Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 258: Phá giải phong ấn




Trường kiếm của Cố Thanh Sơn vẫn chỉ đâm vào khoảng không, nhưng trên mặt Hồng Y giáo chủ lại có vẻ đau đớn, hắn ta đưa tay lên sờ mũi theo bản năng.
Có máu đang chảy ra.
"Mày dám làm tao bị thương?" Hồng Y giáo chủ nhìn máu dính trên ngón tay, bất giác thốt lên, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng như trước.
Hào quang rực rỡ thần thánh lóe lên từ trên người hắn ta, càng lúc càng chói.
Đột nhiên, giọng của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Đã đến giờ, hệ thống Bước nhảy siêu tốc bắt đầu khởi động, ngoài ra xin ngài hãy cẩn thận.]
"Sao thế?"
[Những Thánh đồ khác đã biết được thông tin liên quan, đang cấp tốc bay tới đây, hơn nữa Thánh giáo quân cũng sắp tập hợp đủ rồi.]
"Được, tôi biết rồi." Mặt Cố Thanh Sơn trông nghiêm trọng hơn hẳn.
Phía bên kia, vẻ mặt Hồng Y giáo chủ cũng thay đổi, quát: "Mày đang nói chuyện với ai!"
Cố Thanh Sơn chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ trong gian phòng nào đó từ lầu ba truyền đến.
"Cạch cạch!"
Là tiếng phát ra từ máy móc.
Hồng Y giáo chủ giật mình sững sờ, lần đầu tiên ý thức được thực tế cùng suy tính của mình không quá giống nhau.
Cố Thanh Sơn phóng Thần niệm ra, xuyên qua vách tường hướng về phía phòng trưng bày nhìn quanh.
Bên trong không có một bóng người. Quốc vương đã không còn trên thế gian, Anna cũng đã quay lại phi thuyền Thần Điện ở trạm Tinh Không.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, một bộ chiến giáp Tướng quân màu vàng nhạt bay ra, theo Thần niệm của hắn mà nhanh chóng mặc lên người. Khi miếng giáp mỏng màu bạc phủ lên che đi khuôn mặt, hắn nhìn thoáng qua Hồng Y giáo chủ một lần cuối cùng, nói: "Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi, tạm thời tôi sẽ giữ lại đôi chân của mình, hẹn lần sau chúng ta lại tiếp tục."
"Rốt cuộc mày là...” Hồng Y giáo chủ choáng váng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, đờ đẫn nói. Không những tình hình không được như ý muốn của hắn ta, mà dường như tên này cũng không phải chỉ là một võ quan Liên Bang bình thường.
Cố Thanh Sơn xoay người, hướng tới cửa sổ cuối hành lang bay vút đi.
"Chết tiệt, đứng lại cho tao!" Hồng Y giáo chủ khôi phục tinh thần, vừa quát lên vừa quất roi về phía Cố Thanh Sơn, nhưng hắn căn bản chẳng hề để ý tới hắn ta, chỉ lo lao đầu đi vội về hướng cửa sổ.
Cây roi dài mang theo sức mạnh kinh người không ngừng đánh lên chiến giáp Du Kích tướng quân, phát ra tiếng "Keng, keng, keng" giòn vang. Có điều, ngoại trừ việc tốc độ của Cố Thanh Sơn trở nên nhanh hơn thì những đòn tấn công lên chiến giáp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Một bóng người màu vàng nhảy ra từ cửa sổ, liên tục bay đi thêm vài trăm mét trong không trung với tư thế tuyệt đẹp, sau đó mới nhẹ nhàng rơi xuống đất, vội vã đi về phương xa.
"Hắn biết bay.." Hồng Y giáo chủ ngơ ngẩn nhìn đối thủ của mình trốn thoát.
Nếu chỉ bằng sức lực của hắn ta thì chắc chắn không kịp đuổi theo, nhưng mà...
Hắn ta đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng đi đến căn phòng phát ra tiếng động lúc trước.
Một roi quất xuống, cả cánh cửa đều bị đánh bay.
Hắn ta lập tức vọt vào trong, nhìn bốn phía.
Mọi thứ đều bình thường.
Hồng Y giáo chủ đi một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên một bức tường. Theo ấn tượng của hắn ta, ở chỗ này nên có một bức tranh mới phải. Thế mà bây giờ, bức tường ấy lại trống trơn.
Bức tranh đã biến mất.
Vẻ mặt Hồng Y giáo chủ âm trầm nhìn vào vách tường trống không, lòng chùng xuống.
Đối phương đánh bay Yvan nhưng vẫn hùa theo mình, chắc chắn vì bức tranh này.
Chết tiệt! Hình như bức tranh này là của Quốc vương đưa cho Đỗ phu nhân!
Lúc trước Đỗ phu nhân vì muốn rêu rao quan hệ giữa mình và Quốc vương, nên đã treo bức tranh này ngay tại đại sảnh nơi tổ chức tiệc, mãi đến gần đây mới trả bức tranh này lại phòng trưng bày.
Quốc vương trời sinh tính tình phong lưu, thường xuyên tặng những vật kỷ niệm có ý nghĩa cho các quý phu nhân, dù là ai cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ, có người lại đặc biệt tìm tới đây vì bức tranh này.
Chuyện này lập tức trở nên đáng ngờ.
Cuối cùng bức tranh này có bí mật gì? Vì sao mình lại không phát hiện ra vấn đề ngay từ đầu chứ?
Hồng Y giáo chủ bỗng hét to, vung roi lên đánh nát hết đồ trưng bày xung quanh.
“Ngài giáo chủ!” Quan viên của Thánh giáo quân nghe tiếng chạy tới, đứng ngoài cửa nhìn hắn ta.
“Đi! Mau đi thông báo cho mọi người, chắc chắn người tên Trương Nhân Giáp kia có liên quan tới chuyện của Quốc vương! Nhất định không được để hắn chạy!” Giáo chủ thở hổn hển, hét lớn.
Chuyện của Quốc vương!
Tên quan viên kia vừa nghe, lập tức luống cuống, liên tục đáp: “Vâng vâng vâng!”
“Đúng rồi, kẻ có tên Trương Nhân Giáp kia mặc chiến giáp màu vàng, rất dễ nhận ra!” Hồng Y giáo chủ vội vàng nói thêm một câu.
“Rõ!”
“Đi nhanh lên, thông báo với tất cả mọi người!”
Quan viên của Thánh giáo quân lập tức đáp lời rồi chạy vội đi.
Cùng lúc đó, tại Tòa thánh.
Giáo hoàng ngồi trên bảo tọa, trước mặt là giá vẽ. Bà ta cầm bút trong tay, đang chăm chú vẽ gì đó trên giấy. Nhưng ngay sau đó, bà ta bỗng nhiên đặt bút xuống, khẽ thở dài: “Vẫn cứ có cảm giác...”
Giáo hoàng không do dự thêm nữa, khẽ gọi: “Người đâu.”
Bà ta chẳng phải đợi lâu, đã có một nữ tu sĩ đi tới quỳ trước mặt.
“Nếu ta nhớ không nhầm, cô chính là cô nhi do Thần linh trên thế gian nuôi dưỡng.” Giáo hoàng nhìn người kia chăm chú rồi nói.
“Đúng vậy, nếu không phải nhờ Thần linh giúp đỡ, chỉ sợ tôi đã chết cóng chết đói.” Nữ tu sĩ thành kính nói.
“Tín ngưỡng của cô có kiên định không?”
“Dù sống hay chết, tôi đều muốn hầu hạ ngài, hầu hạ Thần Chủ.”
“Trong lòng cô còn có người khác không?”
“Thưa không, lòng tôi trước giờ luôn luôn thuần khiết sạch sẽ.”
“Vậy hiện nay đã tới giờ phút thần thánh, cô có bằng lòng hy sinh tất cả vì Thánh giáo không?”
Nữ tu sĩ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, nói: “Vì Thần linh, vì ngài, tôi tình nguyện hy sinh tất cả.”
“Ừm, không tệ.” Giáo hoàng gật đầu hài lòng, lấy một tờ giấy trên giá vẽ xuống rồi vung tay ném đi.
Tờ giấy bay từ từ tới gần nữ tu sĩ, thu nữ tu sĩ vào trong.
Giáo hoàng khẽ vẫy tay, tờ giấy lại bay về trước mặt bà ta. Bà ta vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy, cầm trong tay khẽ vẫy một cái.
Tờ giấy lập tức biến thành một lá bài, trên lá bài là tên của nữ tu sĩ vừa rồi. Vẻ mặt tái nhợt của cô ta vì kích động mà hơi ửng đỏ, đôi tay hợp lại cùng nhau, tỏ vẻ thành kính cầu nguyện.
Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện trên thẻ bài.
[Nữ tu sĩ thành kính.]
[Đây là một tín đồ thành kính thuần khiết, tự nguyện vì tín ngưỡng mà hy sinh tất cả, bao gồm linh hồn của chính mình.]
Giáo hoàng im lặng nhìn lá bài này. Một lúc sau, bà ta dán thẻ bài lên người mình rồi khẽ nói: “Triệt tiêu.”
Trên mặt bài bỗng phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Nữ tu sĩ giữa thẻ bài kêu gào thê thảm, biến thành một ngọn lửa màu trắng thánh khiết.
Một đoạn xiềng xích đen nhánh từ từ xuất hiện trên người Giáo hoàng, quấn quanh ngọn lửa màu trắng ấy.
Chỉ một thoáng sau, thẻ bài Nữ tu sĩ và xiềng xích đen nhánh cùng hóa thành bột phấn màu trắng, rơi trên mặt đất.
Giáo hoàng im lặng nhìn cảnh này, sau đó bật cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.