Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 605: Diệp ánh my




Cố Thanh Sơn sững người, không thể ngờ được chân tướng mọi sự lại là như vậy.
“Vậy theo như ngài nói, Biểu Tầng Thế Giới tổng cộng chia làm ba tầng?” Hắn hỏi.
“Không phải.” Hồ ly trắng thở dài nói: “Vũ trụ này bao la như thế, kể cả vua của tầng thế giới Vỏ Trong, cũng không dám khẳng định Biểu Tầng Thế Giới tổng cộng có bao nhiêu tầng.”
Hồ ly trắng có vẻ như đang nhớ lại điều gì, nói: “Tương truyền, ở tầng thế giới Vỏ Trong, từng có một vị đứng đầu các thế giới, dùng ba mươi sáu thế giới làm quà biếu để mời một cường giả không-thể- nói-tên về nói chuyện.”
“Vị cường giả kia lấy đi mất ba mươi sáu thế giới, nhưng lại không trả lời được một câu hỏi.”
“Câu hỏi gì?”
“Cụm từ “Biểu Tầng Thế Giới” được tạo thành như thế nào?” Hồ ly trắng nói: “Vị cường giả kia nhận thù lao rồi nhưng lại không trả lời được câu hỏi này, nên ông ta cũng cảm thấy xấu hổ, thế là nói ra một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Rốt cục Biểu Tầng Thế Giới có tổng cộng bao nhiêu tầng thế giới.” Hồ ly trắng cười: “Ngươi đoán xem, rốt cục Biểu Tầng Thế Giới có tổng cộng bao nhiêu tầng?”
Cố Thanh Sơn thử đoán: “Mười tầng?”
“Sai rồi.”
Hồ ly trắng hắng giọng, bắt đầu buổi thuyết trình của mình.
“Toàn bộ Biểu Tầng thế Giới chia làm chín trăm triệu tầng. Vỏ Ngoài, Vỏ Giữa và Vỏ Trong chỉ là ba tầng nằm ở phía ngoài cùng của thế giới. Mà mỗi một tầng trong số chín trăm triệu tầng thế giới đều chứa đựng hàng nghìn hàng vạn thế giới độc lập nhau.”
“Vị cường giả kia nói, đây là kiến thức thông thường nhất về Biểu Tầng Thế Giới, mà ngay cả ông ấy cũng chỉ biết được đến vậy mà thôi. Còn về lai lịch của Biểu Tầng Thế Giới, vị cường giả kia cũng không biết rõ lắm.”
“Ngươi đã hiểu chưa? Lần này để xem năng lực của người mới, bọn ta mới cố tình chọn một thế giới đã sắp diệt vong trong số các Thế giới Rời Rạc. Nhờ đó, ngươi mới có cơ hội gặp ta. Bỏ lỡ cơ hội lần này, ngươi sẽ phải vượt qua hàng tỉ thế giới thuộc Vỏ Ngoài để đến Vỏ Giữa tiếp xúc với bọn ta, mà điều đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.”
“Chính vì vậy, đây là cơ hội duy nhất trong suốt cả cuộc đời này của ngươi. Hãy giữ chặt nó.”
Hồ ly trắng giải thích xong những chuyện về Biểu Tầng Thế Giới thì liền không nói gì nữa. Nó đang cho Cố Thanh Sơn thêm thời gian để tiêu hóa mớ rắc rối này.
Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát.
Thế giới quan của hắn đã bị phá vỡ.
Kể cả khi Cố Thanh Sơn đã có kinh nghiệm của hai đời, thì hắn cũng vẫn cần chút thời gian để có thể tiếp nhận được những bí mật động trời này.
Bỗng nhiên, có một tiếng thở dài truyền đến từ mặt đất, nhanh chóng vang vọng khắp toàn thế giới.
Đây là âm thanh phát ra từ Giới Ma.
Nó lại ngủ say một lần nữa.
Thế giới lúc này đã chuyển từ giờ Hung sang giờ Cát, những hòn đảo nhỏ trôi nổi trên khắp bầu trời lại lần nữa tỏa ra linh quang mờ nhạt. Chúng giống hệt như những ngọn lửa chập chờn trong gió, có thể dễ dàng bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Hồ ly trắng cào cào móng vuốt của mình, nói: “Được rồi, từ nãy đến giờ chúng ta đã nói quá nhiều chuyện phiếm, bây giờ phải bắt đầu khảo nghiệm thôi. Để bù đắp cho tình hình bất lợi mà ngươi gặp phải, ta sẽ tiết lộ cho ngươi biết một việc.”
“Xin cứ nói.”
“Diệp Ánh My muốn giết ngươi, cô ta do một ứng cử viên La Sát khác phái tới.”
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu được. Hắn nói với vẻ nghi ngờ: “Nếu vậy thì tại sao cô ta mãi vẫn không có động tĩnh gì cả…”
Hồ ly trắng giải thích: “Để cuộc khảo nghiệm được công bằng, ta vừa khiến cô ta ngất đi. Ba mươi phút sau, cô ta sẽ tỉnh lại, đồng thời cũng không biết rằng ta đã làm như vậy. Ưu thế của đối phương quá lớn, ta làm như thế là để đảm bảo sự công bằng cho khảo nghiệm lần này. Ngoài ra, ta cũng chính thức thông báo cho ngươi biết một điều nữa. Ba mươi sáu phút sau, thế giới này sẽ bị Giới Ma hủy diệt hoàn toàn.”
Cố Thanh Sơn nghe vậy, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Rốt cuộc, thời khắc thế giới bị hủy diệt vẫn phải đến.
Hắn suy tư một lát, đột nhiên lại hỏi: “Ngài có thể đánh thắng được Giới Ma không? Xin ngài hãy dùng thần niệm để nói chuyện với ta.”
Hồ ly trắng ngạc nhiên nheo mắt lại, có vẻ không vui nhìn Cố Thanh Sơn: “Ngươi muốn biết sức mạnh thực sự của ta sao?”
“Xin hãy tin ta, thông tin này rất quan trọng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hồ ly trắng nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn trong suốt, nét mặt chân thành và bình thản.
Nó suy nghĩ một chút, sau đó mới dùng thần niệm thì thầm: “Ta có thể đối phó với nó.”
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn lấy một ngọc giản mới tinh ra, nhập thần niệm vào đó và viết vài chữ.
Ngay sau đó, ngọc giản được đưa tới cho hồ ly trắng, làm nó sững người mất mấy giây. Sau đó, nó tò mò vươn móng vuốt nhận lấy ngọc giản, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Xin hãy nhìn xem, có vẻ như đó là một môn công pháp đặc biệt.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
“Ngươi muốn hối lộ…” Hồ ly trắng lại càng không vui, giọng nói cũng bắt đầu trở nên hơi nóng nảy tức giận.
“Xin hãy xem qua đã, những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau.” Cố Thanh Sơn cắt ngang lời nó.
Hồ ly trắng nhìn ngọc giản, sau đó lại nhìn Cố Thanh Sơn. Cuối cùng, sắc mặt nó hơi thay đổi, đọc lướt qua ngọc giản một lượt.
Thông tin viết trên này không nhiều lắm, nhưng những điều ấy vẫn khiến cho sắc mặt của hồ ly trắng dần dần thay đổi.
“Được, ta biết rồi.” Nó nhỏ giọng bảo.
“Cuộc tuyển chọn La Sát vẫn còn tiếp tục ư?”
“Tiếp tục.”
“Ứng cử viên còn lại có thu được tin tức gì không?”
“Đây là thông tin ngươi tự mình tìm được, hắn ta không cần phải biết. Điều mà hắn ta biết chỉ là, bản thân mình sẽ phải cạnh tranh với người còn lại để giành được vị trí duy nhất này.”
Cố Thanh Sơn nghe xong, gật đầu: “Vậy ta bắt đầu chuẩn bị.”
“Ừ, để cho công bằng, ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, để các ngươi tự đấu với nhau.”
Ngay sau đó, giọng Hồ ly trắng trở nên nghiêm túc, chính thức tuyên bố: “Vòng đấu loại của cuộc thi tuyển La Sát, sau khi ta rời đi sẽ lập tức bắt đầu.”
Hồ ly trắng lui từng bước một về phía sau, thân hình biến mất trong hư không.
Nó đã rời khỏi đây rồi.
Trên đài cao, chỉ còn lại Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ.
Cuộc tuyển chọn La Sát chính thức bắt đầu.
Mà trên toàn bộ hòn đảo nổi của Quảng Dương môn này, số người còn lại tổng cộng chỉ có hai tu sĩ.
Một là Cố Thanh Sơn.
Hai là Diệp Ánh My.
“Công tử, Diệp Ánh My sắp tới rồi, chúng ta nên làm thế nào đây?” Sơn Nữ hỏi.
Diệp Ánh My là tu sĩ đã lên đến cảnh giới Thái Hư.
Trận pháp ngăn cách cỡ lớn vẫn liên tục hoạt động, cho dù bây giờ lập tức chạy đi phá hỏng nó thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Hơn nữa, bây giờ lại là giờ Cát, Giới Ma đang ngủ say.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Ánh My sẽ dùng toàn lực để giết hắn.
“Nửa giờ, vậy cũng coi như là công bằng rồi, vừa đủ để ta chuẩn bị một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy ra một ngọc giản trận pháp, bắt đầu ghi nhớ tọa độ.
Tọa độ này thuộc về một thế giới mà thế giới Huyền Không từng chinh phục. Nó đã sớm bị thế giới Huyền Không dung hợp, cho nên tọa độ hiện tại của nó cũng chính là tọa độ của thế giới Huyền Không.
Cố Thanh Sơn im lặng ghi nhớ tọa độ, bắt đầu luyện chế đĩa bát quái.
Nặng lực trận pháp của hắn hiện đã ở vào hàng đứng đầu, cho nên quá trình chế đĩa bát quái được tiến hành rất nhanh. Chỉ trong giây lát, hắn đã hoàn thành.
Đây chỉ là đồ dự bị trong trường hợp cần thiết, hy vọng sẽ không cần dùng đến.
Ngay sau đó, hắn luyện chế thêm một đĩa bát quái bằng tốc độ nhanh nhất. Đĩa bát quái này sẽ dẫn đến thế giới Thần Võ.
Làm xong hai đĩa bát quái này, Cố Thanh Sơn lại bận rộn chuẩn bị rất nhiều thứ.
Cuối cùng, hắn nhìn sang Sơn Nữ đang ở cách đó không xa.
Đầu của Vương Hồng Đao cũng đang ở đó.
“Xem ra giữ lại một cái đầu cũng tốt, có lúc cần dùng đến.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn tiến tới nhặt đầu của Vương Hồng Đao lên.
Nửa tiếng thoáng cái đã trôi qua.
Trên đài cao.
Diệp Ánh My đi tới trước mặt Vương Hồng Đao, cung kính quỳ xuống.
“Sư tôn.”
“Ừ, sư huynh ngươi đâu?” Vương Hồng Đao hỏi.
“Đệ tử cũng không biết hắn đang ở đâu.”
Diệp Ánh My dừng một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Không chỉ là Triệu Ngũ Chuy.
Bản thân nàng ta rõ ràng chỉ vào mật thất bẩm báo một lần. Nhưng đến khi trở ra lại, nàng ta lại cảm giác như toàn bộ tông môn đã thay đổi hoàn toàn.
Diệp Ánh My thử thăm dò: “Sư tôn, tất cả đệ tử tông môn…”
“Bị ta giết sạch rồi.” Vương Hồng Đao hời hợt nói.
“Giết? Giết sạch ư? Tại sao?” Diệp Ánh My buột miệng kêu lên thất thanh.
“Bởi bọn họ sống tiếp sẽ chỉ làm lãng phí thêm linh thạch của ta.” Vương Hồng Đao nói, huơ huơ ống tay áo như đang giũ bụi. Ông ta nói tiếp bằng một chất giọng thản nhiên: “Linh thạch đang thiếu, việc gì phải nuôi thêm nhiều người ở tông môn như vậy.”
Diệp Ánh My ngây người, sau đó chậm rãi cúi xuống, dập đầu: “Sư tôn, đệ tử có một chuyện cần bẩm báo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.