Chu Nhan

Chương 102:




Chu Nhan ngồi trên lưng nghê thú, băng thẳng từ đỉnh Mộng Hoa về. Không có Ngọc Cốt, mái tóc dài xõa tung bay phấp phới trong gió. Dọc đường đi hết Vân Hoang, mây trắng tụ rồi tan lướt qua bao cảnh sắc bao la hùng vĩ, nhưng nàng lại chẳng có lòng dạ nào ngắm cả, chỉ thất thần, trái tim trống rỗng, muốn khóc lại không khóc được.
Lần này từ biệt không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Sư phụ cởi bỏ thần bào không còn chịu ràng buộc bởi giới luật nữa. Người nói sẽ đi chu du bốn bể, sống hết quãng đời còn lại, vậy người sẽ đi đâu? Bảy biển ư? Núi Không Tịch ư? Hay là Mộ Sĩ Tháp Cách? Hay đến tận Tây Thiên Trúc ở Trung Châu xa xôi?
Nàng không biết… nàng chỉ biết là, sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại người nữa.
Bay qua Kính Hồ nơi ngay cả chim chóc cũng khó bay tới. Dưới chân nàng hiện ra một tòa thành phồn hoa tấp nập. Nghê thú bay trong nhiều ngày cuối cùng cũng đã mang cô gái mất tích trở về tới Diệp Thành. Chu Nhan nhanh chóng nhảy xuống, vừa gọi mẹ vừa nhảy bổ vào lòng mẫu phi đang trải đầu bên cửa sổ.
Mẫu phi nàng vừa mừng vừa lo cất tiếng gọi, Xích Vương nghe thấy, vội vọt ra từ trong phòng. Liếc mắt một cái nhìn thấy con gái yêu trở về thì nhất thời sững sờ tại chỗ. Gặp lại sau một thời gian dài, mắt Chu Nhan đỏ lên, không nhịn được ôm chầm lấy cha mẹ khóc um lên.
Lúc trước nàng vì muốn chữa bệnh cho Tô Ma, nửa đêm nửa hôm không từ mà biệt, không ngờ một lần đi là đi hết nửa cõi Vân Hoang, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi mà không biết đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện long trời lở đất. Hiện giờ gặp lại cha mẹ quả thực có cảm tưởng như đã trải qua mấy kiếp. Trong khoảng thời gian này, nàng đã phải chịu không biết bao nhiêu uất ức và đau khổ nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Giờ phút này nàng sà vào lòng cha mẹ, nước mắt tuôn rơi không giữ nổi, khóc nức nở như đứa trẻ lạc đường được trở về nhà.
Xích vương đang muốn mắng con gái bỏ nhà đi, lại nhìn thấy bộ dạng khóc lóc sướt mướt của nàng dọa cho đứng im tại chỗ. Còn mẫu thân thì đau lòng ôm con gái không nhịn được khóc không ra nước mắt. Nhất thời một nhà ba người Xích Vương ôm nhau khóc. Nhóm người hầu sợ đến mức lẳng lặng lui hết ra ngoài.
Không biết đã khóc bao lâu, Chu Nhan rốt cuộc bình tĩnh lại lau nước mắt. Nhìn thấy Xích Vương phi xuất hiện trong hành cung phủ Xích Vương, có chút kinh ngạc nghẹn ngào hỏi: “Mẫu thân, sao người cũng đến Diệp Thành? Không phải người đang ở trong vương phủ trong Thiên Cực Phong Thành ở Tây Hoang sao?”.
“Còn không phải vì nhóc con bây sao?”. Nghe được câu nói như thế, Xích Vương rốt cuộc tìm được một cơ hội tức giận: “Biến mất hơn một tháng, cả nhà ai mà ngồi yên được. Mẫu thân bây vượt ngàn dặm xa xôi mang hết cả nhân thủ đắc lực qua đây, lật tung cả Diệp Thành tìm bây, đứa nhỏ không biết tốt xấu nhà bây chứ…”.
“Được rồi được rồi” Mẫu phi vội vàng lau nước mắt ngăn Xích Vương, thấp giọng: “Đừng mắng nữa, chỉ cần A Nhan trở lại là tốt rồi. Ông còn mắng nó cẩn thận nó lại chạy mất”.
Xích Vương lập tức dừng nói, lấy tay ấn vào đầu con gái một cái.
“Ối!” Chu Nhan không nhịn được đau, kêu lên một tiếng vội vàng nói: “Phụ vương, mẫu phi, hai người yên tâm đi, từ nay về sau con sẽ không bao giờ chạy lung tung nữa. Con sẽ nghe lời mà, không bao giờ làm cha mẹ lo lắng nữa”.
“Thật vậy sao?”. Mẫu phi không tin: “Lời này ta đã nghe con nói cả trăm lần rồi”.
“Thật mà thật mà” Nàng vội vàng nói: “Lần này con chịu nhiều đau khổ, về sau sẽ ngoan mà”.
Khi nói ra những lời này, nàng vô cùng thành tâm thành ý. Đúng vậy, khiến cho cả nhà lo lắng cả tháng, nhìn thấy mẫu phi dáng vẻ gầy yếu, khóc hết hai mắt sưng húp, trong lòng nàng tràn đầy áy náy, thật đã hạ quyết tâm sau này sẽ làm một quận chúa an phận thủ thường cho cha mẹ yên tâm”.
“Được, lời này là bây nói đấy nhé”. Xích Vương nhìn nàng một cái, vẫn đầy bụng hoài nghi: “Sau này đừng có mà hối hận rồi lại bỏ chạy đấy”.
Chu Nhan cả kinh: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ cha mẹ lại muốn con làm cái gì à?”.
“Hừ” Xích Vương đang định nói cái gì, mẫu phi đã kéo vạt áo ông lại, lắc đầu: “Khoan hãy bàn đến chuyện này. A Nhan vừa trở về, có chuyện gì từ từ nói”.
Xích Vương vì thế lại dừng câu chuyện, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, trừng mắt nhìn con gái: “A Nhan, dạo này con đi đâu vậy? Ngày đó xảy ra loạn Phục Quốc Quân, con nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài làm gì?”.
Mẫu phi ôm nàng trong ngực, nhìn nàng đau lòng: “Sao mặt mũi lại bầm dập thế này? Ai bắt nạt con?”.
“Không có gì không có gì” Chu Nhan không ngừng xua tay, vội quay đầu đi: “Là con không cẩn thận, sơ ý vấp té thôi”.
Nàng cũng đâu thể nói cho mẫu phi biết là chính mình ngày đó đã gi3t ch3t Đại thần quan, trưởng tử của Đế quân, sau đó vì cứu người mà đánh nhau với Thập vu trên đỉnh Mộng Hoa chứ? Nếu để cha mẹ biết không biết sẽ hết hồn sao nữa.
“Sơ ý?” Mẫu phi cũng không tin: “Sao có thể sơ ý thành thế này chứ? Cánh tay của con…”.
“Mẫu phi, con đã mấy ngày không ăn rồi, con đói meo ruột đây”. Nàng chuyển đề tài, sờ sờ bụng tỏ vẻ đáng thương: “Nhà bếp có món gì ngon không ạ?”.
“Có có có…” Mẫu phi vội vàng nói: “Con đã gầy đến giơ cằm ra rồi, ăn nhiều chút”.
Miệng nói là đói bụng nhưng thực ra Chu Nhan chẳng hề có tâm trạng ăn uống. Sau khi rời khỏi tầm mắt cha mẹ, một mình nàng ngồi đó, chỉ uống vài ngụm canh đã không ăn nổi nữa, gục đầu xuống ngơ ngác nhìn vào chiếc thìa.
“Hóa ra là như vậy, lẽ ra ngươi nên nói lời này sớm hơn”. Lời sư phụ khi lấy lại Ngọc Cốt vẫn văng vẳng bên tai, lạnh lùng mà dứt khoát. Ngay lúc đó nàng cảm thấy lòng mình như quắt lại, rốt cuộc không nhịn được khóc nức nở. Nước mắt rơi lã chả trên gương mặt nàng, rơi xuống bát canh. Thịnh ma ma đang bưng đồ ăn lên bị dọa cho sửng sốt lại chạy đến hỏi: “Quận chúa, người sao thế?”
Nàng lắc đầu không muốn giải thích, nghẹn ngào nói: “Đau, vết thương đau lắm”.
“Ôi, tôi nói này quận chúa. Người đi đâu mất ngày nay vậy, làm chúng tôi lo muốn chết”. Thịnh ma ma lại bưng tới một chén canh lớn, vừa càm ràm: “Vương gia và vương phi phái bao nhiêu người ra ngoài phủ tìm mà không thấy, vì thế mà cũng nhiều người bị ăn đòn đấy”.
“Hả?” Nàng giật mình: “Cha mẹ không đánh bà chứ?”
“Không” Thịnh ma ma bưng chén canh thở dài: “Ta xương cốt già yếu, vương gia vẫn là nể mặt ta là vú nuôi của ngài, nên không ra tay với ta”.
“Cảm ơn trời đất”. Lòng Chu Nhan còn sợ hãi: “Không thì ta đúng là có tội lớn rồi”.
“Ôi chao tiểu tổ tông của tôi ơi, mấy ngày nay rốt cuộc người chạy đi đâu thế?” Thịnh ma ma nhìn nàng vừa đau lòng vừa giận dỗi, mặt mũi bầm dập, trên đầu còn sưng cả cục u.
“Ôi, con cũng chẳng thể nói cho người biết được”. Nàng thở dài sờ vết sưng to bằng trứng chim trên trán, nói: “Dù sao lần này con trải qua nhiều đau khổ, có thể sống sót trở về sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa. Sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chạy lung tung nữa đâu”.
“Thật sao?” Đương nhiên Thịnh ma ma cũng không tin nàng: “Người sẽ nghe lời sao?”.
“Lừa bà ta là con cún”.
Chu Nhan thật sự không uống nổi, cầm một nắm kẹo trong hộp gấm bên cạnh, nhìn thấy mấy tờ giấy gói kẹo, đột nhiên nhớ tới cái gì, tiện miệng hỏi: “Đúng rồi, nhóc con kia đâu, sao không thấy nó ra tìm con?”.
“Ai cơ?” Thịnh ma ma nhất thời không hiểu.
“Tô Ma ấy”. Chu Nhan cầm kẹo, hơi ngạc nhiên: “Nhóc con kia đâu, con trở về nửa ngày rồi còn chưa thấy nó đâu, chẳng lẽ lại giận ta nữa?”.
“Tô Ma ư?” Thịnh ma ma nghe thấy cũng thốt lên hỏi lại: “Nhóc con đó không phải đã được quận chúa mang đi nửa đêm hôm đó sao? Hôm nay không trở về cùng quận chúa à?”
“Cái gì?”. Chu Nhan cảm thấy không đúng, sắc mặt lập tức thay đổi thất thanh: “Rõ ràng tối đó ta đã bảo thân đồ đại phu đưa nó về phủ mà. Chẳng lẽ lão ta không đưa Tô Ma trở về?”.
Thịnh ma ma ngạc nhiên: “Chưa từng nhìn thấy Thân Đồ đại phu tới”.
“Cái gì? Chưa tới? Rốt cuộc là chuyện gì vậy”.
Chu Nhan chấn động nhảy dựng lên, nhanh chóng bước ra ngoài: “Chết tiệt, lão ta đưa Tô Ma đi đâu chứ? Xem ra ta phải đi Đồ Long thôn tìm lão già háo sắc kia mới được”.
“Quận chúa, quận chúa!”. Thịnh ma ma vội vàng đuổi theo ngăn cản nàng: “Đừng đi nữa, Thân Đồ đại phu đã không còn ở Đồ Long thôn nữa rồi, ông ấy đã mất tích rồi”.
“Thật ư?” Nàng sửng sốt.
“Đúng vậy!”. Thịnh ma ma vội vàng đi lên giữ chặt tay nàng, sợ nàng lại chạy đi, nói: “Trước đó vài ngày vì tìm người vương gia đã lục soát khắp Diệp Thành rồi, tất cả những người từng tiếp xúc với quận chúa cũng đều bị bắt đến tra hỏi rồi, cũng từng phái người đi tìm Thân Đồ đại phu kia, nhưng lạ là tìm sao cũng không thấy lão”.
“Cái gì?” Chu Nhan sợ run nói không nên lời. Mấy ngày qua nàng lưu lạc bên ngoài, trải qua kiếp nạn sinh tử, ốc còn không mang nổi mình ốc, trong lòng tưởng rằng đêm đó tất nhiên Thân Đồ đại phu đã mang Tô Ma trở về phủ Xích vương, không ngờ mấy tháng sau trở về Diệp Thành, lại nhận lấy câu trả lời như vậy.
“Đã lâu như vậy rồi, nhóc con kia rốt cuộc sao rồi? Chẳng lẽ là bị Thân Đồ đại phu kia bắt cóc? Tại sao lại như vậy?” Nàng suy đi tính lại vẫn không sao hiểu được chuyện này. Trong cuộc hỗn loạn, lão ta làm thế nào mà đưa được nhóc con kia đi trốn? Đứa bé vừa mới được phẫu thuật xong, thân thể còn suy yếu như vậy, có thể đi đâu?
Nghĩ đến đây nàng không khỏi rùng mình một cái thất thanh: “Trời ạ, bọn họ không gặp phải bất trắc gì chứ? Buổi tối loạn lạc đó không may bị pháo đánh trúng thì…”
“Ôi, quận chúa đừng nghĩ như vậy”. Thịnh ma ma kéo tay nàng: “Nói không chừng bọn họ chỉ bị lạc thôi, chờ thêm một vài ngày tự nhiên sẽ trở về”.
Chu Nhan cau mày không tin loại lý do này: “Không đúng, hiện giờ đã qua hai tháng. Nếu về được cũng đã về rồi”.
“Nói không chừng là đứa bé kia bị bệnh, Thân Đồ đại phu bận chữa trị cho nó nên không có cách nào ra ngoài thì sao?”.
Thịnh ma ma lôi kéo nàng trở về phòng hết sức khuyên nhủ: “Người xem, nếu là ở cùng chỗ với đại phu kia, nhất định đứa bé sẽ được an toàn, người không cần lo lắng. Thân thể đứa bé kia suy yếu tàn tật, cũng đâu thể bán với giá tốt được, Thân Đồ đại phu cũng đâu thể làm gì nó?”.
“Nghĩ cũng phải” Chu Nhan gật đầu: “Nhóc con này là Giao nhân phế phẩm, nghĩ chắc cũng không ai thèm để ý đến”.
“Quận chúa, người vẫn là nên dưỡng thương cho tốt đi. Cẩn thận mặt mày hốc hác để lại sẹo, sẽ sớm thành phế phẩm đấy”. Lão ma ma vừa nói vừa lấy khăn xoa trán cho nàng: “Xem nè, vết thương to quá”.
“Úi chao” Chu Nhan hít một hơi, ôm trán nhảy dựng lên, miệng lại nói: “Sao ta có thể không lo lắng được. Bảo quản gia phái người ra ngoài tìm Thân Đồ đại phu và đứa bé kia đi”.
“Được được, ta sẽ phải người đi báo cho quản gia”. Bà vừa nói, nhưng động tác cũng không dừng lại, tiếp tục đắp thuốc lên trán nàng.
“Đi ngay bây giờ đi”. Chu Nhan lấy tay ngăn lão ma ma: “Không phải xoa nữa”.
“Được được được” Thịnh ma ma không còn cách nào nữa chỉ có thể buông khăn xuống đi ra ngoài.
Chu Nhan ngồi vắt tay lên trán, một mình nhìn căn phòng, đây là khuê phòng của nàng ở Diệp Thành, bố trí giống hệt ở Thiên Cực Phong thành. Nàng không khỏi cảm thán phụ mẫu đã quan tâm sâu sắc đến mình, thầm thề sau này sẽ không để bọn họ phải lo lắng nữa.
Vừa nghĩ miên man, nàng vừa đi xung quanh phòng một lượt, tùy tiện đẩy cánh cửa sang phòng nhỏ bên cạnh. Đó là một nhà kho nàng gần như chưa đến bao giờ, nhưng giờ phút này lại không đẩy được.
“Kỳ quái, bị khóa sao?” Chu Nhan trời sinh là người tò mò, thấy cửa bị khóa thì lại muốn mở ra xem. Ngón tay búng một cái, nàng sử dụng thuật pháp đơn giản, “cạch” một cái cánh cửa đã mở ra. Trong căn phòng là đầy đồ đạc chất lên tận nóc nhà. Chu Nhan không khỏi cảm thán, thấy khả nghi, nhịn không được vén mành nhìn thoáng qua. Hóa ra đó là một loạt hòm xiểng, tất cả đều trạm trổ tinh xảo, khảm ngọc, hoa lệ vô cùng, lại tỏa ra hương gỗ thơm ngát. Nàng càng tò mò nhịn không được mở ra nhìn một lượt, phát hiện bên trong đều là châu báu vô giá. Minh châu to bằng ngón tay cái, bảo thạch to bằng quả trứng chim lớn, trong đó thậm chí còn có cả một viên Trú Nhan châu mà Tuyết Oanh từng khoe với nàng, khiến cả căn phòng đang lờ mờ trong bóng tối đều bừng sáng cả lên. Chu Nhan dù sao cũng là con gái của một chư hầu cao quý, từ nhỏ sống xa hoa, gặp qua không biết bao nhiêu loại trân bảo, nhưng giờ phút này nhìn thấy hết thảy cũng bị kinh động một phen.
“Đó là cái gì?” Đợi Thịnh ma ma trở về, nàng liền chỉ tay vào những bộ y phục đẹp đẽ trong hòm xiểng, hỏi: “Phụ vương bỗng nhiên phát tài sao? Vì sao cất giấu núi vàng núi bạc như thế ở trong phòng ta?”.
“Ôi quận chúa, sao người lại mang những thứ đó qua đây?” Thịnh ma ma liếc mắt một cái, không khỏi chấn động: “Rõ ràng là đã khóa kỹ rồi mà”.
“Vì sao lại phải khóa?” Chu Nhan nhìn bà khó hiểu: “Nó đến từ đâu?”.
Thịnh ma ma hơi lắp bắp: “Đó… đó là… là lễ vật người ta đưa tới”.
“Ai đưa tới?” Trong lòng nàng càng thêm nghi ngờ: “Vô duyên vô cớ ai lại tặng nhiều lễ vật quý giá như vậy cho ta?”
Thịnh ma ma im lặng chốc lát, không trả lời.
“Chẳng lẽ là Bạch Phong Lân?” Ngoài Bạch vương, thiên hạ này còn có ai có tiền như vậy. Nhưng vì sao hắn lại tặng nhiều quà quý như vậy, chẳng lẽ là…
Trong lòng Chu Nhan suy nghĩ thật nhanh, lập tức đã có đáp án, thất thanh: “Ôi, chết tiệt!”.
Nàng thay đổi sắc mặt xông ra ngoài nhanh đến mức Thịnh ma ma không cản nổi.
“Chết tiệt!” Vì sao phụ vương lại nhận của Bạch Phong Lân nhiều lễ vật quý giá như vậy? Khi không lại xun xoe ân cần, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp. Tên khẩu phật tâm xà kia chạy đến lấy lòng gia đình nàng là vì cái gì chứ?
Chu Nhan tức giận chạy như bay đến chỗ phụ vương, đang muốn đẩy cửa bước vào, đột nhiên nghe được giọng nói của mẫu thân: “Chuyện liên hôn ông đừng vội nhắc với A Nhan, tôi cũng đã khóa hết lễ vật lại cất kỹ rồi”. Giọng nói mẫu phi xuyên qua bức mành khẽ lẫn tiếng ho khan: “Nó mới trở về, nghe được tin này có khi lại chạy trốn mất thôi. Đứa bé này tính tình nóng nảy, không phải ông không biết”.
Chu Nhan nghe được hai chữ “liên hôn” như sét đánh giữa trời quang, thoáng ngơ ngẩn quên cả đẩy cửa ra.
“Chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho nó biết” Xích vương hờn dỗi nói, giọng nói có chút không hài lòng: “Chúng ta đã nhận sính lễ của Bạch vương, còn muốn gạt nó đến bao giờ? Bạch Phong Lân cũng coi như chàng trai nổi bật trong đám trẻ của lục bộ phiên vương đương thời, còn không xứng với A Nhan sao?”.
Nghe câu này cả người A Nhan lảo đảo: Bạch Phong Lân, quả nhiên phụ thân thực sự kết thân với Bạch vương, không phải đã nói một hai năm nữa cũng không tính chuyện cưới xin với nàng sao, sao có thể lật lọng nhanh như vậy?
“Phải phải, Bạch vương tự mình tới cầu thân cho trưởng tử, cũng coi như cho chúng ta mặt mũi”. Mẫu phi khẽ thở dài một hơi, hiển nhiên cũng cảm thấy hài lòng với mối hôn sự này: “Nghe nói Bạch Phong Lân chẳng những tuổi trẻ tài cao, thân phận tôn quý, quan trọng hơn là nó đối với A Nhan nhất kiến chung tình, chủ động đề nghị phụ vương ra mặt cầu thân. Chỉ cần phần tâm ý này thôi, đối với A Nhan về sau nhất định rất tốt. Chúng ta cũng an tâm”.
Xích vương gật đầu: “Nói thật, A Nhan có thể trở thành Bạch vương phi cũng coi như là phúc phần của nó”.
Chu Nhan đứng ngoài nghe, tức giận đến bật khó: Ai thèm loại phúc phần này chứ? Tên Bạch Phong Lân kia nhìn bề ngoài thì nhã nhặn đứng đắn, nhưng lại ra vào thanh lâu tửu quán như cơm bữa, phong lưu háo sắc, khẩu phật tâm xà, vì trấn áp Giao nhân mà tàn khốc vô tình, nàng cũng không thèm cưới người như thế.
Trong cơn tức tối nàng cũng không bận tâm phụ vương sẽ hỏi: “Làm sao con biết Bạch Phong Lân ra vào thanh lâu tửu quán” nữa, định xông vào nói cho rõ ràng. Nhưng tay vừa đưa lên đã nghe mẫu phi bên trong lại thở dài: “Nhưng thiếp cảm thấy A Nhan nhất định sẽ không đồng ý. Vương gia không thấy lần này nó trở về có nhiều tâm sự trong lòng sao? Cũng không biết nó ở bên ngoài rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì”.
Xích vương cũng thinh lặng giây lát, thở dài: “Chắc là nếm không ít vị đắng rồi rồi”.
Con gái ông từ nhỏ là đứa bé ruột để ngoài da, lần này trở về cả người thinh lặng không nói không cười không nhảy nhót hoạt náo như trước đây, nói gì làm gì cũng đều ngoan ngoãn. Nó cùng lắm mới chỉ có mười chín tuổi, một mình to gan lớn mật xông ra ngoài, mất tích giữa chiến loạn lại một mình trở về. Không ai biết những ngày qua nó đã trải qua chuyện gì, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến lòng người vừa lo vừa sợ.
Mẫu phi thở dài: “Cho nên ông đừng tìm nó đề cập chuyện này nữa. Tìm một thời cơ thích hợp từ từ nói với nó thì tốt hơn”.
“Không do nó quyết định” Xích vương lớn tiếng: “Không phải nó vừa cam đoan sẽ nghe lời sao?”.
“Lời con bé nói mà ông cũng tin?” Mẫu phi cười khổ ngắt lời chồng: “Từ nhỏ đến lớn nó xin tha nhiều như vậy, đã lần nào ông thấy nó chừa thật chưa? Mấy năm gần đây chúng ta đã dọn dẹp bao nhiêu mớ bòng bong cho nó, lần này tuyệt đối không thể đắc tội Bạch vương được, nếu không Xích tộc làm sao sống yên giữa Vân Hoang chứ?”.
Vì sao không thể đắc tội Bạch vương? Đắc tội thì làm sao? Chu Nhan đang nổi nóng, muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe Xích Vương nhỏ giọng nói: “Bạch vương biết chuyện của Giao nhân kia”.
“Cái gì?” Mẫu phi kinh hãi, giọng nói run run: “Làm… làm sao ông ta biết năm đó A Nhan muốn cùng Giao nhân kia bỏ trốn. Là hạ nhân nào lắm mồm tiết lộ ra ngoài? Giờ phải làm thế nào cho phải?”.
“Đàn bà các bà chỉ biết mấy cái chuyện cỏn con này” Xích vương có chút bực bội, nện nắm đấm lên bàn: “Ta không phải nói chuyện ấy. Bà biết không? Chỉ Uyên, tên Giao nhân kia, chính là nằm vùng của Phục Quốc Quân!”.
“Cái gì?”. Mẫu phi thất kinh, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ choang: “Chỉ Uyên kia…”.
“Chính xác hoàn toàn. Trong lúc Bạch Phong Lân trấn áp phản loạn Phục Quốc Quân ở Diệp Thành đã điều tra kỹ lượng, phát hiện thủ lĩnh Phục Quốc Quân chính là Chỉ Uyên kẻ đã ăn dầm ở dề ở phủ chúng ta suốt trăm năm qua”. Xích vương thấp giọng, cắn răng: “Đây là tội danh tru di cả tộc, một khi bại lộ, cả Xích tộc đều sẽ bị liên lụy”.
Lần này không chỉ có mẫu phi, mà ngay cả Chu Nhan đứng ngoài cửa cũng giật mình. Chuyện nàng trăm cay ngàn đắng muốn giấu, thế mà Bạch Phong Lân lại biết rồi? Giờ phải xử lý thế nào đây? Có cần phải… đi xin Đại Tư Mệnh giúp hay không? Nếu không bên phía Bạch vương mà bẩm báo triều đình thì…
“Hắn là Phục Quốc Quân ư?” Mẫu phi nói không nên lời: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.
“Bạch Phong Lân không bẩm báo triều đình mà ém chuyện này đi rồi!” Xích vương thở dài: “Tuy nó còn trẻ tuổi, nhưng làm việc quyết đoán. Vừa biết thân phận của thủ lĩnh Phục Quốc Quân kia thì lập tức xử lý hết những người liên quan, trực tiếp báo lại cho Bạch vương, để Bạch vương thương lượng với ta”.
Cái gì? Chu Nhan ở ngoài nghe được không khỏi giật mình.
“Nó có thể vì A Nhan mà mạo hiểm lớn như vậy? Bà nói xem, chúng ta có thể không nhận phần ân tình này không?”. Xích vương thấp giọng: “Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất ta đồng ý liên hôn với Bạch vương”.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.