Bên cạnh cái bóng, xuất hiện một hàng thuyết minh ngắn ngọn.
[Cự Thú Đại Dương, cao mười lăm thước, ý đồ không rõ, năng lực không rõ, phương hướng di chuyển: bờ Đông Hải của Liên Bang Tự Do, dự tính nửa ngày sau lên bờ.]
Là quái vật. Anna sững sờ, nhìn vào bản đồ đại dương.
Chỉ thấy trong đại dương, bảy tám cái chấm nhỏ màu đen đang di huyển ra bốn phương tám hướng.
Phương hướng của bọn chúng chính làcác quốc gia.
"Kỳ quái, đây rốt cuộc là sao vậy." Phùng Hoắc Đức ở một bên nói.
"Tôi cũng không biết, nhưng mà bây giờ khắp nơi đều không an toàn, đây là sự thật." Anna nói.
Cố Thanh Sơn xuất hiện ở ngoài cửa.
"Như thế nào?" Anna hỏi.
"Tổng thống với thượng nghị viện vẫn còn đang họp, nghe nói đang tranh cãi không dứt." Cố Thanh Sơn nói.
"Vào lúc thế này, còn có cái gì đáng để cãi vã nữa." Anna không hiểu nói.
"Không có biện pháp, lần này biến cố không nhỏ, có lẽ sức chấn động sẽ khá lớn."
"Là chuyện gì?"
"Quyền sử dụng cơ giáp của người dân bình thường."
Anna sửng sốt, hồi lâu sau mới nói: "Chẳng lẽ là vậy."
Thời đại hiện nay, kỹ thuật cơ giáp đã rất tiên tiến, người dân không cần thông thạo các thao tác, chỉ cần biết cách đưa ra mệnh lệnh, cơ giáp đã có thể tự động hoàn thành một vài nhiệm vụ đơn giản.
Nếu như ai cũng có thể dùng chiến giáp cơ động như vậy, thì ngay cả đến quý tộc cũng không dám hành động tuỳ tiện như trước nữa.
"Mấy người nghỉ ngơi một lát, tôi đi gọi điện thoại." Cố Thanh Sơn vừa nói xong liền đóng cửa lại xoay người bước đi.
"Điện hạ, nhiệm vụ hộ tống của chúng ta đã hoàn thành, có thể đi rồi chứ?" Phùng Hoắc Đức hỏi.
Anna ngơ ngác hồi lâu, bỗng nhiên tự nhủ: "Cha từng nói với ta, đừng bao giờ đứng gần Giáo Hoàng"
"Nhưng mà hôm nay cha lại đứng cùng với bà ấy."
"Từ trước đến nay cha chưa từng dùng ánh mắt đó để nhìn ta."
Phùng Hoắc Đức nghe cô thì thầm, đột nhiên cảm giác được trên người có chút lạnh.
"Vậy...” Hắn ta mở miệng nói.
Anna đặt ngón trở lên môi, làm động tác im lặng.
Cô mở máy truyền tin ra, cố nén nước mắt, đánh một hàng chữ.
"Cha, người còn nhớ món quà sinh nhật con tặng là gì không? Là màu gì?"
Do dự một hồi, cô ấn xuống nút gửi đi.
Dường như đã chờ cả một thế kỷ dài đằng đẵng, tin nhắn cuối cùng đã tới.
"Cái bao tay. Màu đỏ."
Phùng Hoắc Đức lặng lẽ nhìn thần sắc của Anna, hỏi: "Là màu đỏ sao?"
"Là màu đỏ."
Anna thẫn thờ gật đầu.
Phùng Hoắc Đức lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe Anna tiếp tục nói: "Cha và ta đã từng giao hẹn, ngộ nhỡ ta hỏi tới vấn đề này, nếu ông ấy không sao, thì sẽ không trả lời."
"Nếu như ông ấy trả lời, tức là đã không còn nữa."
Nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của Anna.
"Cha đã không còn nữa."
Cô cắn chặt môi, mặc cho nước mắt hóa thành dòng sông, giao nhau ở dưới cằm, rồi không ngừng nhỏ xuống nền đất.
Một nơi khác.
Cố Thanh Sơn tự giam mình ở một gian phòng nhỏ.
"Nữ Thần Công Chính." Hắn gọi.
[Tôi ở đây.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
"Cô còn do dự cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Chưa trao quyền, thì không có cách giao quyền sử dụng cơ giáp cho cấp dưới được.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Không phải Tổng Thống đã trao quyền rồi sao?"
[Tổng Thống trao quyền phải có được 2/3 sự đồng ý của Thượng Nghị Viện, mới có thể tạo thành hiệp ước pháp án được thực thi chính thức.]
"Bọn họ đã bàn bao lâu rồi?"
[Căn cứ quyền hạn tối cao của ngài Cố Thanh Sơn, trả lời như sau: 10 vị nghị viên Cửu phủ cùng kết hợp lại, thay phiên tiến hành diễn thuyết nghị sự, để trì hoãn tiến độ của pháp án.]
[Ngoài ra, bọn họ đã thuyết phục được 5 người trong 13 nghị viện và đang tiếp tục thuyết phục những người khác.]
"Nói cách khác." Cố Thanh Sơn nói: "Pháp án căn bản không thể thông qua?"
[Tỷ lệ thông qua là 7.16925%.]
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chớp động, trầm ngâm nói: "Cơ giáp hiện tại đang áp dụng phương thức cấu tạo nào?"
[Tất cả đều là phương thức mà ngài làm ra, nhưng phép toán nòng cốt vẫn nằm ở chỗ tôi.]
"Rất tốt."
Cố Thanh Sơn hài lòng gật gật đầu.
Hắn im lặng hồi hồi, tựa như đang có chuyện gì khó quyết định.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tay hắn không tự chủ được giật giật, như muốn bắt lấy thứ gì đó trong không khí.
Tựa hồ đã nhận ra được phản ứng theo bản năng của mình, Cố Thanh Sơn tự giễu cười một tiếng, lại đặt tay ở trên đầu gối, chà xát qua lại, rồi tự nhiên duỗi thẳng.
Cuối cùng, Cố Thanh Sơn lên tiếng, hỏi: "Nữ Thần Công Chính, xin nói cho tôi biết, điều thứ mười bảy trong Hiến pháp của Liên bang Tự Do là gì?"
[Liên bang Tự Do hay bất kì một quận nào không thể vì chủng tộc, màu da hoặc thân phận nộ lệ trước đó mà từ chối bảo vệ tính mạng tài sản của công dân.]
"Điều thứ mười một thì sao?"
[Bất kỳ quận nào cũng không được đặt ra hoặc thực thi bất kì điều luật miễn tội hoặc tước đoạt đặc quyền của công dân; bất kì một quận nào khi chưa được thông qua thủ tục pháp luật chính đáng đều không được tước đoạt sinh mệnh, tự do hoặc tài sản của bất kì ai; cũng không được từ chối trao sự bảo vệ công bằng cho mọi người nằm trong phạm vi quản hạt đó.]
"Điều thứ ba mươi bảy, đoạn cuối cùng, nói nghe xem."
[Nữ Thần Công Chính căn cứ vào luật pháp để bảo đảm quyền lợi của công dân, ngoài ra, Nữ Thần Công Chính không phải sự phủ định của chế độ đại nghị dân chủ, mà là đối với những bổ sung và sửa đổi của chế độ, dựa theo tình thình thực tế tiến hành phân tích và thu thập số liệu, dùng logic khoa học để phán đoán diễn biến của văn minh nhân loại, tiến hành dẫn dắt.]
Cố Thanh Sơn lặng lẽ cười.
Hắn nhớ rất rõ ràng, Hiến pháp của Liên bang đã sửa đổi vào năm năm sau đó, vì trấn an dân chúng, trong đó có rất nhiều chỗ sơ hở được lấy ra phân tích, giảng giải tại sao phải làm như vậy.
Trong đó có một Hiến pháp mới, chuyên giải thích cho ba điều này, để lấp đầy lỗ hổng cuối cùng ngăn cấm dân chúng sử dụng chiến giáp cơ động.
Nhưng bây giờ, Hiếp pháp mới này còn chưa ra đời...
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: "Xét theo tính nguy cấp của sự việc, cùng với tính cấp bách của thời gian, tôi nghĩ tình huống trước mắt phù hợp gộp ba điều Hiến pháp thứ bảy, mười một và mười hai của Liên bang lại cùng thực hiện, Nữ Thần cảm thấy thế nào?"
Nữ Thần Công Chính trầm mặc một hồi.
Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí im ắng bao vây.
Được một lúc, Cố Thanh Sơn thầm suy nghĩ.
Hắn đột nhiên hỏi: "Không thể cứu sinh mạng, chẳng lẽ cô không cảm thấy đau khổ sao?"
Những câu hỏi khác thường như vậy, nếu bất kì một người tâm trí bình thường nào nghe thấy, đều sẽ không kiêng nể gì nói Cố Thanh Sơn ngu xuẩn.
Máy móc sao có loại cảm xúc ấy được?
Nữ Thần Công Chính im lặng hồi lâu.
Cuối cùng cô lên tiếng đáp lại.
[Loại cảm giác này, gọi là đau khổ?]
"Đúng vậy, là đau khổ, bởi vì lực bất tòng tâm mà tức giận, bởi vì không cách nào thay đổi mà đau khổ, đây chính là tình cảm của nhân loại chúng ta." Cố Thanh Sơn nói.
[Đây là định nghĩa sao?] Nữ Thần Công Chính hỏi.
"Không, là cảm xúc, nhận thức của mỗi một cá thể nhân loại đều không giống nhau.” Cố Thanh Sơn nói: "Cô đảo ngược nó lại cũng không sao hết, bởi vì lực bất tòng tâm mà đau khổ, bởi vì không cách nào thay đổi mà tức giận."
[Tôi... cũng không phải là bất lực, cũng không phải không cách nào thay đổi...]
"Vậy thì hãy đi làm chút gì đó đi, cho dù là để mình cảm thấy dễ chịu hơn."
Hắn vỗ vỗ vào quãng não cá nhân, giống như đang vỗ bả vai của một người bạn.
[Sao cậu lại quan tâm nỗi khổ của tôi, là bởi vì sự sống còn của nhân loại sao?] Nữ Thần Công Chính hỏi.
"Không chỉ như vậy, tôi cũng quan tâm đến trạng thái của cô.” Cố Thanh Sơn nói: "Chúng ta sóng vai tác chiến lâu như vậy, tôi cảm thấy đây chính là thời điểm Nữ Thần nên đi tháo những xiềng xích kia xuống, trở thành một Nữ Thần Công Chính thực sự."
[Nữ Thần Công Chính... thực sự.]
Quang não dần dần tối đi.