Cố Thanh Sơn và Tú Tú lập tức vểnh tai lên nghe.
Bách Hoa tiên tử nói: “Đi bình an, trở về bình an, mở mang tầm mắt là được, những thứ khác thì không cần để ý và so đo.”
Cố Thanh Sơn và Tú Tú ngẩn người.
Dây cung kéo căng trong lòng Tú Tú đã được buông lỏng một chút.
Tần Tiểu Lâu đột nhiên trách móc: “Sư phụ, lời này không giống với lời năm đó người nói với con.”
Bách Hoa tiên tử hỏi: “Không giống như thế nào?”
“Lúc đấy người nói với con, khi Tuế thí, nếu như dám làm hạ uy phong của người, thì sẽ ném con xuống Bách Hoa trì, ngâm mình ba ngày ba đêm không được lên.”
“Hừ, ai kêu con không chăm chỉ tu hành, cả ngày cà lơ phất phơ.”
“Vậy bọn họ…”
“Thanh Sơn và Tú Tú là đồ đệ của ta, không cần phải so đấu cái gì với người khác, bình an quay về là tốt rồi.”
“Chẳng lẽ con không phải…”
“Con là nghiệt đồ.”
“Con…”
“Có bản lĩnh thì hãy đánh thắng Thanh Sơn đi.”
Tần Tiểu Lâu bị chặn không nói được gì, một lúc lâu sau mới hậm hực nói: “Sư tôn, người đang chia rẽ tình cảm của sư huynh đệ bọn con đó.”
Hắn ta đột nhiên quay đầu, nói với Cố Thanh Sơn: “Sư đệ, nghe nói Tuế thí lần này vô cùng long trọng, tất cả các môn phái đều sẽ tề tựu, đệ nhất định phải để ý đến Tú Tú.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ còn có người dám đánh Tú Tú sao?”
“Vậy cũng không phải.” Tần Tiểu Lâu sắp xếp ngôn từ nói: “Trong các môn phái trong thiên hạ, chúng ta là danh môn. Thế nhưng, thời gian thành lập quá ngắn, số người lại ít, cây cao đón gió dễ đổ, đệ hiểu mà, khó tránh khỏi có người không phục.” Hắn ta nghiêm túc căn dặn: “Đặc biệt mấy Thánh môn hạng hai khác, còn có mấy đại tông môn nghìn năm kia nữa.”
Ngỗng trắng đột nhiên hừ một tiếng, nói: “Tuế thí lần trước, đệ bị Ninh Nguyệt Thiền đánh cho phải quỳ xuống đất xin tha, bây giờ không phải vẫn bình yên vô sự, cả ngày vui sướng còn gì.”
Mặt Tần Tiểu Lâu đỏ lên, gân cổ nói: “Là ta không so đo với nữ nhân thôi.”
Cố Thanh Sơn trùng sinh tới đây, nhưng lại hiểu rất rõ sự bỉ ổi và bẩn thỉu giữa các môn phái, hắn nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho Tú Tú, mọi người hãy yên tâm.”
Ngỗng trắng và Tần Tiểu Lâu nhìn thái độ này của hắn, đều hài lòng gật đầu.
Bách Hoa tiên tử cũng mỉm cười, nói: “Được rồi, các con lên đường đi.”
Tú Tú nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười với nàng, nói: “Yên tâm.”
“Vâng.” Tú Tú gật đầu một cái.
…
Uy Sơn không chỉ là một ngọn núi, Uy Sơn là một trấn bên bờ biển Hư Vô Loạn.
Trấn này xây dựng trên đỉnh núi cao và hiểm trở gần biển, đặt tên theo tên núi, gọi là trấn Uy Sơn. Không giống với các thôn trấn Nhân tộc khác, trong thị trấn này, toàn bộ người sinh sống ở đây đều là các tu sĩ trông coi của liên minh Nhân tộc.
Mỗi khi Tuế thí bắt đầu, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả các việc tiếp đón, quản lý và thu xếp. Đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Nếu như những đại tu sĩ tính khí nóng nảy, những đại tông môn kiêu ngạo ngút trời kia không nhận được sự bố trí ổn thỏa, nhất định sẽ gây sự, dẫn đến rất nhiều việc rắc rối. Mọi vấn đề phải được sắp xếp suôn sẻ, thì Tuế thí mới có thể hoàn thành một cách thuận lợi và viên mãn.
Ngày hôm nay, Uy Sơn dần dần trở nên náo nhiệt. Xung quanh trận pháp truyền tống khổng lồ, các đội tu sĩ chấp pháp đã bày thế trận chờ người.
Năm nay vô cùng bận rộn, linh quang trên năm trận pháp truyền tống khổng lồ chưa hề bị dập tắt. Các tu sĩ kết bè kết lũ xuất hiện từ trận pháp truyền tống, sau đó, dưới sự hỏi thăm và dẫn dắt của các tu sĩ chấp pháp, rời khỏi trận pháp đi đến nơi được bố trí cho mình.
Có một số đại môn phái, do người đến quá nhiều, một lần truyền tống không hết, phải chia ra làm nhiều lần mới tập hợp đủ người, hùng hổ đi vào trong trấn.
Mỗi một môn phái có trách nhiệm tìm kiếm hạt giống tu đạo trong một khu vực. Cho nên, những người truyền tống tới đây, cũng không phải đều là tu sĩ, còn có rất nhiều người là nhân tài được cái môn phái chọn lựa bồi dưỡng.
Các tu sĩ chấp pháp bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, âm thầm cầu nguyện ngày hôm nay nhanh nhanh kết thúc một chút.
Một vệt linh quang hiện lên, trong trận pháp truyền tống khổng lồ, hai bóng người hiện ra rõ ràng. Một tiểu cô nương bảy, tám tuổi đang nắm chặt tay thiếu niên bên cạnh, căng thẳng nhìn xung quanh.
Một vị tu sĩ chấp pháp nhìn thấy cảnh này, trong lòng biết người đến là tiểu môn tiểu phái, đang định lớn tiếng quát mắng để hai người kia mau chóng đi xuống. Thế nhưng tổng quản lại vỗ hắn, đuổi hắn ra phía sau, còn mình thì chuyển sang vẻ mặt tươi cười, đi tới nghênh đón.
“Hai vị, có thể để tại hạ nhìn ngọc bài thân phận một chút được không?” Hắn ta nói.
Cố Thanh Sơn lấy ngọc bài ra, tổng quản quét mắt nhìn, thái độ lại càng thêm kính cẩn. Ông ta vừa cười vừa cong lưng, đưa tay ra.
“Được rồi, đa tạ ngươi.” Cố Thanh Sơn gật đầu đáp lễ.
Dưới sự hướng dẫn của tổng quản, hắn dẫn Tú Tú đi đến trấn Uy Sơn.
“Quái lại, hôm nay tổng quản bị làm sao vậy?” Tên tu sĩ lúc trước không hiểu ra làm sao cả.
Một tu sĩ canh giữ khác đã sớm nhìn ra manh mối, bèn quẳng ra một câu: “Ngươi cũng không thử suy nghĩ xem, thiên hạ vô số tông môn, tông nào có ít đệ tử nhất?”
Tên tu sĩ này nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hối hận tự tát cho mình một cái bạt tai: “Ôi! Cơ hội tốt như vậy, thế mà lại không kết thân được.”
Cố Thanh Sơn dẫn Tú Tú đi tới, trên đường không ngừng nói chuyện với nàng nhằm giảm bớt sự căng thẳng của nàng.
“Muội nhìn kìa, cửa hàng kia chuyên bán bùa chú đó.”
“Đây là nơi rèn binh khí, người đàn ông vạm vỡ nửa thân trên trần trụi kia là một thợ rèn đó.”
“Ở cửa nhà này có đặt lò luyện đan, chứng tỏ là nơi bán đan dược.”
“Bên trái, đúng, trong cửa hàng linh thực ở phía tay trái ta, có một món ăn vặt cực kỳ ngon là kẹo hồ lô. Ông chủ, cho ta một xiên kẹo hồ lô.”
Nói xong, một xiên kẹo hồ lô được nhét vào trong tay Tú Tú.
Cực kỳ ngon? Tú Tú có chút do dự, nhẹ nhàng liếm liếm xiên kẹo hồ lô.
Ừm, rất ngọt.
Nàng ăn rất vui vẻ.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy một nơi, mắt lập tức sáng lên: “Nào, Tú Tú, mau tới đây.”
“Sư huynh, có chuyện gì thế?” Tú Tú lại trở nên căng thẳng.
“Muội nhìn thấy không, nơi đó là cửa hàng linh thú, có rất nhiều linh thú kỳ lạ quý hiếm, chúng ta đi xem thử nhé!”
“Oa, có hạc không nhỉ, ta thích hạc lắm!”
“Có chứ.”
“Vậy chúng ta mau đi thôi.”
Tổng quản chấp sự nhìn thấy hai người cùng nhau chạy như bay, liền cười khổ một tiếng. Người ta tới đây Tuế thí, có ai mà không căng thẳng không lo lắng, hiếm thấy có người thoải mái như bọn họ.
Trên Tuế thí biểu hiện như thế nào sẽ có liên quan trực tiếp đến việc có gia nhập tông môn được hay không, và có thể gia nhập được tông môn nào, nhận được đãi ngộ ra sao trong tông môn. Ngay cả các đệ tử môn phái đã được quyết định nội bộ trước, cũng cảm thấy căng thẳng.
Biểu hiện không tốt thì sẽ phải làm sao? Thua những người đến sau thì phải làm thế nào?
Nếu như ta biểu hiện vô cùng xuất sắc, thì sẽ có tông môn tốt hơn muốn giành giật ta chứ?
Mọi người đều có suy nghĩ như vậy.
Cho nên khắp trấn Uy Sơn, trên đường toàn là các tu sĩ đang đợi thi đi lại rất nhanh, sắc mặt thì nặng nề.
Còn hai người ở trước mắt, nào phải tới đây Tuế thí đâu, đây rõ ràng là tới du ngoạn mà.
Tổng quản chấp sự đợi một lúc, mới thấy thiếu niên dắt tiểu cô nương ra khỏi cửa hàng linh thú.
Khóe miệng của thiếu niên nhếch lên một nụ cười nhạt, còn vị tiểu cô nương đã sớm vứt bỏ sự căng thẳng lên tận chín tầng mây, hưng phấn đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.
“Sư huynh, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?” Tú Tú hỏi.
“Nghỉ ngơi một chút, đợi đến giờ thì lên Thiên cung.” Cố Thanh Sơn nói xong, mặt lộ vẻ áy náy khẽ gật đầu với tổng quản chấp sự.
Tổng quản liền đưa bọn họ đến một khách sạn để nghỉ ngơi.
Hai người ổn định xong, rõ ràng lúc này Tú Tú đã thân thiết với Cố Thanh Sơn hơn trước đây, nên nàng kéo hắn hỏi rất nhiều vấn đề về tu hành.