Chú Là Của Em

Chương 8: Tôi bị ép buộc lấy thân báo đáp






Đến tận năm giờ chiều thì Tô Ngọc Mỹ mới tỉnh lại. Vừa tỉnh ngủ, bà phát hiện mọi thứ xung quanh mình đều thay đổi, vẻ mặt ngơ ngác. Tô Noãn Tâm vừa mới hâm nóng chào mua lúc trưa xong, khi đi ra thì thấy bà vừa tỉnh lại. "Mę, mę tỉnh rồi!" *Noãn Tâm... Đây là chỗ nào? Tại sao lại đổi sang chỗ này?”. "Mẹ, chúng ta vẫn còn ở bệnh viện! Chỉ là đối phòng bệnh thôi, phòng bệnh này tốt hơn, thích hợp cho mẹ dưỡng bệnh”. “Noãn Tâm! Chúng ta không nên phung phí! Mẹ không còn sống được bao lâu nữa, lãng phí quá rồi, mau đổi về phòng cũ đi!” “Mẹ, ai nói mẹ không sống được bao lâu nữa, sẽ nhanh chóng tìm được thận hiến, mẹ yên tâm đi!” Cho dù tìm được quả thân thích hợp, chúng ta cũng lấy đâu ra tiền mà phẫu thuật! Tô Ngọc Mỹ cảm thấy trong lòng khó chịu, nghĩ đến chuyện con gái mình bị bà Cổ làm nhục, hốc mắt đỏ hoe.
“Noãn Tâm... Đều là mẹ làm liên lụy đến con, mẹ không muốn điều trị nữa, đưa mẹ về nhà đi! Nếu không về nhà, chúng ta sẽ không thể trở về nữa."
“Mẹ, cái gì liên lụy với không liên lụy, mẹ cứ yên tâm ở đây đi, đây là con rể tương lai của mẹ đặc biệt sắp xếp phòng bệnh vip! Còn thận hiển, chi phí phẫu thuật, anh ấy có thể lo được!”.

Con rể tương lai? Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ trở nên khẩn trương: “Noãn Tâm... Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Từ khi nào con có bạn trai vậy?” “À, cũng mới đây thôi!”
“Tại sao mẹ lại không biết? Noãn Tâm, không phải con bị người đàn ông đó lừa chứ!" Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chú?
Vừa mới quen chưa lâu, đã phải trả giá lớn như vậy sao? Tiền thay thận và tiền phẫu thuật đều là con số không nhỏ.
“Mẹ, người nghĩ lung tung gì đó! Con ngốc như vậy sao! Mẹ không tin con sao! Sau này con gái của mẹ nhất định sẽ giúp mẹ có cuộc sống tốt nhất!"
| Noãn Tâm, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện đều chưa hiểu, trên đời làm gì có bữa trưa miễn phí... Con khẳng định là người ta cho sao, nghe mẹ nói này, chúng ta về nhà, không được ở lại bệnh viện nữa, cũng không được dùng tiền của người khác khám bệnh cho mẹ nữa" Bà nghĩ có chết cũng không thể liên lụy đến con gái mình.
Chỉ e đứa con gái này tính tình bướng bỉnh, lại còn nhỏ tuổi không biết cách nhún nhường, bà có thể làm bất cứ việc gì vì con gái.
Lần trước buổi tối dám chạy tới phim trường nhận lời làm đội trưởng đội bảo vệ cũng đã đủ khác người rồi.

Nhưng con gái nói nơi đó tiền lương cao, hơn nữa buổi tối vẫn có thể chăm sóc cho bà. Ngoài ra cô con gái này cũng rất lợi hại, từng làm kẻ cầm đầu đám trẻ con, không có việc gì không làm. Bởi vậy bà mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tự nhiên lại có bạn trai, khiến cho người làm mẹ như bà không thể nào an tâm!
Tô Noãn Tâm nhìn mặt mẹ mình, hiểu được suy nghĩ trong lòng bà, cô biết nói gì mẹ của cô cũng sẽ không tin. | Dù sao cô và Lệ Minh Viễn cũng không định lừa gạt mẹ, chỉ đơn giản là hôm nay anh ta đã gọi cuộc điện thoại thứ ba cho có trước mặt mẹ.
Lệ Minh Viên mới từ công ty đi ra thì nhận được điện thoại của cô. Anh cau mày bấm nút nhận điện thoại, đeo tai nghe rồi nói: “Chuyện gì vậy?”
“Chú à, mẹ vợ tương lai của chú cho rằng chú là kẻ lừa đảo, tôi có nói gì thì bà ấy cũng không nghe, làm phiền chú giúp tôi nói rõ ràng với bà ấy, nếu không bà ấy đến bữa tối cũng không chịu ăn”.
Lệ Minh Viễn hơi cười khẩy, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cô đưa điện thoại cho bà ấy đi.” “Được thôi".
Khi điện thoại được đưa tới tay Tô Ngọc Mỹ, bà ngạc nhiên tới há hốc mồm những sắc mặt vẫn tràn đầy lo lắng nói chuyện với người ở đầu máy bên kia: "Alo..”

Bông bà nghe thấy giọng đàn ông trầm trầm: “Thưa di xưng hô như thế nào ạ?" “Tôi họ Tô.."
“Chào dì Tố, tôi là Lệ Minh Viễn, con gái của dì là ân nhân cứu mạng tối, dưới sự yêu cầu tha thiết của cô ấy, tôi bị ép buộc lấy thân báo đáp... Tôi sắp trở thành con rể tương lai của di, bệnh tình của di, tôi sẽ sắp xếp người lo liệu, cho nên, dì cứ an tâm mà dưỡng bệnh, không cần phải nghi ngờ con gái dì đâu ạ”
----------------------------




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.