Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 733: Lý do Rút Lui




Lại qua mấy hơi thở nữa, tiếng ca xa xôi vang lên trong sơn cốc u ám.
"Đường xa không thể nhớ, chợt thấy ở quê người..."
Tiếng ca dần dần tiêu tan.
Đến lúc này, tất cả giọng nói đều yên tĩnh lại.
"Tiếng phổ thông của nhân loại." Yilia phán đoán.
"Không có khả năng là nhân loại, Nhập Ma giả không thể tiến vào thế giới này." Cố Thanh Sơn phản đối.
"Nếu thế, cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Yilia hỏi.
Cố Thanh Sơn nghẹn lời.
Chỉ có vài tiếng ca ngắn ngủi, sao lại phán đoán ra thân phận của đối phương?
"Không được, nhiêu đây tin tức vẫn không đủ." Hắn lẩm bẩm.
Yilia ngồi xổm xuống, đè tay xuống đất, niệm chú ngữ: "Hỡi Mẹ Đất, khẩn xin người che chở, ban cho tôi chứng kiến đỉnh núi của thiên quang và phong vũ."
Tụng xong chú ngữ, chỉ thấy toàn bộ mặt đất trong sơn cốc bắt đầu lay động.
Trong chốc lát, từng ngọn núi xông thẳng lên trời.
Dãy núi dài liên miên mà sừng sững bỗng dưng xuất hiện, ầm ầm đứng giữa đất trời.
Nơi Yilia và Cố Thanh Sơn đứng đã là phần đỉnh của một ngọn núi hiểm trở.
"Không có cạm bẫy gì trong phạm vi ba ngàn mét dưới lòng đất, càng không có một công trình nào, cực kỳ sạch sẽ."
Yilia thở dài nói.
Cố Thanh Sơn lấy ra một cái đĩa bát quái, hai tay hối hả ấn vào.
Thái Thượng Yếm Quỷ đại trận, lên!
Linh quang màu vàng óng từ đỉnh núi chia đều ra khắp xung quanh.
Đột nhiên một tiếng rên đau đớn vang lên.
Thân hình Cố Thanh Sơn và Yilia thoắt cái đã xuất hiện ở nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy đó là một cục đá to lớn.
"Tảng đá kia vốn là ở dưới đất, bởi vì pháp thuật của tôi mới xuất hiện ở bên ngoài hang núi." Yilia nhanh chóng nói.
Cố Thanh Sơn vạch trường kiếm một cái.
Tảng đá lập tức chia năm xẻ bảy, một con vật toàn thân đen nhánh lăn lộn ra khỏi viên đá, nằm trên mặt đất rên rỉ không ngừng.
Đây là một con quái vật loại Hư Ảnh, toàn thân đều là hơi thở bóng tối hư ảo, chỉ có đầu lâu hiện ra bộ dáng ghê tởm mà hung tàn.
Yêu ma nuốt hồn của Hoàng Tuyền!
"Xem ra nó trốn ở bên trong một khối đá dưới mặt đất, nếu không phải pháp trận của anh khiến nó cảm nhận được sự đau đớn thì nó cũng sẽ không phát ra tiếng động." Yilia nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Lúc vừa tới thế giới này, hắn đã từng thấy một con ma quái dạng này.
Lúc ấy ma quái này bám lên bên trên một thi thể, Cố Thanh Sơn phải dùng sức mạnh lôi điện mới vây khốn được nó.
"Một con ma quái Hoàng Tuyền, tôi có thể kết nối với nó một chút được không?" Địa kiếm không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
"Đợi một chút!" Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đi lên, ngồi xuống trước mặt ma quái, xem xét tỉ mỉ.
Chỉ thấy bốn chi của ma quái này đã đứt, bản thân bị trọng thương, đã sắp phải chết rồi.
Xem ra những vết thương kia chính là do kiếm phong, dường như là bị kiếm phong quệt vào.
Không thể tưởng được nó còn có thể may mắn sống đến giờ phút này.
"Ánh sáng, khó chịu, thu ánh sáng của ngươi lại!..." Ma quái nuốt hồn rên rỉ.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được nó sắp chết, bèn thu lại pháp trận yếm quỷ.
Lúc này ma quái nuốt hồn mới ngưng được tiếng thở dốc.
Trường kiếm chỉ trên trán nó.
Lôi quang óng ánh, mang theo sát ý hủy diệt mọi thứ phát ra từ mũi kiếm.
"Lại đây, nói với chúng ta một chút! Vì sao chỉ có ngươi còn ở nơi này?" Cố Thanh Sơn chỉ kiếm vào ma quái nuốt hồn, hỏi.
Lực lôi điện khiến nó vô cùng khó chịu, nhưng nó cũng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
"Ta chỉ không muốn bị ma quái khác ăn, cho nên mới trốn đi, không ngờ rằng vậy mà cũng bị phát hiện."
"Ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta cam đoan sẽ nghĩ biện pháp điều trị thương thế cho ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
"Chậm rồi." Ma quái nuốt hồn lắc đầu nói: "Hết thảy đều đã kết thúc, các ngươi cũng phải xong đời."
Nói xong, nó tan thành một làn khói đen, từ từ biến mất.
Nó chết rồi.
Thôn Hồn ma quái đã chết.
Trừ nó ra, không phát hiện được cái gì khác.
Toàn bộ sơn cốc đã hóa thành dãy núi nguy nga, tất cả ma quái vẫn không thấy tăm hơi như cũ.
Đầu mối duy nhất chính là giọng của cô gái kia.
Thế nhưng phải phán đoán như thế nào? Chủ nhân giọng nói kia rốt cuộc là ai?
"Ngươi có tin lời nói vừa rồi của ma quái kia không?" Yilia hỏi.
"Không đáng tin, nhưng tôi có thể cảm giác được sự đắc ý của nó." Cố Thanh Sơn nói.
"Đại quân yêu quỷ đâu? Vừa rồi chúng ta nghe thấy có người ra lệnh cho đại quân yêu quỷ rút lui, có phải bọn chúng từ bỏ tấn công thật không?" Yilia hỏi.
"Hẳn là sẽ không, đối với Khởi Nguyên mà nói, bất kỳ thất bại nào nó đều không quan tâm, nó sẽ chỉ điên cuồng nghĩ hết tất cả biện pháp, đi cướp đoạt đồ vật nó muốn." Cố Thanh Sơn quả quyết.
"Thế nhưng không thấy quân đội của nó."
"Có lẽ không phải là không thấy..."
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu quan sát bầu trời, tiếp tục nói: "Nếu như bọn chúng rời khỏi cái thế giới thất lạc này, nhất định sẽ quay trở lên lớp băng."
Thế giới cất giấu của Trieste chia làm ba tầng, theo thứ tự là: Tầng băng, tầng biển và thế giới Di Dân.
Nếu như đám yêu quỷ rời khỏi thế giới Di Dân, bọn chúng chỉ có thể đi đến tầng băng mà thôi.
Tất cả Nhập Ma giả đều ở đó.
Yilia khó xử nói: "Món bảo vật mà tôi dùng để đi qua bình chướng kia chỉ có một. Nếu tôi lại đi ra ngoài thì không thể trở về."
"Không có việc gì, tôi có thể bảo lãnh cho chúng ta trở về."
"Vậy thì tốt, chúng ta đi kiểm chứng một phen."
Thân hình hai người giang ra, đón gió mà bay, hướng về phía tầng ngoài của thế giới.
Lúc đến tấm ngăn của chúng thần, Cố Thanh Sơn vung Triều Âm kiếm lên.
Tấm ngăn ấy lập tức mở một cái lỗ hổng, hai người thuận lợi đi qua.
Hắn vung trường kiếm lên lần nữa, nước biển chảy xiết bên ngoài vách ngăn cũng tách ra theo, luôn luôn chừa lại con đường đi thông lên trên.
"Hoá ra thanh trường kiếm này chính là chúng thần rèn đúc thành, có thể dùng để khống chế Thủy linh." Yilia thở dài: "Khó trách Laura luôn luôn nhớ mãi không quên thanh kiếm của anh."
"Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài xem một chút." Cố Thanh Sơn nói.
Hai người bay thẳng lên trên.
Lúc sắp đến tầng băng, Cố Thanh Sơn dừng lại.
"Thế nào?" Yilia hỏi.
"Chúng ta đang đi lên trên từ trong lòng đại dương, cần ẩn núp một chút." Cố Thanh Sơn nói.
Yilia nhìn lên trên.
Nhưng thấy phía trên dòng nước màu xanh thẳm là một tầng băng trắng mỏng.
Với thực lực của cô thì có thể cảm ứng động tĩnh trên lớp vỏ băng trong hải dương này, căn bản không cần đi lên.
"Vẫn tốt, chúng ta thuận theo dòng hải lưu, tra xét rõ ràng một phen, xem có thể phát hiện gì hay không."
Hai người bơi không quá mấy phút thì đã đứng trong biển.
Phía trên bọn họ, bên trên lớp vỏ băng màu trắng thuần lộ ra hơi thở chi chít của yêu quỷ.
Đại quân yêu quỷ giăng đầy nơi này!
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trên mặt đối phương.
Trật tự Ma Vương rút quân thật rồi sao?
Mặc dù Yilia nghi ngờ, nhưng cũng không nhịn được mà bộc lộ ra một chút nhẹ nhõm.
Cố Thanh Sơn lại nhíu mày.
Có gì đó sai sai.
Cho dù là tận mắt thấy ma quân rút lui, Cố Thanh Sơn cũng quyết không cho rằng Khởi Nguyên sẽ nhận thua.
Hắn hiểu rất rõ thứ này.
Không từ thủ đoạn, lạnh lẽo vô tình, tham lam tàn nhẫn.
Vật như vậy sao lại rút tất cả yêu quỷ về?
Ngay cả những con Thương quỷ thân là Ma Thần hỗn độn kia cũng rút toàn bộ khỏi thế giới Di Dân dưới mặt đất.
Mấu chốt ở đây là gì?
Cố Thanh Sơn lâm vào trầm tư suy nghĩ.
"Đi, chúng ta đi xem những Nhập Ma giả kia một chút, xem bọn họ đang làm cái gì." Yilia nói.
"Được." Cố Thanh Sơn ứng tiếng.
Hai người chui vào biển sâu, bơi thẳng tới doanh trại đóng quân của đám Nhập Ma giả phía dưới.
Yilia cẩn thận quan sát.
Cố Thanh Sơn vẫn bấm Liễm Tức quyết, xem xét tỉ mỉ động tĩnh phía trên tầng băng.
Chỉ thấy những Nhập Ma giả kia đều đang thu thập hành trang, chuẩn bị rời đi.
Đúng vậy, ngay cả doanh trại đóng quân qua đêm đều đã bị thu lại.
Thu xếp xong xuôi.
Đám Nhập Ma giả đúng là chuẩn bị rời đi.
"Nếu bước tiếp theo bọn họ rút toàn bộ đi, chúng ta cũng sẽ an toàn." Yilia nói.
Cố Thanh Sơn run lên một lát, vẫn cho rằng không thể tin nổi.
"Trong loại tình huống như thế nào Khởi Nguyên mới rút đi tất cả nanh vuốt?"
Hắn không nhịn được tự nhủ.
"Có lẽ là tình huống mà Trật tự Ma Vương hoàn toàn từ bỏ ý đồ tiến công." Yilia nói.
"Ngoại trừ tình huống này." Cố Thanh Sơn nói.
Yilia suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Anh sẽ từ bỏ chiến đấu dưới tình huống nào?"
"Tôi ư? Tôi sẽ không từ bỏ chiến đấu, Khởi Nguyên có lẽ là giống tôi."
Chẳng biết tại sao, hắn lại nghĩ tới tiếng thở dài kia.
Giọng hát xa xăm của một cô gái: "Đường xa không thể nhớ, mộng về ngày xưa cũ, mơ thấy ai cạnh ta, chợt thấy ở quê người.”
Tiếng hát này không có gì đặc biệt, nhưng phong cách ngâm xướng dường như đánh thức một ít chuyện trong trí nhớ của hắn.
Cố Thanh Sơn trôi lơ lửng bên trong biển sâu xanh thẳm, ngưng thần suy nghĩ tỉ mỉ.
Tình huống hiện tại thực sự là quá ngạc nhiên.
Chắc chắn có chuyện gì đó đã phát sinh mà mình hoàn toàn không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.