Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 249: Linh cảm




Giáo hoàng chợt đứng lên, hai tay khoanh lại, chậm rãi đi lại bên trong Giáo đường.
Những gì mà bài tiên tri báo trước tuyệt đối sẽ không sai.
Như vậy tức là… Quốc vương còn sống?
Không đúng! Nhất định không thể! Thi thể của ông ta vẫn còn nằm ở trong tay mình…
"Trộm báu vật… Tử thần… Lá bài vô dụng…” Giáo hoàng lầm bầm, cảm giác bất ổn càng ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên, bà ta cất giọng nói: "Hart!"
Thánh đồ áo đen nói: "Có tôi!"
"Triệu tập bảy vị Thánh đồ, trấn giữ tại những nơi chủ chốt của thủ đô. Một khi phát hiện có gì bất thường, lập tức thông báo cho ta."
"Rõ!"
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hart, Giáo hoàng hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy người không cần quá để ý đến lời tiên tri đâu, trên thế giới này, kẻ có thể uy hiếp được Giáo hoàng còn chưa sinh ra."
"Không, không, ngươi không hiểu, ta phải theo dõi hướng đi của vận mệnh. Bởi vì cái gọi là vận mệnh, rất khó thay đổi chỉ vì những gì ngươi làm."
"Nhưng bây giờ người đã bị phong ấn ba lần."
"Không sao hết, một khi có tình huống nguy cấp, ta có thể mở phong ấn bất cứ lúc nào."
Lúc này có một tu nữ đi vào, xin chỉ thị: "Buổi yến tiệc của vị phu nhân kia đã bắt đầu rồi."
Giáo hoàng đang đau đầu suy nghĩ, bèn thuận miệng nói: "Loại chuyện này không quan trọng, để Thánh đồ Yvan đi thay mặt ta là được, thuận tiện nhìn xem trong yến hội có người nào khả nghi không."
"Vâng."
Tu nữ nghe lời lui xuống.
- --------
Chiến giáp cơ động không ngừng qua lại như thoi đưa giữa những tầng mây trong đêm tối, nhanh chóng đến gần thủ đô của Thánh quốc. Khi chiến giáp cơ động sắp tới được điểm đến, giọng nói của Nữ Thần Công Chính đột ngột vang lên.
[Thưa ngài, một tên Thánh đồ mang theo hai trăm Thánh giáo quân, xuất hiện ở trang viện gần đây, nhiệm vụ của hắn ta là kiểm soát nhân vật khả nghi.]
"Biết rồi."
Cố Thanh Sơn chuyển phương hướng, đột nhiên hạ cánh xuống.
Chiến giáp sắt thép chìm vào ngay giữa một cái hồ.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Sơn từ trong hồ đi ra, vận chuyển linh lực khắp người một cái, làm nước trên người đều bốc hơi trở nên khô ráo.
"Có bị chú ý hay không?" Hắn hỏi.
“Không thể không nói, đây là một lần đột nhập cực kỳ hoàn mỹ, không hề khuấy động đến mạng lưới giám sát của Thánh quốc.” Giọng nói của Liêu Hành từ quang não truyền tới.
"Ngoài ra, Giáo hoàng vẫn luôn ở trong toà thánh, không có tới dự tiệc." Ông ta bổ sung thêm.
"Giáo Hoàng không tới dự tiệc? Rất tốt, đây là tin tức tốt nhất." Cố Thanh Sơn nói.
Một màn sáng hiện ra ngay trước mắt hắn, hiển thị chỗ hắn đang đứng. Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên: [Thưa ngài, ngài cần đi về phía trước hai km về hướng Tây Nam, một phút sau, xe của đoàn đặc phái viên Liên Bang sẽ đi qua.]
"Tôi đi ngay đây." Cố Thanh Sơn tắt quang não, bay vút về phía địa điểm cần đến.
Một lúc sau, chiếc xe cắm cờ của Liên Bang lao băng băng giữa đường núi. Khi xe đi qua một khúc cua, cửa xe mở ra, một bóng đen vụt vào trong xe.
Trong xe nhỏ, hai người dùng vũ khí chỉ vào Cố Thanh Sơn, một người khác lôi thiết bị kiểm tra trong ngực ra, nhắm thẳng vào hắn.
[Thân phận được thông qua.] Thiết bị kiểm tra truyền đến âm thanh máy móc.
Mấy người bên trong xe đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nhìn ánh mắt Cố Thanh Sơn, có một loại kính nể không sao tả nổi.
Thông thường, những nhiệm vụ thuộc cấp độ tuyệt mật của Liên Bang đều giao cho những nhóm chức nghiệp giả hùng mạnh đi làm.
Mà lần này, lại chỉ phái một người. Vì thế, người này nhất định không phải tầm thường.
Bọn họ nhanh chóng rút ra một cái hộp lớn từ dưới ghế ngồi, mở ra trước mặt Cố Thanh Sơn
"Quân trang."
"Giày lính."
"Dây nịt da."
"Giấy chứng nhận."
"Ví tiền."
"Súng và bội kiếm không chuẩn bị, bởi vì là tới tham gia yến hội."
Cố Thanh Sơn nhìn đồ đạc trước mắt, nhanh chóng mặc vào.
Đại sứ thận trọng lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong ngực, mở từng lớp ra, một huân chương bằng bạc xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Huân chương Tự Do bậc một?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, phải có quân công trác tuyệt như vậy, mới có thể giải thích được độ tuổi và chức quan của cậu." Đại sứ nói.
"Cậu thử một chút, đeo vào đi." Ông ta trịnh trọng giao huân chương cho Cố Thanh Sơn.
"Cảm ơn." Cố Thanh Sơn nói.
Chẳng bao lâu sau hắn đã thay đồ xong, hỏi: "Như thế nào?"
Mấy người còn lại nhìn nhìn hắn, đại sứ trầm ngâm nói: "Khí chất hơi yếu chút. Làm một quân nhân của Liên Bang, cậu phải có vẻ ngạo mạn một chút."
Cố Thanh Sơn lập tức ngồi thẳng người lên, khí thế cả người liền biến đổi. Hắn đã lăn lộn hai đời trong núi thây biển máu, dưới kiếm không biết có bao nhiêu vong hồn của yêu ma cùng sinh linh, bây giờ muốn bắt chước dáng vẻ của quân nhân, đương nhiên không phải vấn đề gì.
"Không tệ, ngay đến võ quan mà bọn tôi phái đi, cũng không thể làm được tốt hơn nữa.” Một quan viên Sứ quán khen ngợi.
"Cậu còn muốn bọn tôi làm gì không?" Đại sứ hỏi.
"Không cần, sau khi đi vào, mấy người cũng không cần lo chuyện của tôi." Cố Thanh Sơn nói.
Đoàn Đại sứ gật gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm. Bên trong buồng xe an tĩnh lại, Cố Thanh Sơn nhìn phong cảnh không ngừng chạy ngược về phía sau bên ngoài cửa xe, không biết tại sao bỗng nhiên có chút bất an.
Ngay tại lúc dự cảm xuất hiện, hắn cũng lập tức bắt đầu cảnh giác.
Người tu hành cường đại thường hay có vài phần linh cảm bộc phát ra từ cõi tăm tối, nếu như bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, vậy nhất định là đã nhìn thấy hoặc cảm ứng được khe hở của vận mệnh, và điều này sẽ ứng nghiệm trong tương lai không xa.
Bình thường, dự cảm rất ít khi xuất hiện. Nhưng trùng hợp là lần này, cả Cố Thanh Sơn và Giáo hoàng đều đồng thời xuất hiện dự cảm.
Cố Thanh Sơn thầm cân nhắc, bỗng nhiên nói: "Sau khi chúng ta đi vào, đến khi nào tiệc rượu kết thúc, vũ hội bắt đầu, mấy người lập tức ra khỏi hiện trường, trở về Đại sứ quán."
Mấy người kia nhìn hắn khó hiểu, Đại sứ trầm giọng nói: "Có nguy hiểm gì ư?"
"Không hẳn, nhưng mấy người tốt nhất nên về nước trước." Dứt lời, hắn lại gọi: "Nữ Thần Công Chính."
[Có tôi.]
"Kế hoạch có thay đổi, yêu cầu cô lập tức sắp xếp một phi toa siêu tốc ở Đại Sứ quán, chờ khi nào Đại sứ đến thì đưa bọn họ đi ngay."
[Lập tức sắp xếp.]
Cố Thanh Sơn nhìn Đại sứ, nói: "Xin lỗi, lát nữa xin mấy người hành động nhanh một chút."
Đại sứ đăm chiêu gật đầu một cái. Đặc công này lại có thể trực tiếp cùng Nữ Thần Công Chính trò chuyện, chắc hẳn nhiệm vụ lần này hết sức quan trọng, nên quyền hạn cá nhân của hắn tạm thời được Nữ Thần Công Chính nâng cao thêm một bậc.
Đại sứ liền nói: "Cậu cũng phải bảo trọng, nếu như tình hình quá khó khăn, không nên miễn cưỡng, sau này quay lại Liên bang Tự Do, tôi sẽ làm chứng cho cậu."
Cố Thanh Sơn bất ngờ nhìn ông, cười nói: " Được."
Lúc này tốc độ xe dần dần chậm lại, bởi vì những chiếc xe trước mặt họ cũng giảm bớt tốc độ.
Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Thanh Sơn phóng Thần niệm ra, không ngừng kéo dài ra bên ngoài, đến tận cửa kiểm soát thông hành.
Chỉ thấy ở đó, tầng tầng lớp lớp Thánh giáo quân đang vây chặt quanh một vùng đất trống. Một tu sĩ khổ tu cao to mặc áo trắng đứng ở trong sân, quan sát mấy chức nghiệp giả đang bị chói chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.