhân đến từ Hải quốc.
Lấy ngọc trai lát nền, tưới thêm nước hoàng tuyền, sau đó bỏ nô lệ Giao nhân mà Đế vương Không Tang sinh thời sủng ái nhất vào một túi da, gọi là “nhau thai”, chôn xuống dưới rồi lấp đất lại, còn phong ấn nữa là hoàn thành quá trình tuẫn táng.
Bởi vì Giao nhân sinh ra từ biển cả, nên dù dưới đất không có không khí để thở, nhưng nước hoàng tuyền lại rất lạnh lẽo, giúp cho Giao nhân có thể sống tiếp mà không chết, cuối cùng trở thành quái vật. Do oán hận hòa lẫn âm độc, Giao nhân bất tử sẽ có ngày phá tan phong ấn thoát ra khỏi mộ, lang thang dưới chân núi Cửu Nghi, dần dần tập hợp lại thành một mảnh rừng rậm rạp tối tăm, không khác nào một loại ma vật, chuyên tấn công người qua đường để căn nuốt sinh mệnh. Loại Giao nhân này được gọi là Tùng La.
Như Ý nhìn cây Tùng La quằn quại, tiếng kêu thảm thiết thì không đành lòng, nhẹ giọng thở dài: “Thôi, thả cô ấy đi đi”.
Giản Lâm chần chừ một chút, cuối cùng rút kiếm ra. Cây Tùng La kia phát lên tiếng kêu to, được tự do liền nhanh chóng chui vào trong đất. Mặt đất nhấp nhô mấy lần liền biến mất không một dấu vết, mất hút trong rừng sâu.
“Không phải cây Tùng La này không tấn công Giao nhân sao?”. Như Ý có chút ngạc nhiên: “Sao hôm nay lại như vậy?”.
“Có thể gần đây quá ít người qua lại trong rừng rậm, nên bọn họ bịá đói bụng qumà vơ quàng vơ xiên”. Giản Lâm cẩn thận cầm kiếm tuần tra bốn phía, “Mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta phải nhanh chóng băng qua khu rừng này thôi”.
“Ừ”. Như Ý nhanh chóng đút thuốc vào miệng Tô Ma rồi ôm nó đứng lên: “Khó khăn lắm chúng ta mới tránh thoát khỏi sự săn lùng của người Không Tang, đừng để đến chặng đường cuối cùng rồi còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
“Tôi có xem qua bản đồ rồi, chỉ cần đi qua cánh rừng này là đến vực sâu Thương Ngô”. Tuy rằng Giản Lâm còn ít tuổi, nhưng làm việc lại hết sức từng trải: “Chỉ cần nghe theo lời các trường lão căn dặn, đưa đứa bé này đến cho Long thần, thì chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
“Ừ”. Như Ý thở dài: “Hi vọng đến nơi đó, Long Thần sẽ cứu đứa bé này”.
Giản Lâm im lặng giây lát không trả lời. Tuyền trưởng lão đã nói: “Nếu như Long thần không chịu cứu đứa bé này, thì nó không phải là người mà chúng ta muốn tìm. Có thể sống tiếp hay không là do số phận của chính nó”.
Căn dặn như vậy thật ra chính là muốn… vứt bỏ sao? Nghĩ đến đây, Giản Lâm bỗng nhiên cảm thấy bọc hành lý phía sau lưng như thật chặt, giống như thứ gì đó đang nhúc nhích. Như Ý đang ôm Tô Ma, mà bọc hành lý hắn mang lại chính là phần bọc thịt được lấy ra từ trong người Tô Ma. Khối thịt quỷ dị kia mặc dù đã được Thân Đồ đại phu dùng ngân châm phong ấn, thế mà vẫn rục rịch.
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…”. Trong lúc sốt cao đứa bé vẫn luôn nói mớ: “Đừng bỏ rơi đệ, đệ ở đây mà”.
Như Ý bế đứa nhỏ lên dịu dàng: “Ta sẽ không bỏ rơi đệ đâu”.
“Đau… đau quá…”. Tô Ma nuốt thuốc xuống, cổ họng khẽ lẩm bẩm, nắm chặt lấy vạt áo Như Ý không chịu buông ra: “Tỷ tỷ… đau quá”.
Như Ý thở dài ôm lấy đứa bé một lần nữa cất bước trên con đường mòn, hai người đi rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng xuyên qua cánh rừng nguy hiểm này. Dọc theo đường đi không khí vô tùng tĩnh lặng. Cây Tùng La dưới tán rừng dường như cũng biến mất không thấy xuất hiện lại.
“Chắc là còn một dặm đường nữa”. Giản Lâm dự đoán khoảng cách, mở miệng nói. Nhưng mà lời còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên cảm thấy bọc hành lý sau lưng đột nhiên rung lên một cách rõ ràng, giống như đang giãy dụa, mơ hồ phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Đúng lúc đó trước mắt lóe lên một cái, cả cánh rừng bỗng nhiên biến thành một màu trắng toát. Vô số cánh tay, vô số bàn chân chui từ dưới lòng đất, từ trong thân cây, từ trong suối nước vươn ra chằng chịt, tưởng như toàn bộ những cây Tùng La trong khu rừng Ác Mộng đang tập hợp hết về đây, đánh về phía hai người họ.
“Đi mau!” Giản Lâm hô to, vừa kéo Như Ý vừa nhón chân chạy vụt đi.
“Ngăn bọn họ lại! Ngăn bọn họ lại!” Tất cả đám Tùng La thi nhau hét, truyền tin cho nhau: “Đứa bé trong tay bọn họ! Chính là đứa bé đó!”.
Làm sao tất cả bọn chúng lại cùng tập hợp ở đây? Lại biết bọn họ mang theo một đứa nhỏ? Chẳng lẽ là có người mật báo, trong Phục Quốc Quân có nội gián sao?
Trong lòng Giản Lâm khiếp sợ nhưng cánh tay cũng không dám chậm trễ, trường kiếm như điện quang vung lên, chém trái cắt phải, mở đường máu chạy đi. Sức chiến đấu của cây Tùng La không cao, nhưng số lượng lại rất đông, tứ chi lạnh lẽo như sứa biển. Cái này đứt lại cái kia tới, tựa như hoàn toàn không biết đau đớn. Móng tay có độc đánh thẳng về phía bọn họ.
“Mau!” Giản Lâm thốt lên: “Chạy ra khỏi bìa rừng đi!”.
Như Ý một tay ôm Tô Ma, tay kia cũng rút ra đoản kiếm chạy ra phía sau hắn. Đã sắp ra khỏi bìa rừng, nàng thậm chí có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu vào. Chỉ một đoạn đường nữa là có thể tới vực sâu Thương Ngô, điểm cuối cùng trong chặng hành trình gian nan này rồi.
Nhưng mà lúc này, trước mắt họ lại là một mảnh trắng xóa như tuyết. Vô vàn những cây Tùng La như dệt võng ngăn trước mắt, khiến bọn họ không sao nhúc nhích.
Không biết vì sao đám cây Tùng La này lại chen chúc tới, muốn cướp đứa bé đi. Quyết không thể để chúng cướp đi Tô Ma được.
Như Ý chiến đấu một cách tuyệt vọng, chặt hết tay chân đang vươn tới, máu của người cùng tộc đã chết đi vảy tanh hôi lạnh lẽo vào mặt nàng. Đứa bé trong lòng nàng dường như bị trận ẩu đả này đánh thức, mở to đôi mắt màu xanh ngọc, mờ mịt yếu ớt nhìn xung quanh, không hề biết mình đang ở đâu.
“Đừng sợ!”. Nàng vừa chiến đấu đổ máu vừa an ủi: “Không sao đâu!”.
“Như Ý!”. Đúng lúc nàng đang phân tâm chợt nghe bên tai có tiếng Giản Lâm hét lớn: “Cẩn thận!”.
Như Ý vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cây Tùng La tóc trắng đang treo mình thả xuống, hai tay dài tới một trượng hóa thành hai cái tay nhọn đâm về phía mình.
“Không!”. Nàng hô thất thanh, chỉ kịp nâng cánh tay lên bảo vệ chặt đứa bé vào lòng. Hai tay nàng lập tức bị xuyên qua, máu tươi vảy ra. Nhưng cú đâm của cây Tùng La chọc thủng cánh tay nàng cũng không chạm được tới Tô Ma trong lòng. Nó giận dữ rút cánh tay về. Nàng bị lôi đến lảo đảo về phía trước tưởng chừng như sắp ngã, nhưng nhất quyết không chịu buông tay.
“Đưa nó cho ta!”. Cây Tùng La tóc trắng kia lớn tiếng tấn công lần nữa.
Vô số tia sáng trắng lóe lên, trong không gian chỉ còn nghe tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Giản Lâm vung kiếm đánh về phía cây Tùng La, cố gắng bức lui nó.
“Mau!”. Giản Lâm đỡ lấy nàng: “Đi!”.
Như Ý ôm đứa bé bằng cánh tay đẫm máu, cùng nhau chạy như điên về phía bìa rừng. Âm thanh sột soạt sau lưng vang vọng tận trời. Cả rừng rậm đều đang điên cuồng mãnh liệt. Vô số những cây Tùng La chui lên từ dưới đất, đuổi giết hai người.
Kỳ lạ, cây Tùng La dù đã trở thành yêu quái, nhưng trước giờ không tấn công đồng tộc Giao nhân của Hải quốc. Hôm nay vì sao bỗng nhiên lại khác thường như vậy. Giờ phút này bọn họ đã tới sát bìa rừng, phía trước bỗng nhiên sáng rực, ánh mặt trời chói chang. Cây Tùng La như sợ ánh nắng, tất cả dừng lại trong rừng.
Giản Lâm mở đường máu dắt nàng rời khỏi rừng. Nhưng khi cậu sắp ra đến bìa rừng thì đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cử động đột ngột dừng lại, có thứ gì đó vừa đâm trúng lưng cậu. Cậu lập tức cảm thấy cứng đơ tê liệt, toàn thân rã rời.
Sao? Có phải cây Tùng La đã đâm trúng mình không?
“Giản Lâm! Sau lưng cậu…”. Như Ý thất thanh hét lên.
Bọc hành lý sau lưng cậu nứt ra, có một vật nho nhỏ thò ra bám vào gáy cậu. Đó không phải cây Tùng La, mà là cục thịt được lấy ra từ trong bụng Tô Ma, thoát ra khỏi phong ấn của ngân châm, bò ra phía sau cắn Giản Lâm một phát.
“Giản Lâm!” Như Ý liều mạng lao về phía trước, chìa đao muốn cắt khối thịt sau lưng Giản Lâm. Thế nhưng cục thịt nó lại vô cùng khéo léo. Nhìn thấy nàng tiến tới lập tức chui vào trong bọc hành lý. Khi nó quay lại phát ra một tiếng rít. Toàn bộ cây Tùng La trong rừng như nghe được mệnh lệnh, không còn sợ ánh nắng nữa mà dồn lên tấn công như bão.
Như Ý sợ đến thót tim. Bào thai kia rốt cuộc là gì? Sao lại có thể ra hiệu lệnh cho đám cây Tùng La?
Nhưng mà nàng đã không còn thời gian nghĩ đến chuyện đó nữa. Trước mắt nàng là một mảnh trắng bệnh, vô số cánh tay hướng về phía nàng. Móng tay xanh tím nhọn như lưỡi đao, lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị.
Kết thúc rồi. Bọn họ vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ của trưởng lão.
Vào giây phút cuối cùng, nàng cúi xuống ôm đứa bé vào lòng theo bản năng, nhắm hai mắt lại chờ đợi khoảnh khắc vạn tiễn xuyên tâm.
Nhưng mà tất cả đều không xảy ra. Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Như Ý mở mắt ra, đột nhiên phát hiện toàn bộ những cây Tùng La kia đều dừng lại, giống như sợ hãi trước một sức mạnh vô hình nào đó. Ngón tay sắc nhọn gần như chỉ cách nàng có một thước lại đồng loạt đứng im tại chỗ như bị đóng băng. Ánh mắt chúng đều nhìn chằm chằm vào trong lòng nàng vẻ mặt sợ hãi.
Tô Ma trong lòng nàng mở mắt nhìn đám yêu ma quỷ quái, ánh mắt trong veo màu ngọc bích, sáng như lưu ly.
Tô Ma nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trước mắt, lắc đầu thì thào: “Các ngươi… các ngươi là cái quỷ gì? Tránh ra!”.
Khi nghe âm thanh yếu ớt kia phát ra từ miệng đứa bé, toàn bộ móng tay sắc nhọn đều run lên, đám Tùng La đồng loạt thối lui.
“Đứa bé đó… đứa bé đó…” Đám Tùng La nhìn thấy tiểu Giao nhân trong lòng Như Ý thì như sợ hãi thứ gì, thi nhau lẩm bẩm: “Giọng nói đứa bé như có sức mạnh của “Hoàng”…”.
“Không đúng! Nếu như đứa bé đó mới là “Hoàng”, thì người triệu hoán chúng ta ban nãy là ai?”.
“Không thể nào! Chẳng lẽ có đến hai “Hoàng” ư?”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.