Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1279: Chạy Trốn (2)




Cô bé trở về chỗ ngồi, yên lặng ngồi ở đó, đợi giọng nói của một người nào đó.
Bên kia.
Nơi mà đám người Cố Thanh Sơn mới đứng.
Cả căn phòng đột nhiên bị thuật pháp mạnh mẽ tấn công thành một đống gạch vụn.
Đây là thuật pháp đã bị khéo léo giảm bớt, uy lực cao gấp mấy lần nhưng lại không gâu hại quy mô lớn, chỉ tập trung ở trong một không gian cố định.
Cho nên căn phòng vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn.
Vài thi thể hỗn độn rơi trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn, Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào, Đại Ca.
Bọn họ đều không còn hơi thở, trên người đầy các vết thương nhìn mà thấy ghê.
Thi thể lặng lẽ nằm trên mặt đất, không còn động tĩnh gì.
Khu vực gần gian phòng, bóng tối bủa vây dày đặc.
Đây chắc là một loại thuật pháp, hoàn toàn che chắn sự tra xét của bên ngoài.
Không có sự cho phép của thần linh, cho dù là ai cũng không thể tới gần nơi này.
Trong đêm tối, hai bóng dáng xuất hiện.
Bọn họ tra xét nghiêm túc mà cẩn thận tình hình của bốn thi thể.
Mãi đến lúc lâu sau, một bóng đen mới thở ra một hơi:
“Thi thể sứ đồ ngươi kiểm tra chưa?”
Có người thấp giọng đáp lại: “Kiểm tra rồi, hắn đã chết rồi.”
“Ta cũng đã kiểm tra một lần, xem ra hắn ta thực sự chết rồi.” Giọng nữ từ tốn, đắc ý nói tiếp: “Sứ đồ đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, dưới sự ra tay toàn lực của bốn người chúng ta, đương nhiên là không thể chống lại được.”
Giọng nói lúc trước lại vang lên: “Ngươi xác định đứa con gái kia là nữ vương Kinh Cức?”
“Chắc chắn, ta đã dùng bộ phận do thám của hệ thống chiến tranh rồi.” Giọng nữ nói.
Giọng kia nói: “Vậy thì được, những việc khác đã sắp xếp xong, chuyện này cứ định như vậy đi, sau cùng tuyên án sau.”
Giọng nữ vui sướng nói: “Có thể bắt được nữ vương Kinh Cức, về sau không lo chuyện bảo tàng rồi.”
Giọng nói kia lại lo lắng: “Sứ đồ mất đi sức mạnh, giết hắn rồi không sao cả, quan trọng là người có thân phận không rõ ràng kia, nhỡ bị ngoại giới phát hiện, nên trả lời thế nào?”
Giọng nữ nói: “Hừ, mặc kệ sau lưng hắn là ai, phong ấn của An Hồn hương là do ngày xưa chúng thần cùng nhau sáng lập, tuyệt đối sẽ không bị bất cứ vị Chân thần nào từ ngoại giới mở ra… cho dù kẻ nào cũng không thể truyền tin tức từ đây ra bên ngoài!”
“Cho nên…”
“Cho nên giết thì cũng đã giết rồi, thần không biết quỷ không hay, ngoại giới sẽ không có người nào biết chúng ta hạ thủ ở trong này.”
Giọng nói kia im lặng trong giây lát, đồng ý nói: “Đúng vậy, người kia chắc chắn có không ít quan hệ với Chân Thần, nhỡ nhìn ra thân phận của chúng ta thì toi.”
Giọng nữ cũng nói: “Giết hắn và có được nữ vương Kinh Cức, đây cũng là một công đôi việc.”
Người trước đó dần dần thả lỏng, nói: “Ta đi xem bọn hắn… Bọn hắn giả vờ chiến đấu với sứ đồ, đã đi xa được xa lắm rồi.”
Giọng nữ truy hỏi: “Khoan. Chuyện quốc vương bên kia, ngươi giải quyết chưa?”
Giọng nói kia cười lạnh nói: “Hắn vẫn cứ như thế thôi, ta đã giết người hắn sắp xếp rồi.”
Nữ thần vừa lòng nói: “Vậy thì tốt, ta thu dọn thi thể trước, sau đó đi canh giữ nữ vương Kinh Cức, không cho cô ta chạy thoát.”
“Ừ.”
Đối thoại chấm dứt.
Một bóng dáng trong đó biến mất từ trong đống gạch vụn.
Chỉ còn lại một bóng dáng.
Bóng dáng ấy chìa tay ra vẫy một cái, tất cả thi thể trên mặt đất đều biến mất.
Bóng dáng ấy đứng lại một lúc.
“Hừ, đã từng là sứ đồ, vậy mà lại có kết cục như vậy, đúng là vừa buồn cười lại vừa đáng buồn.”
Bóng dáng lẩm bẩm một mình, xoay người đi ra ngoài.
Lúc nàng ta ra đi ra khỏi bóng đêm, liền hiện ra dáng vẻ ban đầu.
Thủy Thần!
Thì ra là nàng ta!
Không biết vì sao, nàng ta lại đứng ở một chỗ, dừng lại một lát.
Bỗng nhiên nàng ta lắc đầu, dường như cảm thấy bản thân hơi nực cười, xoay người rời khỏi đây.
Tất cả dần dần trở lại vẻ yên tĩnh.
Không bao lâu sau, đột nhiên có tiếng vang lên.
“Công tử, các ngài đây là…”
Đây là giọng nói nghi ngờ của Sơn Nữ.
Giọng nói Cố Thanh Sơn cũng vang lên:
“Đây gọi là xếp chồng lên nhau, cô chưa thấy bao giờ sao?”
“Nhưng sao phải làm vậy?”
“Cây dù hoa của Laura chỉ to có vậy thôi, chúng ta phải chồng lên nhau, sau đó để em ấy cầm ô đứng ở trên cùng, mới có thể che hết được chúng ta.”
Giọng của Laura đột nhiên vang lên: “Cố Thanh Sơn, anh nhầm rồi, Vạn Giới Che Chở của em không cần phải đứng dưới ô mới được, chỉ cần tiếp xúc với ô là có thể nhận được hiệu quả của Vạn Giới Che Chở.”
“Ai da, sao em không nói sớm.”
“Em nghĩ anh đứng như vậy là một loại đội hình đặc biệt nào đấy, quỷ mới biết anh chỉ là ẩn nấp tung tích.”
Ngay sau đó, Laura lập tức xuất hiện giữa không trung.
Cô bé nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Khung cảnh giữa bầu trời lập tức hiện ra.
Chỉ thấy Diệp Phi Ly đứng tại chỗ, Trương Anh Hào đạp lên bả vai của hắn ta, Đại Ca lại đạp lên bả vai của Trương Anh Hào, Cố Thanh Sơn lại đạp lên bả vai của Đại Ca.
Mà trên vai của Cố Thanh Sơn vẫn còn Laura đứng nữa.
…Laura cầm dù hoa, thi triển Vạn Giới Che Chở để bảo đảm cho mọi người không bị phát hiện.
Trước kia Laura chưa chính thức lấy được Vạn Giới Che Chở, thì đã có thể nhờ vào năng lực này để tránh khỏi ma trảo điên cuồng của Trieste.
Trong lịch sử, cũng có quốc vương Kinh Cức nhờ vào năng lực này, đi sâu vào Vực Sâu Hỗn Loạn của mảnh vỡ thế giới mà không chết, còn đem cả giáp chúng Thần thượng cổ về.
Cho nên dùng năng lực này để ẩn núp, thật sự không còn gì thích hợp hơn.
Laura đứng trên mặt đất, mở ô hoa ra.
Cô bé trực tiếp biến mất tại chỗ, bất cứ ai cũng không thể cảm nhận được cô.
“Được rồi, qua đây sờ vào ô hoa đi, như vậy sẽ không bị phát hiện đâu.”
Giọng nói của cô bé vang lên trong hư không.
Mấy người vươn tay, ấn về phía hư không.
Bọn họ liên tiếp biến mất.
Giọng nói của Đại Ca vô cùng đắc ý: “Cái này thật là tiện, sớm biết thì đã không chơi cái trò chồng người kia rồi.”
Giọng nói của Diệp Phi Ly cũng vang lên: “Còn không phải à! Mấy người các anh quá nặng, tôi là người đứng dưới cùng đây này.”
“Bọn tôi nặng bao nhiêu mà cậu đã phàn nàn? Phải biết rằng tôi đã tốn 70% sức lực để ngụy trang thi thể đấy.” Trương Anh Hào bất mãn nói.
Diệp Phi Ly giải thích: “Cũng không có gì, chủ yếu là chúng ta chồng cao quá, khó ra khỏi cửa.”
Lúc này giọng nói của Sơn Nữ vang lên, ngăn sự phàn nàn của bọn họ lại: “Công tử không phải ngài bảo tôi đợi ở đó sao, sao lại triệu tôi về rồi?”
“Bởi vì không cần nữa rồi, tôi đã biết đại khái bọn họ muốn nói gì với cô.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng tôi mà về, bọn họ sẽ mau chóng phát hiện không thấy Laura đâu nữa.”
“Ừ, có lí, chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Ở đây tôi có một tấm bản đồ, chắc là không có vấn đề gì đâu…”
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, rời khỏi đống gạch vụn này.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói căm phẫn vang vọng cả cung điện.
“Lập tức phong tỏa nơi này cho ta, không cho phép bất cứ ai ra vào!”
Thủy Thần.
Nàng ta lại phát mệnh lệnh.
Mà lúc này, đám người Cố Thanh Sơn đã đi qua vài con đường nhỏ bí mật, vượt qua vài cơ quan che đậy, đi bằng mật đạo ngầm ở phía dưới cung điện.
Cố Thanh Sơn cầm tờ giấy, nhìn bản đồ đơn sơ bên trên, đi dẫn trước cả đội.
Sơn Nữ đi sau cùng.
“Cố Thanh Sơn, anh không sợ nội dung trên tờ giấy này chỉ là lừa chúng ta hay sao?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu muốn giết chết chúng ta, thủ đoạn ban nãy cũng đủ rồi, tờ giấy này chẳng qua chỉ là đồ thừa, cho nên chúng ta xem tình hình, sau đó lại quyết định tiếp.”
Đại Ca nhấc tay nói: “Thanh minh trước nhé, nếu phải chiến đấu, e rằng tôi không giúp được gì đâu.”
Trương Anh Hào nói: “Tôi cũng vậy, sức mạnh của tôi đã tiêu hao đến 70%, chỉ có thể đánh lén bắn lén mà thôi.”
Diệp Phi Ly chần chừ nói: “Tôi…tôi sẽ cố gắng, nhưng người ở đây quá mạnh, tôi căn bản không phải là đối thủ.”
Cố Thanh Sơn nhìn bọn họ, lại nhìn Laura.
Laura an ủi nói: “Cố Thanh Sơn, thả lỏng đi. Tuy em cũng không thể chiến đấu, nhưng em rất biết cách trốn, sẽ không trở thành gánh nặng cho anh như bọn họ đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.