Một tu sĩ trên cảnh giới Trúc Cơ lại chủ động hỏi ý kiến của tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khí, màn này quả thật rất hiếm thấy.
Hai người cũng không ý thức được chuyện này, chỉ cảm thấy đây là lẽ tự nhiên.
Cố Thanh Sơn lấy kiếm chỉ ra bên ngoài trận pháp, nói: "Nhìn thấy Phệ Hủ Ma kia chưa?"
Đó chính là yêu ma đánh lén lúc hắn vừa xuyên tới.
Lãnh Thiên Tinh nói: "Thấy rồi."
Cố Thanh Sơn nói: "Quái vật này rất thối, thối vô cùng, người quỷ đều chán ghét, ta muốn ngươi ra tay lấy một con mắt của nó."
Pháp lực quanh thân Lãnh Thiên Tinh chuyển động một cái, đứng lên nói: "Muốn ta xuất trận giết nó?"
Cố Thanh Sơn ngăn hắn lại: "Không, dùng trí."
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn bày Đoạt Tâm Tiểu Quỷ khi nãy đất, băm nát, lại lấy một phần máu Mãng Xà yêu, tưới lên trên thi thể của Đoạt Tâm Tiểu Quỷ.
Làm xong tất cả việc này, Cố Thanh Sơn đào mấy khối đá cao nửa người ra, sắp xếp chỉnh tề trên mặt đất.
Hắn cẩn thận bôi thi thể Tiểu Quỷ trên khối đá, Lãnh Thiên Tinh chỉ đứng bên lẳng lặng nhìn. Tất cả hành động của đối phương đều vượt ngoài trí tưởng tượng của y.
Bên ngoài trận pháp, Phệ Hủ Ma đang di chuyển chậm chạp.
Nó vẫn còn đói bụng, đang muốn tìm yêu ma bốn phía, tìm một đứa tàn phế để ăn.
Những yêu ma kia cũng cách xa nó, chúng nó tình nguyện ở một chỗ cấu xé yêu ma khác, cũng không muốn đến gần Phệ Hủ Ma cả người hôi thối.
Tuy thực lực của Phệ Hủ Ma mạnh, nhưng không hiểu sao di chuyển quá chậm chạp, yêu ma cùng cấp đều trốn chạy nó, cho nên bình thường cũng chỉ có thể ăn những đồ thối rữa kia.
Phệ Hủ Ma đang phiền não, chợt nghe "bịch" một tiếng, một đồ vật mang đầy mùi vị mê người rơi xuống bên cạnh nó.
Nhìn qua, đây là một hòn đá vuông vắn, nhưng về mùi vị lại có chút khác biệt, dường như... là loại mình thích.
Phệ Hủ Ma theo bản năng khịt mũi, ngửi một cái.
Mùi thơm của máu tanh.
Vật này có mùi không tệ, nhưng quả thật quá nhỏ, miễn cưỡng nhét đủ kẽ răng.
Phệ Hủ Ma vốn không định để ý đến, nhưng xen lẫn với hơi thở huyết tinh mê người là khí tức tràn đầy sức mạnh, khiến nó đột nhiên thấy thèm.
Cuối cùng Phệ Hủ Ma nhào đến, một miếng gặm xuống đất, nuốt vật kia lẫn cả vụn đất đá vào miệng, cái mồm to nhai nuốt.
Mùi vị không tệ, chỉ là quá ít.
Phệ Hủ Ma đang tiếc nuối, chợt nghe bịch một tiếng, một vật kì quái giống vậy lại rơi xuống cách nó không xa.
Khoảng cách này, nó chỉ cần hơi dịch chuyển là có thể đến được.
Phệ Hủ Ma chậm rãi bò qua, ăn một miếng nữa.
Sức mạnh, mùi thơm, cảm giác ngon miệng xen lẫn lạnh cứng, Phệ Hủ Ma trực tiếp xem nhẹ cảm giác cuối cùng.
Còn nữa không?
Niềm mong chờ tràn ngập cõi lòng nó.
Kỳ tích xuất hiện!
Lại một hòn đá vuông vắn rơi xuống cách đó không xa.
Phệ Hủ Ma vội vàng bò qua.
...
Cố Thanh Sơn nhìn nó, nói: "Nó đến rồi, ngươi chỉ có một cơ hội ra tay."
Lãnh Thiên Tinh không tự chủ được mà khẩn trương: "Nếu như ta không thành công thì sao?"
Cố Thanh Sơn nói: "Vậy thì đành phải nghĩ cách khác, nhưng không có biện pháp nào tốt hơn cái này."
Lãnh Thiên Tinh hỏi: "Nếu như thành công thì sao?"
Cố Thanh Sơn thận trọng nói: "Lập tức đưa con mắt cho ta, lúc ta xử lý xong thì trận pháp cũng biến mất."
"Được."
Lãnh Thiên Tinh hít một hơi thật sâu, tập trung nhìn về phía Phệ Hủ Ma.
Y không lo bị Cố Thanh Sơn bán đứng chút nào, dẫu sao y hơn đối phương cả một đại cảnh giới, lúc sắp chết, chỉ cần y toàn lực xuất thủ thì luôn có biện pháp kéo đối phương chết cùng.
Y nhìn Cố Thanh Sơn một chút. Tên nhóc này tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, sẽ không làm chuyện xấu trong hoàn cảnh như vậy.
Đúng lúc ấy, Cố Thanh Sơn quát nhẹ: "Ra tay!"
Lãnh Thiên Tinh điều động linh lực, tay giơ quạt lên cao, xẹt qua trong không trung như múa đao.
"Sương Nhận Chân Trảm!"
Bên ngoài trận pháp, Phệ Hủ Ma phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa.
Một làn sương xuất hiện ở trán nó, sau đó máu đen tung tóe.
Lưỡi đao tạo nên từ sương bỗng nhiên xuất hiện, cắt nửa cái đầu của nó xuống.
Nó bị trọng thương, còn mất đi một con mắt.
Loại vết thương này, cũng coi như là nặng nề đối với nó.
Phệ Hủ Ma giống như nổi điên lăn lộn trên mặt đất.
Hai người bên trong trận pháp cũng không thèm nhìn nó, lại thả Thần niệm ra, quét qua đám thịt vụn hôi thối bay đầy trời.
Con mắt lớn mờ nhạt chợt lóe lên trong không trung, rơi xuống chỗ một đám yêu ma khác.
Lãnh Thiên Tinh nhanh chóng thu quạt, đưa tay trái ra, quát lên: "Tới!"
Con mắt mờ nhạt kia xoay vòng trong không trung, vèo một tiếng bay vào trong trận pháp, rơi trên tay Lãnh Thiên Tinh.
Thành công rồi!
Trong lòng Cố Thanh Sơn cùng Lãnh Thiên Tinh liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Lãnh Thiên Tinh nắm lấy con mắt, vẻ lạnh lùng trên gương mặt thay đổi nhanh chóng. Chỉ mới cầm con mắt kia một chút thôi mà trên tay Lãnh Thiên Tinh đã dính đầy chất nhờn hôi thối.
Y ném con mắt về phía Cố Thanh Sơn nhanh như chớp, sau đó mau chóng lấy khăn tay ra, dùng thuật dẫn nước rồi cật lực rửa sạch hai tay của mình.
Thối quá đi mất! Lãnh Thiên Tinh không chịu nổi.
Y xuất thân thế gia, nhân trung long phượng, những thứ để dùng, những thứ để ăn đều là những thứ tốt nhất, ngay đến cả môn phái mà y gia nhập cũng thuộc hạng nhất hạng nhì, đãi ngộ càng không cần phải nói, cả đời chưa từng chạm vào thứ dơ bẩn như vậy.
Lãnh Thiên Tinh tình nguyện xông vào đám yêu quái đánh giết một trận, còn hơn là phải động vào thứ này thêm một lần nữa.
"Làm tốt lắm!" Cố Thanh Sơn khen một câu, nhận lấy con mắt của Phệ Hủ Ma, chà chà lên kiếm rồi băm nát ra.
Hắn cầm đống chất nhờn này, không chút ngại ngần bôi lên người, áo giáp hắn mặc nhanh chóng tỏa ra mùi hôi thối gay gắt.
Lãnh Thiên Tinh buồn nôn một cách rõ ràng, nói: "Ngươi có biết nó hôi thối thế nào không?"
Cố Thanh Sơn vẫn vừa chăm chú bôi, vừa nói: "Thể dịch, tuyến thể của Phệ Hủ Ma nằm trong con mắt. Bôi cái này lên người, bọn yêu quái theo bản năng sẽ cho rằng chúng ta là Phệ Hủ Ma. Linh lực của hai chúng ta có hạn, nếu không ra kỳ chiêu này, thì trước mặt những yêu quái mạnh mẽ này sẽ chết chắc."
Hắn cầm con mắt nhơ nhớt ở trên tay, đưa đến trước mặt Lãnh Thiên Tinh: "Mặc dù ngươi không phải ở phía trước để mở đường, nhưng phía sau cũng rất nguy hiểm, ta đề nghị ngươi cũng nên bôi một chút đi."
Lãnh Thiên Tinh không hề do dự mà lui về phía sau vài bước, nhíu mày nói: "Ta không cần thứ này."
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: "Không cần thứ này, bị yêu ma quấn lấy nhất định sẽ chết."
Lãnh Thiên Tinh lại lần nữa liếc mắt nhìn con mắt nát bét, lắc đầu liên tục nói: "Bị bôi thứ này lên người, không bằng đi đầu thai."
Người của đại môn phái đúng là khác thường, Cố Thanh Sơn nhún nhún vai, hậm hực thu tay về.
Sau vài chục hơi, hai người đã chuẩn bị xong xuôi đâu đấy.
Cố Thanh Sơn nói: "Đi."
"Được." Lãnh Thiên Tinh đứng lên, tỏ ý mình cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Cố Thanh Sơn hít một hơi, đặt tầm mắt lên giao diện Chiến Thần.
[Tiêu hao 1 điểm hồn lực, học được kỹ năng võ đạo: Thiếp Sơn Hạo.]
[Hồn lực còn lại 0/7.]
Một luồng nhiệt từ vai chảy vào cơ thể Cố Thanh Sơn, cuối cùng hội tụ lại trong đầu.
Cố Thanh Sơn chỉ chỉ về một hướng, nói: "Chúng ta phá vòng vây từ chỗ này."
Lãnh Thiên Tinh nhìn, kinh ngạc nói: "Nếu đi từ hướng này, thì phải đi vòng mất một đoạn đường."
Cố Thanh Sơn nói: "Ta đã nhìn rồi, trên con đường này không có những yêu quái quá mạnh."
Lãnh Thiên Tinh bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi biết rất rõ về yêu quái."
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ lên vai y, nói: " Đúng vậy, ta là binh sĩ thuộc quân tiên phong."
Không đợi Lãnh Thiên Tinh hỏi nhiều, Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng lớn: "Ta lên đây!"
Cả người hắn khí huyết cuồn cuộn, bỗng nhiên lao ra trận pháp.
Thiếp Sơn Hạo!
Giống như Ngũ Tiến vậy, Cố Thanh Sơn phát huy sự tấn công mạnh mẽ y như vậy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, linh lực của hắn ít hơn Ngũ Tiến một chút, khí thế tấn công cũng kém vài phần.
Nhưng Cố Thanh Sơn một đường xông ra, yêu quái bị đánh bay dọc đường nhiều gấp mấy lần so với Ngũ Tiến.