Đúng vậy! Có khi tên nhóc này có đan dược chữa thương cũng không chừng!
Hai người đang nghĩ ngợi thì lại thấy Cố Thanh Sơn xòe tay ra, nói: “Xin lỗi, ta cũng không có đan dược trị thương nào cả.”
Hai người thất vọng tràn trề, riêng Ninh Nguyệt Thiền còn thấy hơi giận. Đã không có thì còn tìm cả nửa ngày trời để làm gì!
“Đi thôi, phải tranh thủ thời gian.” Công Tôn Trí quay đi, nói.
"Chờ chút đã." Cố Thanh Sơn sực nhớ ra một thứ. Hắn lấy một cái túi vải ra, lôi viên mật rắn tỏa ánh sáng nhàn nhạt ở trong đó: “Đây là mật của Mãng Xà yêu, rất hiếm đấy, có lẽ có chút tác dụng với độc tố và những vết thương trên người cô.” Hắn chìa tay ra cho họ thấy.
Công Tôn Trí nhìn thoáng qua, hết sức vui mừng: “Đâu phải chỉ là có chút tác dụng, mà là quá đúng lúc mới đúng! Mật của Mãng Xà yêu giúp bổ máu tái tạo thịt, lại có thể hóa giải độc tố, quả là gặp đúng thuốc, gặp đúng thuốc!” Ông vội nói với Ninh Nguyệt Thiền: “Thánh nữ, cô được cứu rồi! Mau mau ăn thứ này đi!”
Ninh Nguyệt Thiền kinh ngạc nhìn mật Mãng Xà yêu. Với kiến thức sâu rộng của mình, đương nhiên cô biết được vào lúc này mật rắn trân quý và quan trọng đối với mình nhường nào. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại vô tình khơi gợi một câu chuyện xưa đầy khổ đau chôn sâu trong lòng cô.
Ninh Nguyệt Thiền đột nhiên hỏi: "Ngươi đưa mật rắn này cho ta, vậy còn ngươi?"
"Ta?" Cố Thanh Sơn sửng sốt một chút rồi vỗ ngực một cái, nói: "Ta không sao."
Ninh Nguyệt Thiền vẫn trầm tĩnh như nước, nhẹ giọng nói: "Tu vi của ngươi thấp như vậy, nói không chừng sẽ gặp chuyện xấu bất cứ lúc nào. Vậy vì sao không giữ lại để bảo toàn tính mạng cho mình?”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Tu vi của hắn thấp?
Hắn gặp chuyện xấu bất cứ lúc nào?
Cô nương này đang trù hắn đấy hả!
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào mặt nạ màu bạc của đối phương, không nhịn được nói: "Cô có ăn không thì bảo, không ăn ta ném đấy."
Dù tính tình của Ninh Nguyệt Kiều có tốt đến cỡ nào mà khi nghe những lời này, cũng không nhịn được hung tợn trừng mắt với thiếu niên kia dưới lớp mặt nạ.
Thái độ gì đấy? Không ăn ta ném là sao? Người này nói năng hay nhỉ.
Cô cắn chặt môi, nhất thời khó quyết định được xem nên nhận hay nên từ chối.
Mật của Mãng Xà yêu còn quý giá hơn đan dược giải độc gấp trăm lần, chỉ cần ăn vào là có thể hóa giải độc tố bên trong cơ thể, thúc đẩy khí huyết lưu thông.
Tuy Mãng Xà yêu không quá mạnh nhưng một năm mới ra ngoài đi săn một lần, sau khi ăn no sẽ chui vào trong núi sâu, ngủ đúng một năm. Ba trăm sáu mươi lăm ngày sau, lúc Mãng Xà yêu hóa Giao Long mới rời khỏi chỗ cũ, tìm ngũ hành linh địa bồi dưỡng thần hồn, chuẩn bị hóa rồng.
Có thể trùng hợp gặp được Mãng Xà yêu là may mắn hiếm thấy.
Túi mật Mãng Xà yêu này thoạt nhìn dường như đã được ba trăm năm, lại càng hiếm có hơn.
Vậy mà đối phương có thể tùy tiện đưa ra như vậy.
Nếu đổi lại là lúc khác, nếu Ninh Nguyệt Thiền không suy kiệt đến nhường này, nếu cô không bị trúng kịch độc trong người, nếu đối phương không đúng lúc lấy ra mật Mãng Xà yêu giải độc... tâm trạng của cô cũng sẽ không lên xuống thất thường như thế.
Nhưng vừa khéo là tất cả những điều ấy đều đang xảy ra, khiến cô nhớ lại nỗi đau thấu xương chôn sâu trong ký ức.
Năm đó, khi vừa bước vào Thái Cực tông, tư chất tu hành siêu đẳng của Ninh Nguyệt Thiền đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Càng trưởng thành, dung nhan tuyệt thế kinh người của cô cũng càng hiện rõ.
Dần dần, dường như mỗi ngày đều có sư huynh đệ đến lấy lòng cô.
Cuối cùng, tuổi xuân chớm nở, cô rung động trước một vị sư huynh xuất sắc giống mình, đôi bên bắt đầu qua lại tìm hiểu.
Ai ngờ trong một lần ra ngoài luyện tập, hai người bị nhốt trong một di tích cổ ngập tràn khí độc mấy tháng không thoát ra được.
Trong tình cảnh đối mặt sinh tử như thế, vị sư huynh kia đã lén lút lập bẫy muốn giết chết cô, hòng đoạt lấy viên đan giải độc duy nhất còn sót lại trong túi cô.
Ninh Nguyệt Thiền mãi mãi ghi nhớ dáng dấp dữ tợn cùng tiếng gào thét điên cuồng của vị sư huynh đó...
“Tiểu tiện nhân chết tiệt, giao đan dược giải độc ra đây!”
Ngày hôm ấy chính là sinh nhật của Ninh Nguyệt Thiền, cũng là lần đầu tiên trong đời cô giết người.
Từ đó về sau, Ninh Nguyệt Thiền khóa chặt tim mình, một lòng tập trung tu luyện.
Mà bây giờ, cô cũng rơi vào tuyệt cảnh y như thế, trong người cũng trúng kịch độc, nhưng lại có một thiếu niên không bận tâm lấy ra mật Mãng Xà yêu, lại còn bảo với mình rằng: "Cô có ăn không, không ăn ta ném đấy."
Ninh Nguyệt Thiền đứng sững người như một bức tượng, không nói được lời nào.
Công Tôn Trí nghĩ ngợi gì đó, bỗng vội vàng nhìn quanh, nhỏ tiếng thầm thì: “Mất hồn rồi? Đừng nói là Thiên Ma...” Ông ta lấy ra một đĩa bát quái nhỏ màu đỏ thẫm, ngón tay nhấn lên liên tục, nhưng đĩa bát quái lại không có phản ứng gì cả.
Công Tôn Trí yên tâm nhìn Ninh Nguyệt Thiền, sau đó lại nhìn Cố Thanh Sơn, im thin thít.
Nếu không phải là Thiên Ma nuốt hồn, tức là Ninh Nguyệt Thiền chẳng bị sao cả, mà chỉ đơn giản là vấn đề giữa cô với Cố Thanh Sơn mà thôi. Đã vậy, ông cũng chẳng nhúng tay vào làm gì. Mọi chuyện đều tự có nhân quả, ơn cứu mạng lần này là một “nhân” rất lớn, Ninh Nguyệt Thiền cần phải tự mình quyết định, không ai làm thay cô được.
Cố Thanh Sơn nhìn Ninh Nguyệt Thiền, trong lòng rất sốt ruột.
Ma quân sắp đến rồi mà cô gái này còn đứng sững ra đó làm gì thế? Không mau đi chữa thương đi!
Một khi ma quân tới, thậm chí không cần binh chủng đặc biệt mà chỉ cần một Vô Diện Cự Nhân thôi là đủ phiền rồi!
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn cũng không kiềm chế được nữa, nắm lấy bàn tay ngọc của Ninh Nguyệt Thiền rồi nhét mật Mãng Xà yêu vào tay cô, lớn tiếng nói: “Cô làm gì ngẩn người ra vậy! Không muốn chết thì mau trị thương đi!”
Cơ thịt trên mặt Công Tôn Trí giật giật, nhìn ngay sang Ninh Nguyệt Thiền, chuẩn bị nói lời khuyên can.
Thằng nhóc này sao lại nắm tay Ninh Nguyệt Thiền chứ! Hắn thật sự không biết cô ấy đối phó với đám háo sắc tàn nhẫn cỡ nào à?
Những năm gần đây, người dám làm chuyện này đều đã trở thành phế nhân, suốt đời không cách nào tu hành nữa.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người họ, rốt cuộc Ninh Nguyệt Thiền cũng động đậy. Cô nhìn xoáy vào Cố Thanh Sơn, nói: “Cho ta nửa khắc, ta muốn vận công trị thương.”
Công Tôn Trí nhíu mày, cực kỳ bất ngờ.
Từ khi nào mà Thiên Cực thánh nữ Ninh Nguyệt Thiền lại thân thiết dễ nói chuyện đến thế?
Ây chà, con gái đúng là hay thay đổi thật, còn khó hiểu hơn cả trận pháp nữa. Công Tôn Trí yên lặng lắc đầu.
Bên kia, Cố Thanh Sơn lại rất hài lòng, lập tức nói: "Vậy thì tốt." Như thế mới đúng chứ, sức khỏe hồi phục thì mới có khí lực chiến đấu!
Tuy rằng không biết thực lực thật sự của Ninh Nguyệt Thiền, nhưng kiếp trước, trong tình huống không còn trang bị đan dược, cơ thể lại bị thương nặng mà cô vẫn có thể chiến đấu với năm đại ma tướng suốt một ngày một đêm, ắt hẳn lực chiến đấu cũng không tệ.
Ninh Nguyệt Thiền cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngươi..."
Nhưng còn chưa dứt lời, Cố Thanh Sơn đã không thèm nhìn cô nữa, ngược lại kéo Công Tôn Trí sang một bên, nói: “Vừa hay vẫn còn chút thời gian, Công Tôn tiền bối, ta có đọc lướt qua binh pháp, cũng có chút tâm đắc trên phương diện này. Nay ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Người này chính là Đại tông sư trận pháp, là Định Viễn tướng quân của liên quân Nhân tộc, là nhân vật có danh tiếng vang dội trong lịch sử. Hơn nữa, còn có nhà sử học đánh giá rằng ông chết quá sớm, không thì cán cân chiến tranh đã thay đổi rồi.
Kiếp trước Cố Thanh Sơn cũng là nhà chỉ huy chiến lược, hiện tại gặp được Công Tôn Trí như kì phùng địch thủ, nên đã manh nha muốn so tài nãy giờ rồi.
Công Tôn Trí đón nhận ánh mắt nồng nhiệt của đối phương, hơi ngẩn ra, nói: “Được thôi.”
Nghe vậy, Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Vào lúc trận chiến mới bắt đầu, khi bố trí binh lực ở bãi đất cao phía Tây Nam, vì sao ông lại muốn xếp hai tiểu đoàn Pháp sư Ngũ hành ở đó?”