Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1387: Lại Xuất Phát




Thực lực và số lượng của kẻ địch đủ để phát động một cuộc chiến tranh với rất nhiều thế giới!
Cố Thanh Sơn lại tiếp tục nói: "Thật ra ta tới đây là để tìm kiếm một món binh khí. Ta đã từng thấy oai phong của món binh khí kia, thật sự là Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật. Nó có thể phá hủy vạn vật một cách dễ dàng. Lần này ta đến để giúp nó lấy lại bộ phận bị khuyết thiếu, trở nên mạnh hơn nữa."
"Thế nhưng bây giờ cậu không thể thoát thân ra ngoài!" Lam Tụ nói.
"Đúng, một khi rời phi thuyền, ngươi chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị quái vật nhai sống rồi!" Sỏa Cường cũng nói.
Cố Thanh Sơn trầm tĩnh: "Mọi người không được buông xuôi, phải dốc hết sức kháng cự kẻ địch. Tin tôi đi, tôi nhất định sẽ mang món binh khí kia về cứu mọi người."
Nói xong, hắn bỗng nhiên bóp nát đá Vạn Vật.
Trong chớp mắt, hai kỹ năng hắn lựa chọn đã được giải phóng ra ngoài.
[Bí pháp: Phong Thi Chuyển Âm, giúp ngài tiến vào trạng thái tử vong, không khác gì những cái chết thông thường.]
[Bí pháp: Linh Hồn Trở Lại, sau khi chết, hồn phách của ngài sẽ tiến vào Hoàng Tuyền, cũng có thể trở về.]
Đây là thuật Xuyên Qua Hoàng Tuyền của Tạ Đạo Linh!
Chết không phải là một chuyện nhỏ.
Nhưng Cố Thanh Sơn đã phát hiện ra bí mật của cái chết.
Lần đầu tiên gặp Hắc Hỏa Tôn Giả, lúc phát hiện ra nó là thể hiện thực hóa của linh hồn, Cố Thanh Sơn liền bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ đến một vấn đề.
Lời thề của bốn vị thần đã tước đoạt sức mạnh của chúng sinh, nhưng Hắc Hỏa Tôn Giả vẫn mạnh như vậy, rõ ràng không bị trói buộc.
Đây là vì sao?
Cố Thanh Sơn vẫn canh cánh trong lòng vấn đề này, cho đến tận khi gặp mặt đám yêu tinh, mở đá Vạn Vật ra.
Tinh linh Thời Gian xuất hiện, nói bốn vị chính thần đã hạ lời thề, tước đoạt tất cả sức mạnh của chúng sinh trong hành lang bí mật.
Nhưng linh hồn và đồ vật thì không nằm trong số này.
Ma La Thiên Vương là linh hồn của binh khí, thòa được cả hai điều kiện trên, cho nên có thể giữ lại toàn bộ sức mạnh.
Hắc Hỏa Tôn Giả là thể hiện thực hóa của linh hồn, sức mạnh cũng không bị tước đoạt.
Trong thời gian trăm triệu năm, đám yêu tinh đã sớm chết đi, tất cả hóa thành thể linh hồn.
Bọn họ không sử dụng được khả năng công kích là bởi vì chưa có vật liệu để thi pháp, còn những thuật pháp không cần vật liệu thì bọn họ vẫn dùng bình thường.
Bọn họ thậm chí có thể khiến cho Cố Thanh Sơn sử dụng được năng lực biến thành yêu tinh mèo, làm quái vật tan biến để cho phi thuyền đi xuyên qua.
Mọi thứ đều đã được giải thích rõ ràng.
Cố Thanh Sơn không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày xưa một mình tiến vào chiến đấu ở Hoàng Tuyền.
Khi đó hắn là thể linh hồn, lại vẫn có thể chiến đấu.
Nhớ lại chuyện cũ, Cố Thanh Sơn mới giật mình nhận ra. Rốt cuộc thuật pháp mà sư tôn truyền cho mình mạnh đến cỡ nào? Chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Giúp con người tiến vào trạng thái tử vong, linh hồn lại vẫn có thể vận dụng sức mạnh trong cơ thể như trước, thuật pháp này quả thực là dành riêng cho linh hồn chiến đấu.
Nếu như nói Hắc Hỏa Tôn Giả là thể hiện thực hóa của linh hồn, vậy thì hai thuật pháp của sư tôn chắc hẳn còn có cấp bậc cao hơn.
Bởi vì dưới hai thuật pháp này, linh hồn có thể tùy ý du đãng ở nhân gian, hoặc là tiến vào Hoàng Tuyền.
Sau khi kết hợp những thông tin trên, Cố Thanh Sơn bèn lựa chọn hai bí thuật mà sư tôn đã truyền lại.
Nếu có thể trở về, nhất định phải hỏi sư tôn thật kỹ về chuyện thuật pháp của Hoàng Tuyền mới được.
Lúc này, hắn từ từ thả lỏng tinh thần trước, sau đó kích hoạt thuật pháp.
Bí pháp: Phong Thi Chuyển Âm!
Bí pháp: Linh Hồn Trở Lại!
Hai thuật pháp khẽ động, thân thể Cố Thanh Sơn lập tức ngã xuống đất.
Linh hồn đã bay đi.
Linh hồn của hắn trôi nổi ở giữa không trung, lặng lẽ nhìn thân thể ngã xuống đất.
Tô Tuyết Nhi kinh hãi xông lên ôm lấy thân xác hắn.
Mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, rối rít vây quanh.
Lam Tụ bắt đầu hò hét hộ vệ, tìm kiếm thuật pháp trị liệu.
Cổ Viêm cảnh giác nhìn bốn phía, ngọn lửa trong tay đã bùng lên.
Hình như y cho rằng có sự tồn tại vô hình nào đó đã đánh lén Cố Thanh Sơn.
Sỏa Cường đứng sững tại chỗ, không thể nào hiểu được đây là có chuyện gì.
Không ai có thể nhìn thấy linh hồn của Cố Thanh Sơn.
Bên trên Giao diện Chiến Thần, một hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn:
[Với sức mạnh của Bí pháp: Phong Thi Chuyển Âm, ngài đã tiến vào trạng thái tử vong.]
[Với sức mạnh của Bí pháp: Linh Hồn Trở Lại, ngài đã hóa thành thể linh hồn.]
[Sức mạnh của lời thề Tứ Thần không có tác dụng đối với thể linh hồn.]
[Năng lực bị lời thề trói buộc đã được giải phóng hoàn toàn.]
Cố Thanh Sơn nhè nhẹ xoa cằm.
Quả nhiên giống như mình nghĩ!
Hắn đứng ở nơi đó, Địa kiếm và Triều Âm kiếm đồng thời hiện lên trong hư không.
Triều Âm hớn hở dạo qua một vòng chung quanh hắn.
Địa kiếm thì huýt một tiếng sáo.
"Cuối cùng ngươi cũng lấy lại được sức mạnh của Tứ Trụ Thánh cảnh rồi!" Địa kiếm nói.
Ở Viễn cổ, chỉ có đám Thần giả mạo mới nắm giữ thực lực như vậy.
Thế nhưng, mặc dù cảnh giới tương đương nhau, tất cả đám Thần giả mạo đều không phải đối thủ của Cố Thanh Sơn, chứ đừng nói đến việc bây giờ hắn đã đến Nhất Kiếm cảnh, lực sát thương trên chiến trường là hết sức kinh khủng!
Cố Thanh Sơn nắm chặt song kiếm, thầm nghĩ: "Là Thể linh hồn, thuật pháp này vẫn mang đến một chỗ thiếu sót: Nếu thân thể bị hủy diệt, thể linh hồn sẽ không thể sống lại."
Lúc này lão già râu dài đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trừng mắt nói: "Ngươi còn chưa sống được vạn năm, sao đã ngoẻo rồi?"
Cố Thanh Sơn cười nói: "Đây là đá Vạn Vật giúp ta khôi phục năng lực."
Nói xong, hắn nghĩ tới một chuyện, bèn lấy túi trữ vật ra khỏi thức hải, cầm một tấm Huyền Thưởng lệnh ra.
"Đây là phần thưởng mà đám yêu tinh bên ngoài đưa cho ta, ta từng thử mở ra một chút, cảm nhận được thuật pháp thần bí của yêu tinh, thu được không ít chỗ tốt. Thế nhưng cuối cùng vẫn không thể mở ra hoàn toàn."
Hắn lau lau Huyền Thưởng lệnh trên lỗ mũi.
Bởi vì đang là thể linh hồn, Cố Thanh Sơn cũng không dám chắc mình làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng cái đồ chơi này phải lấy nước mũi quẹt vào thì mới có thể mở ra.
Oành!
Huyền Thưởng lệnh bốc lên một làn khói trắng.
Nó mở ra rồi!
Một bức tượng gỗ to bằng cánh tay xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn và lão già râu dài.
Đây là một pho tượng nữ yêu tinh, ánh mắt của nàng lộ ra nét sống động và hoạt bát, dường như đang lộ ra ý cười.
Giọng nói của nàng vang lên: "Cảm ơn ngươi hoàn thành Huyền Thưởng lệnh lần này, bản công chúa sẽ thưởng cho ngươi pho tượng điêu khắc chân dung của ta!"
Tiếng nói vừa dứt, tượng gỗ lại không có động tĩnh gì.
Cố Thanh Sơn tiếc nuối nói: "Xem ra không phải là đồ vật mà các người có thể sử dụng!"
Lão già râu dài cũng run rẩy toàn thân, miệng há thật lớn, nửa ngày thở không được một hơi.
Ở chung quanh lão, từng đám yêu tinh lớn xuất hiện trong nháy mắt, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tượng gỗ, không nhúc nhích chút nào.
"Ông không sao chứ?" Cố Thanh Sơn kỳ quái hỏi.
Ai ngờ lão già râu dài đột nhiên xông lên, ôm tượng gỗ, nói: "Đây chính là gỗ yêu pháp trân quý đó, ngươi có hiểu không? Yêu thuật cao cấp nhất phải dựa vào mảnh gỗ này mới có thể thi triển!"
Không ít yêu tinh đã khóc lên, nhao nhao quỳ xuống trước tượng gỗ.
Cố Thanh Sơn để ý thấy pháp trượng trong tay những yêu tinh này gần như đều đã mục nát tới mức không chịu nổi.
Những cây pháp trượng này đã bị sử dụng liên tục trong thời gian trăm triệu năm, lại không có bất kỳ biện pháp bảo dưỡng gì, kết quả tất nhiên sẽ là như thế.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Thôi, cầm đi đi, các người phải đi chung với mấy người chúng tôi, bảo vệ tốt thi thể của tôi, chờ tôi trở lại!"
"Yên tâm đi, bọn ta sẽ cùng nhau chiến đấu đến phút cuối cùng!" Lão già râu dài kích động quát.
Lão ôm mảnh gỗ rồi biến mất cùng đám yêu tinh, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.