Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1319: Âm Mưu Bí Mật (1)




Như vậy, khi những người khác đang ăn những món ăn này cũng có thể cảm nhận được mùi vị tuyệt hảo ban đầu của nó.
Cố Thanh Sơn khen: “Cảm ơn đã tiếp đãi nồng hậu. Đúng là kỹ xảo vô cùng xuất sắc, khiến cho ta mở mang tầm mắt.”
Hắn chọn một con dao từ đống dao nĩa trên bàn ăn, xúc vào một đĩa điểm tâm.
Dao ở giữa đường thì hóa thành một đôi đũa, vững vàng gắp lấy điểm tâm, thu về.
Cố Thanh Sơn nếm một miếng.
Ừm…
Hương vị này quả thực rất ngon, có thể từ vị giác mà dần dần tìm được cách nấu nướng ban đầu.
Hắn lại động đũa, gắp các món khác.
Người đàn ông trung niên nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú, dần dần lộ ra ý tán thưởng.
Người thanh niên này trực tiếp dùng ý niệm của mình thay đổi con dao, khiến nó trở thành một đôi đũa, chứng tỏ hiểu rất rõ thuật này, bắt đầu chiếm thế chủ động trong thuật.
…Đây chính là một sự cảnh cáo vô hình.
Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói:
“Ta có một việc muốn nhờ.”
“Ngài khách khí quá rồi, xưa giờ ta không ăn không cái gì, nếu có việc gì cứ nói thẳng.” Cố Thanh Sơn tiếp tục nếm đồ ăn, đáp lại.
“Thân là Các đời Quốc vương, ta rất muốn biết đứa cháu bất tài kia của ta rốt cuộc thế nào rồi?”
“Hả? Đứa cháu bất tài mà ngài nói là ai vậy?”
“Chính là người mà ta ban cho thần kỹ Các đời Quốc vương, lại vẫn bị các ngươi đánh bại, cuối cùng vào di tích Thần Sinh Mệnh mà không có trở về.”
Cố Thanh Sơn giật mình.
Thì ra là thế.
Tổ tiên của Quốc vương không ngại phát động loại thuật pháp này, kéo mình vào đây là để hỏi thăm tung tích của Quốc vương. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, chuyện này cũng có thể xem như người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nhưng mà nói thế nào bây giờ, lúc ấy Quốc vương quả thực chết hơi oan uổng.
Thật ra khi ấy Cố Thanh Sơn đã nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện kéo đối phương gia nhập đoàn đội của mình.
Nhưng Linh hồn Kỳ Quỷ xuống tay quá nhanh, sau đó tấm da của Quốc vương cũng bay vào dòng chảy hỗn loạn của hư không, chẳng biết đi đâu rồi.
Cho nên ngay cả cơ hội vãn hồi cũng không có.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thẳng thắn thành khẩn kể lại một lần tình hình lúc chết của Quốc vương.
Người đàn ông trung niên lặng lẽ nghe xong, nhất thời im lặng không nói.
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Về chuyện này, ta cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hãy nén bi thương.”
“Nén bi thương? Không đâu, chúng ta không buồn.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Chết mà không có giá trị gì thế này, linh hồn cũng bị ăn mất, đúng là lãng phí bao nhiêu tâm huyết của chúng ta.”
Cố Thanh Sơn giật mình.
Thái độ như vậy, hình như hơi khác so với những gì mình dự đoán.
Nếu đối phương không phải là nghe ngóng tin tức của Quốc vương, vậy thì vì cái gì?
Cố Thanh Sơn dứt khoát hỏi: “Thứ cho ta nói thẳng, ngài đón ta vào trong thuật này, rốt cuộc là vì sao?”
Người đàn ông trung niên buông tay nói: “Đương nhiên là vì đạt được một thỏa thuận với ngươi. Chúng ta phối hợp với nhau, trốn ra khỏi An Hồn Hương.”
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc chưa từng có.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới hiểu được, mục đích của đối phương thì ra là việc này.
“Chẳng lẽ thân là linh thể, các vị Quốc vương không thể rời khỏi An Hồn Hương sao?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
Người đàn ông trung niên thản nhiên nói: “Nếu có thể đi, chúng ta đã sớm đi rồi… Như ngươi thấy đấy, trừ những linh hồn bị ăn ra, chúng ta chỉ có thể dùng cách này để kéo dài hơi tàn, du đãng trong thời gian dài gần trăm triệu năm ở An Hồn Hương.”
“Tuy rằng sức mạnh của chúng ta không ngừng lớn mạnh, nhưng màn ngăn thế giới của An Hồn Hương đến từ lời thề của chúng thần, trừ khi hợp với nội dung của lời thề, nếu không tuyệt đối không thể ra vào.”
“Kể cả các ngươi, nhờ có lời thề của Người đứng đầu Vương miện ngôi sao, các ngươi mới có thể vào đây.”
Cố Thanh Sơn lập tức tỏ thái độ: “Ta nghĩ việc này là chắc chắn rồi… Ta và nhóm của ta, vô cùng muốn hợp sức cùng các vị Quốc vương, phá vỡ màn ngăn của thế giới và thoát ra khỏi nơi này.”
Đúng vậy, cho dù đổi thành bất cứ người nào cũng đều làm vậy.
Đôi bên không có khúc mắc gì về lợi ích, không có mâu thuẫn, chỉ có một mục tiêu chung: thoát khỏi An Hồn Hương.
Đây là điều kiện tốt nhất để đạt được hợp tác.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, cũng rất đồng ý với điều này.
Ông ta nói: “Cố Thanh Sơn, ngươi là người thông minh, cũng có năng lực rất mạnh. Về thực lực, tuy hơi yếu một chút, nhưng trong kế hoạch của chúng ta, thực lực không phải là thứ chủ yếu.”
Cố Thanh Sơn liền hỏi: “Các vị Quốc vương cần ta làm gì?”
Người đàn ông trung niên ngưng lại, trở nên trầm ngâm.
Dường như ông ta đang nhớ lại gì đó, lại giống như có chuyện gì đó khó mở miệng.
Một lúc lâu sau.
Ông ta mới mở miệng, từ từ nói: “Trước khi bắt đầu hợp tác của chúng ta, ngươi cần phải tìm hiểu trước một ít tình báo, nếu không sẽ hỏng việc.”
“Tình báo gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trăm triệu năm trước, việc Thần Sinh Mệnh ngã xuống.” Quốc vương nói.
“À, việc này ta có biết. Trong cuộc chinh chiến hư không, bảy vị thần linh đều lần lượt ngã xuống.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Vì sự sinh tồn và phát triển của Thần duệ đời sau, các thần linh đúng là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, thật đúng làm cho người ta kính nể.”
Khóe miệng người đàn ông trung niên hơi nhếch, lộ ra nụ cười đầy châm chọc.
“Đến chết mới thôi?”
Ông ta nói tiếp:
“Các thần linh khác thì ta không rõ, nhưng thứ mà Thần Sinh Mệnh am hiểu nhất chính là cách để sống tiếp. Vị thần vĩ đại mà cao quý này sao có thể chết được?”
Cố Thanh Sơn giật mình, bỗng nhiên thất thanh nói: “Chẳng lẽ Thần Sinh Mệnh vẫn còn sống?”
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói ra một bí mật.
“Lúc sắp chết, vì muốn tiếp tục sống mà Thần Sinh Mệnh đã nghĩ cách đoạt lấy thân thể của quái vật, ẩn thân ở An Hồn Hương suốt bao nhiêu năm qua, dựa vào việc ăn linh hồn của Thần duệ mà khôi phục nguyên khí.”
“Thần linh vốn là sự tồn tại không cùng đẳng cấp với chúng ta. Từ sau khi hóa thần, họ đã sớm trở thành một con quái vật lạnh lùng vô tình.”
“Đối với quái vật mà nói, dùng linh hồn đời sau của mình làm thức ăn, đây là một việc hoàn toàn có thể hiểu được.”
Trong thuật thế giới.
Người đàn ông trung niên vẫn đang nói chuyện với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn vẻ mặt của đối phương, bỗng nhiên trong lòng dao động.
“Đúng ra, qua bao nhiêu ngày tháng như vậy, Thần Sinh Mệnh… Ý ta là con quái vật kia, nó hẳn là đã ăn đủ linh hồn, vết thương cũng sớm hồi phục rồi chứ. Sao nó vẫn ở lại An Hồn Hương, không chịu rời đi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người đàn ông trung niên nói: “Sau khi nó lén trở về, ban đầu cũng chỉ định ăn đủ linh hồn rồi đi, nhưng dần dần, nó phát hiện ra một lợi ích…”
Ông ta cười lạnh lùng: “An Hồn Hương được lời thề giữa bảy vị thần thế giới tầng trong và bốn vị Chính thần Hư Không bảo vệ, ẩn núp quá sâu bên trong dòng chảy hỗn loạn của hư không, an toàn tuyệt đối.”
“Nhưng mà, nếu nó trở về bên trong dòng chảy hỗn loạn của hư không… Rất có thể sẽ bị đám đồng bọn và kẻ địch của quái vật nguyên bản đến tìm.”
“Thần Sinh Mệnh làm sao hiểu được cách sống chung giữa bầy quái vật? Nó nhất định sẽ bị bại lộ trước mặt đám quái vật đáng sợ kia.”
“Cho nên, so với ra ngoài mạo hiểm tìm cái chết, chi bằng cứ ở lại An Hồn Hương, sống những ngày tháng không cần lo nghĩ.”
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Là Thần Sinh Mệnh, nó cũng coi như danh xứng với thực.”
“Là ý gì?”
“Trình độ sợ chết của nó đúng là hiếm thấy.”
“…Ngươi rất không kính trọng Thần linh.” Người đàn ông trung niên nói.
“Không hẳn, ta cũng có kính trọng một số Thần linh… Đương nhiên, không phải là loại Thần linh biến chất như Thần Sinh Mệnh.”
Cố Thanh Sơn nói xong, lại hỏi: “Về chuyện chạy trốn ra khỏi An Hồn Hương, các ngươi muốn ta phối hợp thế nào?”
Nói đến chính sự, người đàn ông trung niên nghiêm túc hẳn lên.
Ông ta đánh giá Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới, mang theo ý thăm dò, nói: “Đầu tiên, chúng ta cần biết ngươi có thái độ thế nào với việc giết người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.