Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1517: Trận Chiến Quyền Anh Và Rap! (2)




Từng hàng chữ nhỏ màu xám xuất hiện trước mặt ba người.
[Trận thứ hai: Tử đấu (đã hoàn thành).]
[Chúc mừng, sự phối hợp và tương tác của các ngươi đã giành được chiến thắng cuối cùng.]
[Khi đối phương không coi trọng quy tắc cạnh tranh công bằng, các ngươi đã nhạy cảm phát hiện điều này, đồng thời phối hợp với nhau rất nhanh, cộng thêm thủ đoạn hèn hạ, cuối cùng đã giành được thắng lợi.]
[Nếu có một ngày, các ngươi phải đối mặt với khiêu chiến của tận thế, hy vọng các ngươi nhớ kỹ màn thể hiện phấn khích của mình vừa rồi.]
[Đối mặt với tận thế, nhất định phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, khi đó mới có thể chiến thắng được nó.]
[Bây giờ, tiến hành trận đánh cược thứ ba.]
[Ám sát.]
Một luồng ánh sáng từ trên trời rơi xuống, bao phủ ba người. Một giây sau, họ biến mất khỏi quán rượu.
...
Khói lửa tràn ngập.
Trong thành phố với những tòa nhà sắt thép mọc lên san sát nhau, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ thật to.
Máy bay chiến đấu xuyên thẳng qua tòa nhà chọc trời.
Xe tăng, quân đội, dân binh hợp thành trận địa, toàn lực bắn đạn.
Tiếng gào thét, tiếng kêu khóc, tiếng kêu thảm, tiếng nổ.
Toàn bộ thế giới đều lộn xộn.
Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly bước vào một siêu thị cỡ lớn.
Diệp Phi Ly thuận tay lấy một chai nước lạnh, uống một hơi cạn sạch.
“Tình huống như thế nào rồi?” Hắn ta hỏi.
“Cũng không biết nữa, nhưng có vẻ là một nền văn minh khoa học kỹ thuật rất lạc hậu.” Trương Anh Hào đáp.
“Theo tình hình này thì hình như bọn họ đang gặp tận thế. Đúng rồi, chúc mừng cậu, Phi Ly, thực lực của người kia không tệ đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly chính là Quỷ giết người.
Chỉ cần giết người là có thể mạnh lên.
Vừa rồi, thực lực của tên kia rất mạnh, nhưng bởi vì đang ở trong thế giới Cự Môn nên gã mới bị áp chế sức mạnh, chỉ có thể dùng thực lực ngang nhau để đấu với Diệp Phi Ly.
Vì thế, gã đã chết một cách không cam lòng.
“Cảm ơn, tiếc là thực lực của tôi đang bị áp chế, không thể nào tiến hóa được.” Diệp Phi Ly nói.
“Không vội, trước mắt chúng ta còn một cửa ải quan trọng cần phải vượt qua.” Cố Thanh Sơn nói.
Ba người cùng nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ màu xám xuất hiện trước mắt bọn họ:
[Trận thứ ba: Ám sát.]
[Đây là trận giao đấu giữa Hỗn Loạn và Trật Tự.]
[Đối thủ: Tất cả mọi Trật Tự giả.]
[Giới thiệu vắn tắt: Trong lần tận thế này, một loại Trật Tự đã lặng lẽ giáng lâm xuống, mục đích là muốn trợ giúp thế giới này chiến thắng Tận Thế. Trong lúc giằng co giữa Tận Thế và Trật Tự, một vị thần Hỗn Loạn trời sinh đã ra đời.]
[Trật Tự nhìn thấy Thần Hỗn Loạn xuất hiện, nó lập tức phát động tất cả mọi người đi ám sát vị Thần Hỗn Loạn kia.]
[Chú ý: Thần Hỗn Loạn còn chưa thức tỉnh, vẫn rất non nớt, chưa thể đối kháng với phạm vi ám sát trên toàn thế giới như vậy.]
[Bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể bị đám người đã gia tải Trật Tự giết chết.]
[Ngoài ra, Tận Thế cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Thần Hỗn Loạn. Nó đang liều lĩnh tìm cách để tiêu diệt Thần Hỗn Loạn.]
[Trong tình huống nghiêm trọng như thế này, các ngươi chỉ có hai con đường:]
[Một, các ngươi nhất định phải bảo vệ cô ấy, cho đến khi cô ấythức tỉnh;]
[Hai, các ngươi hãy nghĩ cách để mang cô ấy ra khỏi thế giới này, rời xa tất cả uy hiếp, như vậy cũng được cho là qua cửa.]
[Thời gian không giới hạn.]
[Cảnh cáo đặc biệt: Đây không phải trò chơi, cũng không phải diễn tập. Tất cả mọi thứ trong thế giới này đều là thật, đang thực sự phát sinh ngay lúc này.]
[Các ngươi nhất định phải cứu được cô ấy.]
[Nếu Thần Hỗn Loạn chết ở đây, các ngươi cũng sẽ chết theo.]
...
Trong siêu thị.
Tất cả đều hỗn độn.
Ngoại trừ ba người Cố Thanh Sơn, chỉ còn bảy tám thi thể nằm ở đây.
Ba người kiểm tra qua một lần, sau đó không để ý nữa, chăm chú nhìn hàng chữ nhắc nhở không ngừng xuất hiện trong hư không.
[Để đảm bảo không có sơ sót xảy ra, Hỗn Loạn đã tốn rất nhiều sức mạnh để sắp xếp cho các ngươi một thân phận trong dòng thời gian và vận mệnh của thế giới này.]
[Các ngươi là chức nghiệp giả của thành phố, vừa mới thức tỉnh chưa được bao lâu.]
[Có lẽ người bình thường không biết các ngươi, nhưng tư liệu của các ngươi đã được tầng lớp cấp cao của Nhân tộc nắm giữ, bọn họ sẽ không nghi ngờ các ngươi.]
[Các ngươi nhất định phải quý trọng thân phận của mình, hành sự cẩn thận.]
Ba người đọc xong, sau đó quay sang nhìn nhau.
“Hỗn Loạn tốn nhiều công sức như vậy, nhiệm vụ này có vẻ khó đây.” Trương Anh Hào nói.
Ting!
Hàng chữ màu xám xuất hiện lần nữa, là một lời nhắc nhở mới:
[Kỷ nguyên Hỗn Loạn chưa giáng lâm hoàn toàn nhưng lại xuất hiện một vị Thần Hỗn Loạn, đây chính là tình huống bất ngờ.]
[Bởi vì chuyện lần này rất quan trọng, Kỷ nguyên Hỗn Loạn không cách nào huy động nhân lực, cho nên không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Bây giờ chỉ có thể dựa vào ba người yên lặng thực hiện công việc.]
[Để tránh các tồn tại khác chú ý, thực lực của các ngươi vẫn bị hạn chế ở trình độ hiện tại.]
[Bây giờ Hỗn Loạn sẽ trao sức mạnh cho các ngươi, xin chờ ba giây.]
[Ba,]
[Hai,]
[Một.]
[Sức mạnh siêu phàm của các ngươi đã được giải phóng, tiến vào trạng thái có thể sử dụng.]
[Từ giờ trở đi, tất cả vật phẩm tùy thân của mọi người đều được rót đầy sức mạnh, có thể sử dụng lần nữa.]
Ong...
Một thanh trường kiếm bay ra ngoài, vòng quanh Cố Thanh Sơn vài vòng.
“Ơ? Ta đột nhiên tỉnh ngủ rồi.” Giọng của Lạc Băng Ly vang lên.
Lục Giới Thần Sơn kiếm cũng xuất hiện trong hư không.
Sơn Nữ nhảy cẫng lên: “Tốt quá đi! Có cô ở đây, áp lực của công tử sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lạc Băng Ly hỏi.
Hai thanh phi kiếm xì xào bàn tán, sau đó lại nhanh chóng biến mất trong hư không.
Trương Anh Hào khó hiểu hỏi: “Vì sao kiếm linh của anh đều là nữ vậy?”
Ong! Ong!
Địa kiếm và Triều Âm kiếm bay ra ngoài, không có ý tốt mà bay một vòng quanh cổ Trương Anh Hào.
“Ấy ấy, ta sai rồi, thì ra vẫn còn hai vị “trai thẳng”! Đúng là anh hùng hảo hán!” Trương Anh Hào vội vàng nói.
Lúc này hai thanh kiếm mới chậm rãi bay về, sau đó biến mất trong hư không.
Cố Thanh Sơn bật cười, lắc đầu không lên tiếng.
Diệp Phi Ly nói: “Hỗn Loạn bỏ ra số vốn lớn đến như vậy, xem ra chúng ta phải toàn lực ứng phó rồi.”
“Đúng rồi, cứ xem như là để giữ mạng, kiểu gì chúng ta cũng phải dốc sức thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào nghiêm chỉnh lại, sau đó vươn tay, liên tục rút bài trong hư không, chẳng mấy chốc đã cầm lấy một xấp thẻ bài.
Diệp Phi Ly nghiêng tai lắng nghe.
“Các linh hồn đang khóc, kẻ địch rất lợi hại, lần này chúng ta phải đánh thôi.” Hắn ta nói.
“Kẻ địch là ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Diệp Phi Ly lắng tai nghe một lát, sau đó đáp: “Hình như là một tai họa nào đó có thể diệt sạch thế giới. Nó có thể trao sức mạnh mới cho những sinh linh khác, khai phát thần trí, thế giới này gọi nó là Tai ương Ngũ Hành.”
“Tai ương Ngũ Hành.” Cố Thanh Sơn lặp lại.
Hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hàng chữ màu xám:
[Xin chú ý, người khiêu chiến con đường Đăng Thần tên Cố Thanh Sơn, ngươi đã từng cứu giúp rất nhiều thế giới và chúng sinh, nhưng sự kiện lần này thuộc về nhiệm vụ bí mật, liên quan trực tiếp đến việc sống chết của mọi người. Vì thế, ngươi nhất định phải đưa việc tìm kiếm Thần Hỗn Loạn còn chưa thức tỉnh lên làm mục tiêu hàng đầu, chứ không phải là cứu vớt thế giới.]
Cố Thanh Sơn thở dài bất đắc dĩ.
Hắn thuận tay cầm một thanh socola trên kệ thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Anh Hào, chúng ta bắt đầu tìm kiếm mục tiêu thôi.”
Trương Anh Hào nhét chồng thẻ bài vào túi áo trên, sau đó gõ xuống mặt đất.
Con mèo đen một lần nữa nhảy ra.
“Bảo bối, lần này chúng ta cần tìm một người.” Trương Anh Hào nhẹ nhàng nói.
Con mèo đen co rụt người lại, do dự kêu to: “Meo meo meo... meo meo! Meo! Meo meo! Meo meo meo!” (Ta muốn ăn mì ăn l... Không! Khoan đã! Nơi này là siêu thị!)
Nó chạy thẳng đến hàng thức ăn đằng trước, xé một túi cá khô, bắt đầu ăn một cách sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.