Cố Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, trong lòng thực sự rất tò mò.
Tự mình biến hóa ra một người để vấn đáp đối thoại với bản thân, là một loại thể nghiệm như thế nào? Đáng tiếc là thần kỹ như vậy, trong cả thế giới tu hành này cũng chỉ có Bách Hoa tiên tử.
Có sư phụ ở đây, mấy đệ tử ngoan ngoãn ăn cơm, không nói một câu nào. Sau khi ăn cơm xong, Cố Thanh Sơn muốn đi rửa bát thu dọn với Tần Tiểu Lâu, nhưng lại bị Bách Hoa tiên tử gọi lại.
“Hôm nay có một việc mà các con nên biết.”
Mấy người dừng lại.
Bách Hoa tiên tử nói: “Năm nay Tuế thí trước thời hạn.”
“Tại sao? Tuế thí mấy trăm năm chưa từng thay đổi mà.” Tần Tiểu Lâu khó hiểu hỏi.
“Bởi vì thiếu người, nói chính xác, là thiếu tu sĩ.” Bách Hoa tiên tử đáp.
Mấy người đều trầm mặc.
Điều này có nghĩa là các môn phái tu hành đang tập trung lại, muốn nỗ lực đến phút cuối phản công lại bọn yêu ma.
Thực ra, không làm như vậy không được.
Dù sao thì yêu ma vô cùng vô tận, còn Nhân tộc chỉ có từng đấy tu sĩ, nếu như chiến tranh tiền tuyến vẫn kéo dài, lại không khẩn trương bổ sung người mới, e rằng rất nhiều môn phái nhỏ sẽ không còn đệ tử nữa.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà thế giới tu hành bị suy bại ở kiếp trước.
Mà vấn đề lớn hơn thế, lại nằm ở sức lực chiến đấu của Nhân tộc.
Tần Tiểu Lâu thở dài nói: “Cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện vài con yêu ma Phong Thánh cảnh. Mà Nhân tộc của chúng ta, đã nhiều năm như vậy, Phong Thánh cảnh cũng chỉ có ba người. Con buồn bực quá đi mất, chẳng lẽ yêu ma tu hành đến Phong Thánh cảnh đơn giản như vậy sao?” Hắn ta sầu não nói.
“Việc này quả thực rất kỳ lạ.” Bách Hoa tiên tử suy nghĩ sâu xa nói: “Còn có một điểm rất kỳ lạ nữa, có thể nếu ta không nói, các con cũng không biết.”
Mấy người đồng thời ngẩng đầu lên.
“Yêu ma Phong Thánh cảnh chỉ giành thắng lợi về mặt số lượng, còn sức mạnh riêng lẻ thì không đủ để một tay ta đánh. Bi Ngưỡng và Huyền Nguyên cũng cảm thấy như vậy.”
“Bọn ta thật sự không biết phải làm sao… Sức mạnh của chúng ta lớn hơn của bọn chúng, thế nhưng số lượng của đối phương lại quá nhiều, một lần không thể đánh hết. Hơn nữa, chúng ta lại không dám dốc hết toàn lực, nếu không một khi xảy ra sơ xuất, bất kỳ người nào trong chúng ta ngã xuống, thì sức mạnh của toàn bộ Nhân tộc sẽ bị giảm đi, vô cùng nguy hiểm.”
“Lần trước giúp Cố Thanh Sơn đi cứu người, là hóa thân của ta đi. Nhưng Bi Ngưỡng và Huyền Nguyên không thần thông như vậy, lần nào cũng phải đích thân ra mặt, hết sức nguy hiểm. Đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta không thể tùy tiện ra tay được.”
Bạch Hoa tiên tử lắc đầu thở dài, kể cho Cố Thanh Sơn nghe về bí mật hai đời chưa từng được nghe.
“Tuế thí lần này…” Bách Hoa tiên tử quay trở lại trọng tâm của câu chuyện: “Là để chọn ra hạt giống thích hợp trong các tán tu và võ giả, để họ gia nhập các tông môn, sau đó dùng tài nguyên tốt nhất, công pháp tốt nhất để tăng tốc bồi dưỡng. Sau tuế thí, tu sĩ ở một cảnh giới nhất định trở lên sẽ tham gia phát động một cuộc phản công lớn, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề trong một lần luôn.”
Sau đó, nàng gọi: “Thanh Sơn, Tú Tú.”
“Dạ.”
“Dạ.”
“Các con đã được ta thu nhận, đáng lý không cần phải trải qua thử thách Tuế thí, nhưng đây là truyền thống mấy nghìn năm qua, có liên quan đến thiên thần, cho nên vẫn phải đi một chuyến.” Bách Hoa tiên tử nhìn hai người.
Cố Thanh Sơn dường như đang nhớ lại điều gì đó, khẽ thở dài, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh. Còn Tú Tú đã hoàn toàn trở nên căng thẳng, xoắn vặn hai tay, cắn môi, cơ thể căng cứng.
Bách Hoa tiên tử cười nói với Tú Tú: “Không sao, cũng chỉ là đi trải nghiệm cảnh đời, qua loa cho xong chuyện thôi mà. Thanh Sơn, chăm sóc Tú Tú cho thật tốt, ngày mai khởi hành.”
“Dạ.”
“Dạ.”
Hai người cùng nhau lên tiếng.
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn giao diện Chiến Thần, chiếc đồng hồ cát đại diện cho thời gian kết thúc mới chảy được không tới ba phần.
Sau bữa tối, giúp Tần Tiểu Lâu thu dọn quét tước xong, Cố Thanh Sơn lại đi tới khu đất trống trước điện. Hắn rút Địa kiếm ra, bắt đầu luyện tập kiếm thuật. Kiếm xuất như giao long, bay múa trên khu đất trống, thỉnh thoảng lại lóe lên điện quang màu xanh da trời.
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi đang tuôn như nước mưa, tiếp tục tập luyện, tranh thủ từng phút từng giây nâng cao thực lực của bản thân.
Kiếp trước, hắn không giác ngộ được linh căn Lôi điện, căn bản không có kinh nghiệm đối với cái này. Đây là loại linh năng mà hắn chưa hề tiếp xúc, với năng lực của hắn, cũng phải nghiêm túc tìm tòi, tìm ra phương thức sử dụng tốt nhất.
Hết kiếm này đến kiếm kia, không hề gián đoạn.
Tần Tiểu Lâu và ngỗng trắng đứng ở bên cạnh xem một lúc.
Tần Tiểu Lâu nhìn thấy cảnh này, đột nhiên lẩm bẩm: “Kiếm thuật của sư đệ thật không thể chê được, nhưng lại mang đến cho ta một cảm giác rất kỳ lạ.”
“Cảm giác gì?” Ngỗng trắng hỏi.
“Đệ ấy đang chạy đua với thời gian.” Tần Tiểu Lâu trầm tư nói: “Đệ ấy muốn nâng cao sức mạnh hơn trước một thời điểm nào đó.”
Ngỗng trắng nói: “Ta cũng có cảm giác như vậy, quả thực đệ ấy có áp lực rất nặng nề.”
Tần Tiểu Lâu đột nhiên xoay người rời đi.
“Đệ đi đâu vậy?”
“Tu hành.”
“Không phải trước đây đệ đều đến tửu lầu của Tây Sơn quốc vui vẻ hay sao?”
“Không đi nữa.”
“Sao vậy?”
Bước chân của Tần Tiểu Lâu dừng lại, nói: “Nếu như có một ngày, sư đệ cần người làm sư huynh là ta giúp đỡ, nhưng ta lại không làm được gì, chuyện như vậy, chỉ cần nghĩ đến là đã thấy khó chịu.” Nói xong, hắn ta rời đi.
Ngỗng trắng trân trối nhìn hắn ta một lát, cuối cùng trên mặt lộ ra ý cười.
“Cũng được, nói chung tỉnh ngộ cũng không quá muộn, thật may là có Thanh Sơn.” Ngỗng trắng lẩm bẩm rồi đập cánh bay đi.
Ngay sau đó, Bách Hoa tiên tử xuất hiện trên bãi đất trống.
“Sư phụ.” Cố Thanh Sơn dừng kiếm lại.
“Thanh Sơn, kiếm thuật của con đã có tiến bộ, thế nhưng vẫn có vài chỗ sai lầm, nếu như không uốn nắn, đường đi sẽ bị lệch lạc.”
Bách Hoa tiên tử rút ra một thanh kiếm nhỏ nhắn linh hoạt mà nữ tu sử dụng.
“Tới đây, chúng ta đấu một trận, ta sẽ để con biết được nhược điểm của con ở đâu.” Bách Hoa tiên tử vung kiếm, nói.
Thánh nhân đích thân chỉ giáo kiếm pháp!
Cố Thanh Sơn mừng rỡ hành lễ, nói: “Sư phụ, vậy con sẽ toàn lực ứng phó.”
Bách Hoa tiên tử khẽ mỉm cười, nói: “Nếu như nương tay, con sẽ phải hối hận đó.”
Cố Thanh Sơn vung trường kiếm lên, xông tới. Thanh trường kiếm hóa thành tàn ảnh, đủ loại kiếm quyết và bí kiếm thay nhau tiến đánh.
Kiếm thuật của Cố Thanh Sơn như sấm đánh mưa rơi, không chút lưu tình. Nếu như người ngoài nhìn thấy cảnh này, thậm chí sẽ không kìm lòng nổi mà nảy sinh ảo giác hắn muốn giết Bách Hoa tiên tử.
Bách Hoa tiên tử một tay đặt ở sau lưng, một tay cầm trường kiếm, đối mặt với sự tấn công của Cố Thanh Sơn, chỉ bình thản ngăn cản rồi đâm mấy kiếm, vẻ ung dung nhàn hạ không nói ra được.
Một người như gió táp mưa rào, một người như đang bách bộ buổi chiều, phong cách của hai người để cùng một chỗ, tạo ra một cảm giác kỳ quặc rất khó nói.
Đánh tới đánh lui hơn ba trăm chiêu, cuối cùngBách Hoa tiên tử mở lời nói chuyện.
“Đã phát hiện ra chưa? Vấn đề của bản thân ấy?”
“Là con dùng chiêu quá gấp sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Bách Hoa tiên tử cười nói: “Những kiếm tu không được đào tạo chính thống bao giờ cũng sợ rằng bản thân sẽ xuất kiếm chậm, sợ bản thân dùng chiêu chưa đủ tàn nhẫn, sợ đối phương phản công. Việc này suy cho cùng là do không tự tin mà thôi.”
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Bách Hoa tiên tử lại nói: “Kiếm đạo cũng giống như đại đạo, đường hoàng hiên ngang, quang minh chính đại, không nhanh không chậm.”
Thấy Cố Thanh Sơn vẫn có chút mù mờ, nàng giơ kiếm lên nói: “Tiếp tục nào!”
Hai người lại đấu hơn một trăm chiêu, Bách Hoa tiên tử đột nhiên quát lên: “Con liều mạng làm gì chứ!” Nàng lớn tiếng quở mắng: “Mỗi một kiếm đều liều mạng như vậy, sớm muộn gì con cũng mất mạng, con đã hiểu chưa?”
Bách Hoa tiên tử đột nhiên xuất kiếm, trường kiếm nhẹ nhàng vô lực chạm khẽ vào Địa kiếm.
Keng!
Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất liên tục lùi lại năm bước.