Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 837: Cẩn thận đao của ta




Trên giao diện Chiến thần những hàng chữ đom đóm nhanh chóng hiện ra.
[Chinh phục hoặc là bị chinh phục, đó là một vấn đề.]
[Danh hào: Tinh hỏa chiến thần, sử dụng danh hào này ngài sẽ nhận được kỹ năng chuyên môn: Chinh phục.]
[Chinh phục: Lúc ngài sử dụng kỹ năng này, tất cả kẻ địch ngài chỉ định đều vì một lý do chính đáng nào đó không thể không phát động công kích với ngài.]
[Nói rõ: Kỹ năng này là kỹ năng hệ thần bí, nhân quả kỹ năng không thể miễn trừ.]
Cố Thanh Sơn nhanh chóng khóa lấy danh hào “Tinh hỏa chiến thần” và chỉ định tất cả Hắc ma dương, phát động chinh phục!
Khi hắn mở giao diện Chiến thần lựa chọn danh hào.
Trên bình nguyên giữa mấy tòa lầu liền nhau, mấy bầy Hắc ma dương sớm đã hội tụ với nhau.
Một Hắc ma dương cầm đầu đứng ra lên tiếng động viên trước chận chiến với tất cả Hắc ma dương.
“Be be be be be be, be be! Be be be be... be be be be!”
(Thế này không đánh không được, tất cả dê! Tập trung lại... chuẩn bị công kích tập trung!)
Dưới hiệu lệnh của nó, càng lúc càng có nhiều Hắc ma dương tu tập lại, tạo thành một sức chiến đấu to lớn.
Hắc ma dương cầm đầu nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn hắc ma dương đều tụ tập đến liền hài lòng gật đầu.
Nó chỉ vào tòa thành gần nhất, hét lớn: “Be be!” (Tiến công!)
Lúc này, Cố Thanh Sơn vừa mới phát động “Chinh phục”.
Đám Hắc ma dương đang ngo ngoe muốn động lập tức dừng lại.
Dị biến xảy ra...
Bảy tám con Hắc ma dương thân hình to lớn đột nhiên lao ra, binh khí trong tay đâm vào con Hắc ma dương cầm đầu kia.
Hắc ma dương cầm đầu chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mấy binh khí xuyên qua cơ thể.
Nó nhìn về phía một con Hắc ma dương, khó khăn nói: “Be be, be be be?” (Quyển Mao, sao lại là ngươi?)
Hắc ma dương kia lạnh lùng nói: “Be be be be, be be be be.” (Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ.)
Nó thu hồi binh khí tiếp tục đâm vào một chỗ yếu hại khác của Hắc ma dương cầm đầu.
Đâm liên tục!
Hắc ma dương cầm đầu quỳ trên mặt đất, sau đó ngã xuống.
Nó chết ngay tại chỗ.
Cả đám dê hoàn toàn yên tĩnh.
Vua của chúng chết rồi.
Trên chiến trường, tất cả công kích đều dừng lại.
Bầy dê đều đi đến trước thi thể Hắc ma dương cầm đầu.
Trên các tòa thành, người mới của vạn tộc không thể không ngừng công kích.
Thực lực của một Hắc ma dương tuy không mạnh nhưng cả bình nguyên đầy Hắc ma dương tụ tập lại thì hoàn toàn khác.
Vô số Hắc ma dương cùng tụ tập lại sẽ bạo phát ra sức mạnh vượt xa bình thường.
Những tân thủ kia cũng không dám tùy tiện rời khỏi thành tiến lên đối phó với bầy Hắc ma dương khổng lồ này.
“Rốt cuộc Hắc ma dương đang làm gì vậy?”
Những người mới của các chủng tộc kinh ngạc nghĩ.
Lúc này, Hắc ma dương tên Quyển Mao đang đứng ở trung tâm bầy Hắc ma dương, dẫm lên thi thể Hắc ma dương cầm đầu, lớn tiếng nói: “Be be, be be be be, be be be be be be!” (Hắn đáng chết, chính hắn dẫn dắt chúng ta đi công kích các tòa thành lung tung nhưng trước nay chúng ta chưa từng thành công bao giờ!
Bầy dê rối loạn.
Một con dê nghi ngờ nói: “Be be be be be be, be be, be be be be.” (Nhưng chỉ tiến đánh các tòa thành chúng ta mới có thể nhận được chút tiên huyết chi lực, ngoài ra, không còn cách nào khác.)
Lời này rất thực tế, hiện thực tàn khốc như vậy đấy.
Hắc ma dương muốn tiến hóa, phải đi tiến đánh các tòa thành, nếu không căn bản sẽ không có sức mạnh tiến hóa.
Đám Hắc ma dương khác nghe thấy lần lượt gật đầu.
Bọn chúng nhìn về phía Quyển Mao, muốn nghe xem nó giải thích như thế nào.
Quyển Mao hít sâu một hơi, giơ hai vó lên, chỉ về phái tất cả Hắc ma dương nói: “Be be be be be be...” (Ta có một mơ ước...)
...
Nó dõng dạc diễn thuyết, cuối cùng vung móng lên, chỉ về phía núi cao hiểm trở xa xa.
“Be be be be be be...”
Quyển Mao không ngừng lớn tiếng gầm thét.
(“Trên núi dễ thủ khó công, hoàn toàn có thể trở thành gia viên mới của chúng ta!”)
(“Khi chúng ta có được những tòa thành kia, những sinh linh của vạn tộc kia không thể không công kích tòa thành của chúng ta!”)
(“Tình thế sẽ nghịch chuyển!”)
Nó chỉ mình nói: “Be be be be,
Be be be be, be be!” (Giờ tân vương của các ngươi ra lệnh cho các ngươi, tiến công!)
Bầy dê sôi trào!
Bọn chúng chưa từng nghĩ, mình có thể có một ngọn núi, một tòa thành!
Quyển Mao nói đúng, tộc đàn cần một thành lũy phòng ngự cường đại.
Tộc đàn sẽ xây dựng quốc gia của Hắc ma dương ở đó!
“Be be!”
“Be be!”
“Be be!”
“Be be!!!”
Bầy dê lần lượt rống lên.
Bọn chúng phát động công kích về phía ngọn núi cao nơi xa.
...
Động tĩnh như vậy nhanh chóng bị các tòa thành phát giác.
“Chuyện gì thế này? Sao chúng đi hết vậy?” Một người mới lớn tiếng kêu lên.
Một người mới khác đã vô cùng lo lắng... Bầy dê đi rồi, ai có thể giết chúng? Ai có thể gây sự chú ý của trật tự?
Gã bay ra khỏi tòa thành, đuổi theo phía sau bầy dê.
“Đừng hòng chạy...”
Tiếng hét của gã đột nhiên bị cắt ngang.
BIA!
Gã đụng đầu vào tấm màn phòng ngự, cả người dán lên tấm màn cả nửa ngày chưa rơi xuống được.
Có vẻ, cú đụng này hơi mạnh rồi.
Lại một người mới thấy bầy dê tiến vào lãnh địa tòa thành của mình đồng thời mang vài huynh đệ bay ra khỏi tòa thành.
Sau đó bọn họ lại khiếp vía bay trở lại.
Không được, số lượng Hắc ma dương nhiều lắm, không có phòng ngự của tòa thành để ỷ lại, bọn họ căn bản không phải đối thủ của chúng!
Bầy dê nhanh chóng vượt qua lãnh địa thuộc về tòa thành này.
Trên bình nguyên, tất cả các tòa thành cứ thế trơ mắt nhìn bầy dê bỏ đi xa.
Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Những người mới uể oải nghĩ.
Không ai có thể nghe hiểu tiếng của Hắc ma dương, do đó cũng không ai biết trong đám Hắc ma dương vừa xảy ra một chính biến đủ để thay đổi vận mệnh tất cả Hắc ma dương.
Một bên khác.
Trên núi cao hiểm trở.
Trên cổng thành lẻ loi trơ trọi kia vang lên tiếng hoan hô lớn.
Những người mới này hưng phấn lấy binh khí, ma quyền sát chưởng chờ bầy dê đến.
Ninh Nguyệt Thiền đã mặc xong bộ giáp của Vĩnh Trấn tướng quân.
Nàng nhìn về phía Cố Thanh Sơn, cười hỏi: “Huynh làm như thế nào vậy?”
Cố Thanh Sơn không trả lời thẳng mà nói: “Lần đầu tiên cô rời khỏi thế giới nguyên bản của mình, cho nên ta muốn cho cô một lời khuyên.”
“Mời nói.”
“Chín trăm triệu tầng thế giới có vô số thế giới chắc chắn sẽ có vài kỹ năng đặc biệt của những sinh linh mà chúng ta không để đoán trước và phán đoán được, hy vọng sau này trong lúc chiến đấu cô nhất định phải cẩn thận.”
Ninh Nguyệt Thiền trầm mặc một lát, nói: “Ta hiểu ý huynh.”
Dưới núi cách đó không xa, bầy ma dương đã đột phá được vách ngăn của dãy núi, tiến vào trong địa vực.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn bầy ma dương đang tới, đưa tay đeo mặt nạ lên.
Âm thanh thanh thúy của nàng vang lên sau mặt nạ kim loại lạnh lẽo.
“Nhưng, ta cảm thấy chắc hẳn những sinh linh kia hiểu rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bọn chúng phải cẩn thận đao của ta.”
Ầm!!!
Ninh Nguyệt Thiền cầm trường đao trong tay bay mạnh lên không trung, dẫn đầu lao về phía bầy Hắc ma dương.
Từ phía xa nhìn sang chỉ thấy một đạo quyết quang từ trên trời rơi xuống, lọt vào giữa đám ma dương màu đen đông nghịt, tiếp đó là bị màu đen vô biên thôn phệ.
Yên tĩnh trong một hơi thở.
Đao mang hừng hực xông thẳng lên trời.
Đao quang tầng tầng lớp lớp, sắc bén và hung mãnh chém về phía bầy Hắc ma dương từ bốn phương tám hướng.
Bầy ma dương liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Trường đao vô tình, đao mang xoay chuyển nhanh chóng đánh vào trung tâm bầy Hắc ma dương.
Bầy Hắc ma dương lập tức kịp phản ứng lại.
Bầy ma dương lập tức tuôn về vị trí của trường đao định toàn lực diệt sát kẻ gan to bằng trời này.
Nhưng đao mang quá mức hung ác.
Cho dù bất kỳ kẻ nào có ý định ngăn cản sự tồn tại của nó đều bị trực tiếp chém thành mấy khúc rồi thổi bay ra ngoài.
Chân cụt tay đứt, máu đen dầm dề.
Trong bầy Hắc ma dương giống như vừa có một cơn gió tử vong quét qua.
Trường đao lao về phía trước, lao về phía trước, lại lao về phía trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.