Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 276: Tâm nguyện




"Nữ Thần Công Chính..."
"Đúng vậy, đó là của chúng ta."
Tô Tuyết Nhi suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói: "Không, những thứ đó đều là ngoại vật, không có cách nào hoàn thành tâm nguyện của tôi, tôi chỉ muốn đạt được sức mạnh do chính bản thân tôi điều khiển."
Bà lão nói: "Chuyện này rất khó, cần phải bỏ ra cái giá rất đắt, thậm chí là cả sinh mệnh."
"Tôi nguyện ý trả giá thật lớn." Tô Tuyết Nhi nói.
Bà lão nhìn cô thật lâu, một lát sau thì vẫy vẫy tay, bên cạnh hai người lập tức xuất hiện một cái bàn gỗ thấp lùn.
"Dựa theo quy tắc lễ truyền thừa." Bà lão nói: "Mỗi một người thừa kế đều có quyền bảo ta phát động Thiên Tuyển kỹ hệ Vận Mệnh một lần. Nhưng dục vọng của mấy tên đó quá mức nông cạn, ta hoàn toàn không cần phí sức lực cũng có thể hoàn thành lễ truyền thừa cho chúng. Mà cô bé, cô rất tỉnh táo, biết thứ gì quan trọng nhất."
"Cho nên ngài sẽ giúp tôi?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Ta lặp lại một lần nữa, một khi đã lựa chọn con đường này, thật sự có thể sẽ chết." Bà lão nói.
"Tôi tình nguyện chết trên con đường hoàn thành tâm nguyện." Tô Tuyết Nhi nói.
"Dũng khí như vậy cũng có thể nói là lỗ mãng, quả thật khiến ta nhìn với ánh mắt khác." Bã lão gõ một cái lên bàn nói: "Xem ra ta phải dốc sức rồi."
"Mời cô để vật phẩm tùy thân lên đây." Bà lão nói xong, một tấm thẻ màu đen yên lặng xuất hiện, trôi lơ lửng trong hư không trên đầu bà.
"Bao nhiêu món?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Toàn bộ." Bà lão nói.
"... Mấy thứ này sẽ không hư chứ?" Tô Tuyết Nhi hơi do dự.
"Đương nhiên là không."
Vì Tô Tuyết Nhi đi vội vội vàng vàng nên cũng không kịp mang theo gì nhiều. Giờ phút này, cô bày hết vật phẩm tùy thân của mình lên trên mặt bàn.
Trên bàn nhanh chóng được bày đầy đồ vật.
Khăn tay, quang não cá nhân, búp bê, gương, hộp phấn, khăn giấy, son môi, kem dưỡng tay, kem chống nắng, lược nhỏ, bình giữ nhiệt, túi điểm tâm nhỏ, bản nhật kí viết tay.
"Tính cả đồ trang sức." Bà lão lên tiếng.
Tô Tuyết Nhi khẽ cắn môi, cởi luôn cả sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra rồi đặt nó lên bàn. Đó là một sợi dây màu đen rất bình thường, có treo một chiếc nhẫn.
Thiết bị điều khiển Thiên Thần Rực Lửa.
Bà lão nhìn thoáng qua, cười khẽ, lẩm bẩm nói: "Hình như còn có vài thứ gì nữa thì phải."
Không còn cách nào khác, Tô Tuyết Nhi đành phải đặt cả chiếc bình ngọc và tập công pháp đang giấu lên bàn. Hai tay cô cũng đặt lên phần cạnh của chiếc bàn, vẻ mặt căng thẳng chăm chú nhìn vào lá bài màu đen kia, giống như một khi phát hiện có gì đó không đúng, cô sẽ nhanh chóng cướp hai đồ vật này về.
"A, lần này thì đủ." Bà lão nhìn mấy món đồ linh tinh trên bàn, xoa xoa tay nói: "Cô đừng sợ, lá bài này của ta là lá bài vận mệnh, phụ trách kết nối tất cả kỳ tích trên thế gian, cả vũ trụ chỉ có duy nhất một cái."
Bà ta cảm khái nói: "Vì để làm lá bài này, người đàn ông của ta đã chết, năm đó anh ấy là một người rất mạnh."
Tô Tuyết Nhi buột miệng hỏi: "Lá bài… Ý tôi là, cái vừa rồi ngài nói đến chính là Thiên Tuyển kỹ hệ Vận Mệnh ư, nhưng tại sao nó lại là một lá bài?"
Cấp bậc phân chia Thiên Tuyển kỹ có năm tầng, tầng một là Thức Tỉnh Thiên Tuyển kỹ, tầng hai là có thể sử dụng tùy ý, tầng ba hoàn toàn thức tỉnh, tầng bốn là biến dị, tầng năm là tiến hóa Thiên Tuyển kỹ.
Đây là kiến thức cơ bản, cho tới bây giờ Tô Tuyết Nhi chưa từng nghe nói rằng có người biến Thiên Tuyển kỹ thành một lá bài.
"Cô đừng nên chỉ nghĩ rằng, Thiên Tuyển giả cường đại cả đời chỉ biết một loại kỹ năng." Bà lão nói: "Khi Thiên Tuyển kỹ biến thành lá bài, như vậy chứng tỏ cô đã đột phá tầng thứ năm, bước vào một cảnh giới mới."
"Cảnh giới mới?" Tô Tuyết Nhi sửng sốt.
Bà lão trả lời: "Đúng, cảnh giới mới sẽ thức tỉnh rất nhiều loại kỹ năng, những kỹ năng này tùy theo thuộc tính của cô mà được chia thành nhiều hệ. Nó có thể xuất hiện dưới hình dạng lá bài, quyển trục hoặc một hình dạng nào đó khác.”
Bà ta nâng tay, cầm lá bài màu đen lên, nói: "Mỗi một lá bài, đều là Thiên Tuyển kỹ hạng nhất."
Tô Tuyết Nhi thấy trên lá bài có một bánh xe luân hồi đang chuyển động, trên đó còn có một con rắn màu đen quấn quanh không ngừng di chuyển.
Bà lão đặt lá bài xuống trước mặt Tô Tuyết Nhi, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Để kích hoạt lá bài vận mệnh, cần sức mạnh truyền thừa của cô."
Tô Tuyết Nhi vươn tay, đụng vào lá bài. Từ trong cơ thể của cô, những ký hiệu huyền ảo phức tạp bắt đầu tập trung nơi ngón tay, sau đó nhẹ nhàng chạm lên lá bài.
Ký hiệu nhạt dần, rồi chậm rãi lùi về bên trong cơ thể Tô Tuyết Nhi. Lá bài màu đen kia run rẩy dữ dội, tựa như muốn mau chóng làm điều gì đó.
Bà lão thấy thế, hơi hơi vuốt cằm, nhẹ giọng thì thầm: "Vận mệnh xoay chuyển."
Vừa dứt lời, chỉ thấy con rắn màu đen trên lá bài kia quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi có cảm giác bản thân mình bị nhìn thấu từ trên xuống dưới, ngay cả nguyện vọng sâu kín nhất trong linh hồn cũng bị kéo ra không còn chỗ giấu.
Một lát sau, con rắn màu đen chậm rãi di chuyển, bò ra khỏi lá bài rồi dừng lại bên cạnh bàn gỗ. Nó dạo một vòng quanh mặt bàn bằng gỗ bày rất nhiều vật phẩm. Sau khi nhìn tất thảy một lượt, nó há miệng ngậm lấy quyển sách nhỏ kia, rồi chậm rãi quay trở về lá bài.
"A!" Tô Tuyết Nhi hoảng hốt, đây chính là đồ mà Cố Thanh Sơn đưa cho cô. Nhưng cô vừa muốn động đậy, lại bị bà lão ngăn lại.
"Không cần lo lắng, nó chỉ muốn xem một chút thôi." Âm thanh trầm thấp lộ ra sự bình tĩnh và hàm ý trấn an, khiến Tô Tuyết Nhi phải cố gắng dằn cơn lo lắng trong lòng xuống.
Quả nhiên, cuốn sách nhỏ kia bị con rắn màu đen đặt lên vòng xoay luân hồi, sau vài vòng quay, thì rơi xuống mặt bàn. Trong quyển sách có thêm một lá bài màu đen, lộ ra một phần ba chiều dài.
"Đi rút lá bài kia ra, đó là vận mệnh tặng cho cô." Bà lão nói, trong giọng nói mang theo cảm giác mỏi mệt.
Tô Tuyết Nhi cầm lấy cuốn sách đang nằm trên bàn, nhẹ nhàng rút lá bài màu đen kia ra. Trên lá bài vẽ một cánh cửa đang hơi hé, đằng sau cánh cửa đó không ngừng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngoại trừ cánh cửa này thì không còn vật nào khác.
Bà lão hít vào một hơi, kinh ngạc nói: "Vậy mà cô lại có thể rút được lá bài này từ trong Vận Mệnh, từ trước đến giờ ta chưa từng nghe thấy, chuyện này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi."
"Kết quả không tồi ư?" Tô Tuyết Nhi hỏi thử.
Bà ta tán thưởng nói: "Không những là không tồi, mà còn là một kết quả siêu phàm… Xem ra, rắn vận mệnh cực kỳ thích món vật phẩm kia của cô."
"Lá bài này có ích lợi gì?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Nó mang lại cho cô một vận mệnh hoàn toàn mới."
"Nghĩa là sao?"
"Nó khác xa tất cả những gì mà cô biết, hơn nữa rất có thể cô sẽ phải chết, nhưng nếu cô vượt qua được thì tất cả mọi thứ sẽ thay đổi. Vận mệnh như vậy cô có muốn thử không?"
Tô Tuyết Nhi cắn răng nói: "Tôi nhất định phải thử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.