Bốn chữ “Sắp đột phá rồi” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì chợt thấy sắc mắt của người đối diện thay đổi, há miệng gầm hét lên.
"Hừ, tiện nhân giả vờ giả vịt, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Ta cho ngươi thời gian một ngày để cân nhắc xem có muốn làm bạn đời của ta không, nếu như không hợp với ý của ta, ta liền diệt sạch sơn môn của ngươi!"
Kẻ đó nói xong liền hóa thành cơn gió rời đi.
Một ngày sau, toàn bộ mấy trăm người trong tông môn đều bị diệt sạch, chỉ còn sót lại duy nhất một mình thiếu nữ đó, bởi vì trước đó Chưởng giáo đã bảo hộ nàng lặng lẽ rời đi.
Bách Hoa tiên tử khẽ cắn môi mình.
"Kiếm này, là bội kiếm năm đó của ta." Nàng nhìn thoáng qua thiếu niên phía dưới, nhẹ giọng nói.
"A, thật xin lỗi, ta sẽ chọn thanh khác vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Trong lòng hắn thầm ảo não. Sao hắn lại bất cẩn vậy chứ, thiếu chút nữa đã lấy mất kiếm của Tiên tôn rồi. Chỉ mong nàng đừng tức giận là được, hắn vẫn còn đang chờ nàng ra tay cứu người đấy.
"Không sao, bản thánh hôm nay đã chọn đi một con đường khác rồi, từ lâu ta đã chẳng cần mấy loại kiếm khí ấy. Ngươi có thể cảm thấy cầm nó rất thoải mái, tức là nó đã lựa chọn ngươi rồi... Ngươi cầm đi, chỉ cần đối xử tử tế với nó là được." Bách Hoa tiên tử nói rất chậm: "Vỏ kiếm cũng đưa cả cho ngươi."
Nàng lấy một cái vỏ kiếm từ trong hư không ra, cầm trong tay một hồi lâu rồi mới buông.
Vỏ kiếm này chất phác tự nhiên, cũng chỉ có một màu đen tuyền. Cố Thanh Sơn tiếp nhận tới trong tay, cắm trường kiếm vào vỏ.
"Đa tạ Tiên tôn." Hắn nói.
Chỉ thấy Bách Hoa tiên tử ngơ ngẩn ngồi yên trong chốc lát, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Kiếm này gọi là Địa."
"Địa?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên thốt lên.
"Đúng, Địa kiếm, thanh kiếm của đất. Đất có thể chứa đựng chúng sinh vạn vật, nuôi dưỡng mọi sinh linh hữu tình trên thế gian. Nó chính là Thần thông bậc nhất trong Đại đạo, tên cổ là Địa kiếm."
"Kiếm này có trọng lượng là tám mươi sáu triệu ba trăm bảy mươi nghìn cân, còn được mọi người xưng tụng là Kỳ trọng (*), có đủ hết Khí linh Thần thông."
(*) Kỳ trọng tức là trọng lượng kỳ lạ, kinh người.
"Sở dĩ nó được gọi là kỳ trọng còn bởi một nguyên nhân, đó là khi kiếm tu cầm nó lên sẽ chỉ cảm nhận được sức nặng bình thường của một thanh kiếm, vạn vật trong trời đất cũng không cần phải tiếp nhận trọng lượng của nó, chỉ có kẻ địch khi cầm vào thanh kiếm này mới phải đối mặt với sức nặng hơn tám mươi triệu cân này."
Bách Hoa tiên tử hướng ánh mắt ra xa, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười mỉa mai, nói: "Địa kiếm chính là thanh kiếm mà đạo môn năm xưa của ta gìn giữ trong suốt một trăm nghìn năm, chưa từng dùng để giết người chém địch, trân quý vô cùng. Nghe nói thời Thượng cổ còn có thể dùng nó để liên hệ với Thần linh, chính là thanh kiếm cúng tế Thiên Địa."
"Một trăm nghìn năm, đạo môn của ta đã sớm xuống dốc, kiếm này chỉ có các thế hệ chưởng môn mới biết được. Ta vốn dĩ chính là chưởng môn kế nhiệm nên mới có thể nhận được thanh kiếm này. Đáng tiếc là khi ta còn trẻ, đã kết giao nhầm bạn, liên lụy đến cả tông môn cũng đều bị diệt."
Cố Thanh Sơn nghe vậy liền sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Thanh kiếm này có lai lịch lớn đến vậy ư?
Hắn vốn chỉ muốn chọn một thanh kiếm vừa ý với mình thôi, vậy mà lại chọn trúng ngay bội kiếm năm xưa của Tiên tôn, hơn nữa thanh kiếm này còn mạnh mẽ và hung hãn như vậy. Mà nhìn phản ứng của Thánh nhân thì dường như nàng ta không có gì là không vui cả, ngược lại còn có một loại cảm giác khá thoải mái nữa.
Bách Hoa tiên tử khẽ vẫy tay, thanh Địa kiếm bên cạnh Cố Thanh Sơn liền bay lên bảo tọa Vạn Hoa. Nàng phất tay bố trí cấm chế, ngăn cách toàn bộ bảo tọa Vạn Hoa với mọi thứ xung quanh, khiến cho Cố Thanh Sơn không có cách nào nhìn thấy được cảnh tượng bên trong đó.
Nàng vuốt ve trường kiếm, nói khẽ: "Ngươi mạnh như vậy, chỉ dựa vào ngươi thôi thì hắn đã có thể thắng được rất nhiều kẻ địch rồi, thế thì sao hắn còn phát triển được nữa?"
Giọng nói nặng nề như núi truyền đến từ thanh trường kiếm: "Ta sẽ phong ấn bản thân từng tầng từng tầng một, mỗi khi tu vi của hắn tăng lên một cảnh giới thì ta sẽ tùy theo đó mà phóng thích một phần uy năng của mình. Thẳng đến khi hắn đạt được đến Hóa Thần cảnh thì khi đó mới có thể nhận được toàn bộ uy năng của ta."
Bách Hoa tiên tử nói: "Như vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi." Hơi dừng lại một lát, nàng thốt ra hai từ cuối cùng: "Bảo trọng."
"Ngươi cũng bảo trọng. Còn nữa, chuyện năm đó cũng không phải là lỗi của ngươi." Giọng trầm thấp lại vang lên.
Bách Hoa tiên tử rất muốn nở một nụ cười, nhưng nàng không cười mà chỉ nói: "Sơn môn đã không còn nữa rồi. Ngươi đi đi, đi mà tạo ra một đoạn lịch sử mới đi."
Trường kiếm ấy đang lơ lửng trên không trung, chuôi kiếm hướng về phía Bách Hoa tiên tử hơi động đậy tựa như đang gật đầu, một lúc thật lâu sau mới từ từ bay trở lại.
Bách Hoa tiên tử vung tay lên, cởi bỏ cấm chế che ở phía trước, Địa kiếm liền bay trở về trong tay Cố Thanh Sơn.
"Kiếm này có uy năng quá lớn, vì muốn đề phòng nó không bị người khác nhòm ngó, ta đã đặt ra một cấm chế." Nàng nói với Cố Thanh Sơn rồi hơi dừng lại giống như đang lắng nghe cái gì đó, cuối cùng mới bổ sung thêm: "Luyện Khí cảnh à... Có thể dùng sức nặng ba mươi nghìn cân của Địa kiếm để công kích."
"Đa tạ Thánh nhân." Cố Thanh Sơn gật đầu cảm ơn.
Hắn là người hiểu chuyện, hắn biết rõ hành động lần này của Bách Hoa tiên tử thật sự chỉ vì muốn tốt cho hắn.
Kiếm khí quá mạnh mẽ sẽ làm cho kiếm tu tự nhiên mà dựa dẫm vào nó, cũng vì vậy mà tài nghệ của bản thân khó có thể tăng lên được.
Hơn nữa, một kiếm này chém ra có uy lực ba mươi nghìn cân, cái này đã là rất mạnh rồi, trong những binh khí Luyện Khí cảnh cũng được xem như là nhất đẳng rồi.
Bách Hoa tiên tử nhìn nhìn thiếu niên trước mặt, lại nhìn thoáng qua thanh trường kiếm ở trong ngực hắn, trong lòng bỗng sinh ra một ý nghĩ. Nàng duỗi bàn tay trắng nõn như ngọc ra, một tay tạo ra một thế quyết.
Ngoài thành Bách Hoa, trong một cánh đồng nọ có một con lợn bỗng nhiên biến mất.
Ở một ngã ba dẫn vào thành, bên trên một tảng đá xanh rêu có một con ngỗng màu trắng, miệng vẫn còn hô to: "Các người đừng có chen lấn, người tiếp theo muốn đối thơ thì đi lên." Nhưng chỉ một giây sau, con ngỗng trắng đột nhiên biến mất, khiến cho đám tu sĩ đang đứng chờ lại ồn ào bàn tán thêm lần nữa.
Bàn tay tạo quyết của Bách Hoa tiên tử vẫn không thay đổi, lại thúc giục thêm linh lực.
Trên một con sông lớn, bên trong một chiếc thuyền gỗ mới tinh, người chèo thyền cũng không thấy đâu nữa.
Bách Hoa tiên tử tiếp tục thúc giục pháp quyết trong tay.
Bên trong Bách Hoa cung, một cung nữ đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ánh mắt Bách Hoa tiên tử khẽ híp lại, một giây sau, vô số hình ảnh hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.
"Thật thông minh, thật giống ta lúc còn trẻ." Nàng thấp giọng nói.
Năm đó, khi nàng mười tám tuổi đã trộm Linh phù của sư huynh tiến vào Tàng Kinh Điện, sau đó thì bất tri bất giác liền học hết cả ba bộ công pháp đỉnh cao nhất của môn phái.
Các Trưởng lão chạy đến nơi đều muốn trừng phạt nàng, nhưng nàng lại đưa ra pháp lệnh của môn phái. Đệ tử mà học được ba bộ bí pháp trấn phái của sư môn thì chính là Chưởng môn kế nhiệm đời tiếp theo, không được phép khinh nhục.
Các Trưởng lão không tin, nàng liền thử diễn luyện lại từng món trong ba môn bí pháp ấy. Lúc đó, sắc mặt của nguyên một đám trưởng lão đều vô cùng đặc sắc.
Nhớ tới chuyện cũ, tâm trạng sa sút của Bách Hoa tiên tử cũng khá hơn ít nhiều. Nhìn lại biểu hiện suốt từ đầu đến giờ của Cố Thanh Sơn, trong lòng nàng lại càng thêm hài lòng về người này.
Cố Thanh Sơn tất nhiên cũng biết rõ là nàng đang làm cái gì, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ bất gì điều gì, chỉ trầm mặc đứng đấy chờ quyết định của nàng.