Chú Bắt Cóc Có Mỏ Vàng

Chương 5:




18
Sống trong trường một tháng, tôi chưa gọi cho Trình Thanh Thước lần nào.
Có một hôm, tôi vừa về ký túc xá, bạn cùng phòng đã nói có người gọi cho tôi.
Tôi rất vui vẻ, tôi biết đó là anh.
Tôi nhanh chóng gọi lại.
Nhưng người nghe điện thoại lại là Sở Mộng.
"Anh ấy ở bên ngoài, cô tìm anh ấy có chuyện gì không? Ở trường thấy quen chưa?"
"Không có việc gì, trường học rất tốt, các bạn học đối với tôi đều rất tốt."
Cúp điện thoại, tôi chỉ biết thở dài trong đêm.
Chắc là anh làm lành với bạn gái cũ rồi.
Như anh nói, tôi mới 18, anh đã 31, cũng nên kết hôn rồi.
Tôi có quyền gì bắt anh đợi 4 năm?
Có tư cách gì chứ?
Anh căn bản không thích tôi.
Anh đã nói, tôi nên tìm người bằng tuổi.
Thực ra trong lớp có chàng trai theo đuổi tôi.
Trên bàn tôi lúc nào cũng có trà sữa, nhưng không biết ai là người tặng.
Cho đến một ngày tôi phải làm trực nhật, nhìn thấy hóa đơn mua trà sữa rơi ra khỏi ngăn kéo của Tạ Tuấn Trạch.
Cậu nhanh chóng nhặt lên, khẩn trương nhét nó vào ngăn kéo.
“Cái gì vậy?” Tôi cười hỏi cậu.
“Giấy vụn.” Cậu khẩn trương đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
“Tôi xem một tí.” Tôi lấy hóa đơn ra, cậu lập tức đỏ mặt.
Sự thật bày ở trước mặt, cậu không biết lấy gì để ngụy biện, hoảng hốt nhìn tôi.
“Cuối tuần này tôi sẽ về nhà.” Tôi cất hóa đơn đi.
"Ừm."
“Cậu có thể đưa tôi đi được không?” Tôi mỉm cười hỏi cậu.
“Có… có thể.” Cậu dường như đã dùng hết sức lực.
Cuối tuần, cậu cùng tôi đến trạm xe, tay cầm trà sữa cho tôi, còn mua thuốc say tàu xe, "Nhà cậu xa lắm à?"
"Cũng không xa lắm, nửa giờ đi xe."
"Vậy là tốt rồi."
Vừa định lên xe, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cười hỏi cậu: “Cậu có muốn đến nhà tôi chơi không?”
“Hả?” Cậu kinh ngạc, vừa hoảng hốt liền dùng ngón tay chọc chọc vào mắt kính.
"Dù sao cũng không xa lắm, cậu không muốn đi chơi với tôi à?"
“Không phải, mà là cứ đi như này, hình như không tốt lắm nhỉ?” Cậu do dự.
"Nhà tôi chỉ có một người chú, mà chú ấy thường xuyên không về nhà. Chúng mình có thể cùng nhau làm bài tập, giáo viên vừa phát đề, cậu có thể giảng cho tôi không?"
"Đi."
Thế là tôi dẫn theo Tạ Tuấn Trạch đến nhà chú.
Trước khi về nhà, tôi tạt qua gara trước.
Mọi người thấy tôi đều rất nhiệt tình, Trình Thanh Thước còn đang sửa xe, nghe thấy tôi quay lại liền ngẩng đầu nhìn, “Còn biết về rồi đấy à?”
Một giây sau, nhìn thấy Tạ Tuấn Trạch đứng ở một bên, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi.
"Đây là chú tôi, đây là lớp trưởng lớp tôi, Tạ Tuấn Trạch."
“Chào chú.” Tạ Tuấn Trạch lễ phép chào hỏi.
Trình Thanh Thước nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, cuối cùng ậm ừ, hình như tâm trạng anh không được tốt.
“Nhóc Thiên Thiên, hai tháng rồi không thấy về, hóa ra là có bạn trai rồi hả?” Chú béo chạy tới, trên mặt lộ vẻ oán hận.
“À dạ, không phải.” Tạ Tuấn Trạch sợ đến đỏ mặt.
Tôi nhìn Trình Thanh Thước, anh vẫn đang sửa xe mà không nhìn tôi, không thể nhìn rõ cảm xúc.
“Chú béo, tạm thời không phải đâu, nhưng tôi cũng thấy thích cậu ấy.” Tôi hào phóng thừa nhận.
Trình Thanh Thước nghe thấy điều này, tay anh dừng lại, nhưng không nói gì.
Sau khi chào hỏi, tôi kéo Tạ Tuấn Trạch đi.
"Chú cậu hình như không thích tôi cho lắm?" Cậu hỏi tôi.
“Không cần phải để ý đến chú ấy, chú ấy vẫn luôn ít nói.” Tôi an ủi.
Lúc tôi trở lại nhà của chú, thấy những bông hoa tôi cắm trước đó đã héo nhưng chưa bị vứt đi, toàn bộ ngôi nhà sạch sẽ hơn so với lúc tôi rời đi.
Chắc là bạn gái cũ của Trình Thanh Thước đã đến dọn dẹp.
Nghĩ đến đây lòng tôi hơi đau, nhưng không còn đau như trước nữa.
Suốt buổi chiều, Tạ Tuấn Trạch giảng đề cho tôi trong phòng khách.
Cậu trông hiền lành lại dịu dàng, hoàn toàn khác với Trình Thanh Thước thô kệch, táo bạo.
Yêu một người như cậu sẽ như thế nào nhỉ, tôi chợt muốn thử xem.
Đang nói dở, cậu bắt gặp tôi đang nhìn, dừng lại nhìn tôi.
"Sao vậy? Trên mặt của tôi dính gì à?"
“Cậu đã từng yêu đương chưa?” Tôi vừa hỏi cậu vừa cắn bút.
"Không, không có, sao vậy?" cậu rất căng thẳng.
"Vậy cậu có muốn thử không?"
"Tôi..." Cậu càng khẩn trương, "Thử như nào?"
“Như này.” Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu.
Cậu sợ hãi lùi lại.
Nhưng tôi không chịu buông tha, chỉ muốn trêu chọc cậu.
Đúng lúc này --
“Hai người làm gì vậy?” Giọng nói quen thuộc đột nhiên từ ngoài cửa vang lên.
Là Trình Thanh Thước.
Trái tim tôi ngừng đập.
Lớp trưởng cũng bị dọa, đẩy tôi ra.
“Chú cũng thấy hết rồi, còn hỏi làm gì?” Tôi vò đã mẻ không sợ rơi.
“Cậu đi ra ngoài.” Trình Thanh Thước đi tới, đè nén tâm tình, nới với Tạ Quân Trạch cái gì đó.
Tạ Quân Trạch nhìn tôi, sợ tôi bị mắng: “Chú, là lỗi của cháu, chú đừng mắng cô ấy.”
“Tôi nói, cậu đi ra ngoài trước, nghe không hiểu à?” Trình Thanh Thước hiện tại không kìm được nóng nảy.
Tạ Tuấn Trạch sợ anh sẽ tức giận, đành phải cầm đồ của mình lui ra ngoài.
Trình Thanh Thước bước tới, khóa cửa lại, quay lại nhìn tôi, như thể đang đợi một lời giải thích.
Không biết vì sao, nhìn thấy anh tức giận, tôi lại không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Nói đi, cô mang cậu ta trở về là có ý gì?” Anh ngăn chặn cảm xúc dưới đáy lòng, ngữ khí ôn hòa hỏi tôi.
"Tôi thích cậu ấy, nên dẫn về đây chơi."
"Thích? Cô còn nhỏ, đã đua đòi học theo người khác yêu sớm?"
“Tại sao tôi không thể yêu đương?” Tôi hỏi ngược lại, “Chú không thích tôi, chả nhẽ không cho phép thích người khác nữa à?”
“Cái gọi là thích của cô, là đưa cậu ta về nhà, cùng cậu ta làm những chuyện không nên làm?” sắc mặt anh tái mét nhìn tôi.
"Chỉ mới hôn cậu ấy một cái, cái này cũng gọi là làm những chuyện không nên làm à? Chú?"
"Tôi không trở về thì sao? Hai người sẽ chỉ dừng ở mức hôn một cái thôi á, xem tôi là thằng đần à?" Anh hơi nổi quạu.
Nhìn thấy dáng vẻ anh nổi giận, chơi vui thật.
"Chú thật kỳ lạ, chú có thể mang phụ nữ về, sao tôi lại không thể mang con trai về?"
Tôi tiếp tục hỏi anh.
"Diêu Thiên Thiên, đừng khiêu khích tôi, tôi không dễ mắc bẫy thế đâu."
"Chú là đang quan tâm tôi, hay đang ăn dấm dưới vỏ bọc quan tâm?"
"Tôi ăn dấm? Cô có bình thường không vậy?" Anh đột nhiên đứng dậy, kích động quát vào mặt tôi.
“Không ghen thì không ghen, mắng tôi làm gì?” Tôi thì thào.
Toàn thân anh cứng đờ, mãi cũng không động đậy.
Có vẻ bị tôi đoán đúng rồi.
Nhìn thấy anh như này, tôi đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
"Tôi đi ra ngoài đây." Ta cười nói.
“Ra đó làm gì?” Cả người anh bơ phờ.
"Đi ra đó tiễn cậu ấy, anh đuổi cậu ấy đi như vậy, rất không lẽ phép."
Tôi đứng dậy bước ra ngoài, anh không ngăn tôi lại.
Chỉ là khi tôi đang thay giày, yếu ớt hỏi một câu, "Còn quay lại không?"
Nghe anh nói, tôi bỗng thấy cay sống mũi.
Cảm giác anh như một lão già bị bỏ lại, ngày nào cũng mong tôi về.
Cuối cùng, cũng có người chờ đợi tôi rồi sao?
“Nhanh thôi, tầm hơn mười phút.” Tôi quay lại cười với anh.
Tôi quay người đi ra ngoài, quả nhiên Tạ Tuấn Trạch vẫn chưa đi xa, đang lững thững ở dưới nhà.
Tôi suy nghĩ một phút rồi đi về phía cậu, "Đi thôi, tôi tiễn cậu ra trạm xe."
“Chú ấy không mắng cậu chứ?” Cậu lo lắng nhìn tôi.
“Không đâu.” Tôi nhìn cậu trấn an, “Chú ấy không nỡ.”
Đến nhà ga, tôi tiễn cậu lên xe, cậu hỏi liệu lần sau có thể rủ tôi đi chơi nữa không.
“Tạ Tuấn Trạch, chúng ta làm bạn tốt nhé.” Tôi cười nói.
“Vì sao?” Cậu trông có vẻ lạc lõng.
"Trà sữa cậu mua rất ngon, nhưng tôi dị ứng với xoài. Nghe nói cậu thích xoài nên mới hay mua vị đó."
"Vậy thì lần sau tôi sẽ không mua vị đó nữa."
"Cậu không cần vì tôi mà thay đổi đâu, trong lớp có rất nhiều bạn nữ thích xoài, số người thích cậu cũng không ít."
"Chúc cậu vạn sự may mắn, tạm biệt, lớp trưởng."
Tôi không muốn kéo cậu xuống, càng không muốn cậu phải thay đổi vì tôi.
Không hợp chính là không hợp, không có cảm giác vẫn là không có cảm giác.
Vừa rồi tôi đã thử, lúc hôn cậu, tôi không có cảm giác gì, ngược lại chỉ nghĩ đến Trình Thanh Thước.
Cho nên trên đường trở về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đành thỏa hiệp với chính mình.
Tôi thỏa hiệp, từ bỏ giãy giụa, cứ thích anh như vậy đi, nếu anh đáp lại thì tốt, còn không đáp lại, tôi cũng chấp nhận.
19
Tối về, tôi rất ngạc nhiên khi thấy Trình Thanh Thước biết nấu ăn.
Trước đây anh toàn mua đồ ăn ngoài hoặc ăn mì gói, thỉnh thoảng có một bữa thịnh soạn, đều do anh em huynh đệ nấu.
Anh làm món cá chua ngọt và vịt chiên giòn mà tôi thích.
"Chú biết nấu ăn lúc nào thế?"
"Cái này có khó?"
“Không phải anh 31 năm rồi vẫn không học được sao.”
"Không phải không học, mà là không cần thiết."
“Bây giờ cần thiết rồi à?” Tôi cười hỏi anh.
Anh nhìn tôi, do dự nói: "Hình như cũng không cần mấy."
“Đương nhiên là có.” Tôi từ phía sau ôm lấy anh, “Làm toàn món tôi thích, không phải đang đợi tôi về ăn cơm sao?”
“Buông tay.” Anh cầm xẻng, mắng tôi, “Ai nói đây là làm cho cô?
“Không buông.” Tôi ôm lấy eo anh, “Trong lòng anh nói như vậy.”
"Không buông tay, cô có tin..."
“Anh sẽ đánh tôi ư?” Tôi cười nhìn anh.
"Buông ra, không phải nói thích người khác sao? Để người đấy đi mà làm, ai muốn làm cho cô?" Giọng nói anh đầy vẻ đâm chọc.
Còn mang thù cơ đấy.
“Oke, tôi đi.” Tôi buông tay, bước ra khỏi bếp.
“Trở về đây ngay.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tôi không nhịn được cười, ngoan ngoãn đi lại giúp anh.
“Đừng có động và cái đấy, cẩn thận kẻo đứt tay.” Mắt anh vẫn dán chặt vào tôi.
“Vậy tôi đi rửa rau.” Tôi đặt con dao làm bếp xuống, lại đi rửa rau.
“Đừng rửa, để tôi làm.” Anh lập tức ngăn tôi lại.
"Rửa rau có nguy hiểm gì đâu?"
“Không, không phải… cô cảm thấy không khỏe à?” Anh ngập ngừng nhìn tôi.
Trong lòng tôi giật mình
Làm sao anh biết được?
Rất lâu sau tôi mới nhớ ra, chắc là lâu lắm rồi, có lần nửa đêm bà dì đến đột ngột, tôi lại không có băng vệ sinh.
Do dự một lúc lâu, tôi đến cầu xin anh giúp tôi tìm biện pháp.
Anh đi xe ra ngoài, nghe nói các cửa hàng đều đã đóng cửa, đành nhờ cậy vợ của anh em mình mới có thứ đó.
Không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà anh lại nhớ kỹ.
Còn nhớ lâu như vậy.
Thảo nào, cứ vài ngày, anh không cho tôi động đến nước, kể cả rửa xe.
“Chú, chú đều nhớ ngày đó của mỗi cô gái à?” Tôi đỏ mặt hỏi.
Anh bực mình nhìn tôi, “Lão già như tôi, như cái đấy làm gì?”
"Vậy sao... Còn nhớ của tôi làm gì?"
“Bởi vì đêm đó cô rất đau, cả đêm đều âm thầm khóc, tôi ngủ không được.” Anh thở dài, “Căn nhà nát này cách âm kém, cô hừ hừ hai tiếng, tôi ở trong phòng nghe thấy hết.”
"À?"
"Tôi trước kia đã muốn hỏi cô rồi, buổi tối thỉnh thoảng gọi tên tôi, tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, ra ngoài nhìn thử, lại thấy ngủ rất say." Anh trừng mắt nhìn tôi, "Như nào, trong mơ mà cô cũng mắng tôi?"
“Mắng anh cái gì?” Tim tôi như sắp nhảy ra ngoài.
"Mắng tôi cút đi."
Mặt tôi đỏ bừng.
Anh nghe thấy được, còn ra xem?
Tôi thực sự hận không thể tìm một vết nứt trên mặt đất đẻ chui vào.
“Ừm thì, lúc đó anh khá hung dữ đấy.” Tôi ấp úng giải thích.
"Tôi là như vậy, nói thật, đã đánh cô chưa? Cô có lương tâm không đấy?"
“Tôi…” Tôi bị anh ép hỏi đến không biết nên nói gì.
Tóm lại tim tôi đập nhanh đến nỗi không dám nhìn anh nữa.
Sau bữa tối, tôi ngồi xem TV với anh.
“Tối nay cô ngủ trong phòng đi.” Anh liếc nhìn chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nói với tôi.
"Hả?"
Ngủ trong phòng?
Ý anh là sao cơ?
“Cô cũng lớn rồi, ngủ ở phòng khách không tiện.” Anh giải thích.
"Vậy tôi ngủ trong phòng, anh có tiện không?"
“Cô đang nghĩ gì vậy, tôi ngủ ở phòng khách, sao, còn muốn ngủ với tôi?” Anh buồn cười nhìn tôi.
"Nào có đâu?" Tôi vặn lại ngay lập tức.
“Cũng không phải chưa từng ngủ, cô sợ cái gì?” Anh nhìn tôi cười, nụ cười rất xấu xa.
“Người khác ngủ rồi, tôi không muốn ngủ nữa.” Nghĩ đến bạn gái cũ của anh, tôi lại cảm thấy khó chịu.
"Ai từng ngủ cơ? Cái giường kia ngoài tôi ra làm gì có ai."
“Anh nói dối, không phải bạn gái cũ của anh đã đến đây sao?” Càng nghĩ tôi càng cáu, muốn nổi giận.
"Cô nghe ai nói xà lơ vậy? Cô ấy chưa từng tới đây, cái giường kia, ngoài cô ra, đã ai ngủ đâu."
"Anh lừa tôi, nhà sạch như này, không phải cô ấy dọn à?"
Anh trừng mắt nhìn tôi, không khỏi tức giận: “Vì nghĩ cô sẽ trở về, tôi thu dọn mấy tuần lễ, nhưng tuần nào cũng không chờ được người, cô còn có lương tâm không?”
"Cũng phải, suốt ngày đi chơi với đám con trai trong lớp, sao có thể nghĩ đến chuyện về nhà. "
Tôi bàng hoàng tại chỗ.
"Chú đang đợi tôi về à?"
"Không thì sao? Tôi chỉ nuôi một con cún, thỉnh thoảng nó còn biết về nhà. Ai biết tôi lại nuôi một con sói mắt trắng như cô, mấy tháng không về nhà, về nhà một cái đã đòi đi."
Anh xù lông, đứng dậy cởi áo đi tắm.
Tôi bị bỏ lại trong sự sững sờ, ngẩn người nhìn vào bóng lưng anh.
Trái tim đã chết của tôi bắt đầu dao động trở lại, lại bắt đầu hồi sinh.
Anh có thích tôi một chút mà, phải không?
Nhưng sau đó, không ai trong chúng tôi vạch trần.
20
Cuối tuần tôi đi đến gara với anh.
Anh đang tán gẫu với một nhóm anh em, thấy tôi đi ngang qua, anh lập tức bóp điếu thuốc đang hút dở, dập tắt, vứt sang một bên.
Hóa ra anh vẫn chưa bỏ thuốc, nhưng không hút thuốc trước mặt tôi, tôi thở dài, bước đến chào mọi người.
"Nhóc Thiên Thiên, ở trường vui không?"
"Anh chàng đẹp trai hôm qua là bạn trai của cô đúng không? Nhìn khá à nha."
...
“Không phải.” Trả lời xong, tôi liếc nhìn Trình Thanh Thước, cuối cùng trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh cũng lộ ra nụ cười.
"Ấy, không phải á, Nhóc Thiên Thiên, cô thích kiểu như nào, lát nữa tôi giới thiệu cho."
"Câm miệng, học sinh mà nói chuyện yêu đương?" Trình Thanh Thước nhìn chằm chằm vào người kia.
"Đại ca, thời học sinh anh chưa từng yêu đương à, anh đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, sao có thể chưa từng yêu đương?"
"Đúng rồi, anh chắc phải có tới mười tám bạn gái đấy nhỉ?"
"Nói xà lơ gì đấy, chúng mày mặc quần áo vào đi, có học sinh ở đây, nhìn có ra thể thống gì không?" Trình Thanh Thước chỉ vào những người đàn ông để trần thân trên.
"Đại ca, ở đây nóng quá."
"Cởi ra thì không nóng à? Đừng có lảng tránh, mặc vào đi."
Mọi người đều bị uy quyền của anh ép buộc, không dám làm trái.
Tôi hơi xấu hổ khi đứng cạnh họ, thực ra họ ngày thường đều như vậy, không phải là tôi chưa từng thấy bao giờ, hôm nay Trình Thanh Thước bị sao vậy?
Lúc ăn trưa, anh em đề nghị đánh bài trong căn nhà thuê.
"Đánh bài cái gì? Có học sinh ở nhà, cần học tập." Trình Thanh Thước vừa nói, mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.
"Không phải chứ, đại ca, Thiên Thiên nói muốn làm bài tập à?"
"Tôi..." Tôi ngượng ngùng không biết trả lời như thế nào.
"Chúng mày như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt." Trình Thanh Thước bác bỏ mọi phiếu kháng nghị.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Tôi bảo muốn học tập lúc nào?
Nhưng tôi không thể phản bác lại, đành cho rằng chắc anh đang phát điên.
Một lát sau, mọi người đề nghị tôi đi nhuộm tóc, dù sao cũng không có việc gì làm.
"Nhuộm đen thôi, đừng làm gương xấu cho học sinh, chúng mày bây giờ là chú rồi, phải làm gương đi."
Mọi người đều phải chịu khổ rồi.
Nhuộm đen thì có gì vui?
"Đại ca, giờ anh cái gì cũng đặt Thiên Thiên lên hàng đầu, chúng em không quan trọng nữa đúng không?"
"Đúng vậy, quá bất công rồi, lần này Thiên Thiên trở về, chúng ta ngày càng không có địa vị gì."
...
Một người hai người, kêu khổ không ngừng.
“Chúng mày có địa vị lúc nào thế?” Anh chặn họng tất cả mọi người.
Chú béo lén lút hỏi riêng tôi: "Nhóc Thiên Thiên, lần này cô cho đại ca ăn bùa mê gì vậy, tôi thấy anh ấy như bị trúng độc á."
“Hả, không có.” Tôi cẩn thận suy nghĩ, “Chẳng lẽ do tối hôm qua tôi có nói với anh ấy là muốn thi vào một trường đại học tốt sao?”
“Chắc chắn do cái này rồi.” Chú béo nhìn tôi.
“Còn anh kia nữa, đồ mập kia, tôi cảnh cáo, không có việc gì thì đừng lôi kéo cô ấy nói chuyện.” nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
"Ta có làm gì đâu, đại ca." Chú béo vô tội nói.
"Không có gì, thấy anh ở bên cạnh cô ấy thì ngứa mắt thôi." Trình Thanh Thước nghiêm túc nói.
Chú béo nhìn tôi đầy thương cảm rồi lủi thủi đi.
“Chú.” Tôi kéo quần áo của anh, nhỏ giọng nói: “Chú không cần phải hung dữ với bọn họ như vậy?”
"Cô thì biết cái gì, có thi được đại học hay không, yếu tố hoàn cảnh gia đình rất quan trọng đấy." Anh nghiêm túc nói: "Tối hôm qua tôi suy nghĩ rất lâu, cô muốn thi đại học, chúng tôi không thể giúp được, nhưng chúng tôi có thể cung cấp cho cô một môi trường học tập tốt."
"Cảm ơn chú."
Tôi chỉ đề cập đến việc này một chút vào tối qua, tôi muốn thi học đại học, nhưng anh lại nghĩ cả đêm, còn đem chuyện này để ở trong lòng, tôi thực sự rất cảm động.
Được người khác quan tâm, cảm giác này thật tuyệt.
Buổi chiều anh lái xe chở tôi đi học, tôi đứng ở cổng trường vẫy tay chào anh, anh bất ngờ nhét cho tôi một chiếc hộp.
"Trở về ký túc xá hẵng xem, tôi đi đây."
"Ừm."
Tôi nhìn theo bóng lưng anh đi xa, thực sự rất đẹp trai.
Trở về ký túc xá, tôi mở chiếc hộp ra, thấy bên trong có một chiếc điện thoại mới.
Tôi có một chút bất ngờ.
Mở điện thoại lên, trong danh bạ chỉ có một người, lưu tên là: "Chú"
Tôi cầm điện thoại, gọi cho anh vào ban đêm, nói cảm ơn.
Anh chỉ cười cười không nói gì.
“Tiền mua điện thoại, tôi ghi vào sổ rồi.”
"Tùy cô."
Chúng tôi nói chuyện khác, cuối cùng, anh đột nhiên hỏi tôi thích kiểu nhà như nào.
"Tôi đang tính thuê một căn hai ngủ, lần sau cô có về cũng tiện."
"Chú, chú đối với tôi thật tốt."
"Bây giờ mới biết à? Đừng có chọc tức tôi nữa, để tôi sống lâu hơn một chút." Anh lại trở về dáng vẻ không nghiêm túc.
"Chú, chú đối với tôi tốt như vậy, nếu tôi càng ngày càng thích chú thì sao?"
Anh sững người một lúc, nhưng không từ chối ngay.
Cuối cùng, anh chỉ thở dài: “Cố gắng học tập đi, chờ thi xong đại học chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
“Sau khi thi đại học thì có thể à?” Tôi không nhịn được hỏi anh.
"Đừng hỏi nữa, cứ hỏi nữa lại được nước lấn tới."
"Ò."
"Nàh, anh sẽ không ở cùng người phụ nữ khác nữa chứ? Tới lúc tôi thi đại học?" Tôi biết mình quá tham lam, nhưng lại không thể kìm được.
Tôi nghĩ anh sẽ mắng tôi, nhưng anh lại cho tôi một câu trả lời khẳng định.
"Ừm, sẽ không."
21
Những ngày sau đó, mỗi ngày trôi qua đều phong phú và có mục đích.
Tôi dường như đột nhiên tìm thấy hướng đi của cuộc đời mình, tôi phải thi vào đại học, tôi muốn trở thành một người tốt hơn, sau đó hỏi anh liệu chúng tôi có thể ở bên nhau không.
Thật ra nền tảng của tôi thực sự rất tệ.
Để được nhận vào đại học, tôi đã học hành rất chăm chỉ.
Tôi thậm chí không có thời gian để nghĩ xem mình có thật sự ngu ngốc hay không, có phù hợp để học hay không.
Tôi hoàn toàn chìm đắm trong ma trận luyện đề.
Mỗi đêm, tâm trí tôi đều là những câu hỏi sai, thậm chí không có thời gian để nghĩ về Trình Thanh Thước.
Thời gian đầu, mỗi tuần tôi về nhà một lần, gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Trình Thanh Thước cảm thấy tôi chạy tới chạy lui rất mệt, rất lãng phí thời gian bèn mỗi tuần đều chạy đến huyện thăm tôi.
Đôi khi đi cùng chú béo và những người khác, đôi khi đi một mình.
Anh luôn nói mình lên đây có việc, tiện đường đến thăm tôi.
Ở đâu ra mà nhiều việc thế?
Tôi biết thừa anh muốn gặp tôi, có lẽ cũng thích tôi, nhưng tôi sẽ không nói ra.
Trong tuần thi đại học, anh nói có việc phải ở lại huyện một tuần, thực ra tôi biết anh chỉ muốn ở cùng tôi lúc thi đại học.
"Có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi luôn ở đây.
“Yên tâm thi đi, thi xong dẫn cô đi leo núi.
"Nếu cần tiền thì cứ nói, tôi đưa cho."
...
Nói tóm lại, tôi có thể cảm thấy anh còn lo lắng hơn cả tôi.
Tôi ở trường, anh ở bên ngoài, biết anh ở ngay gần đây khiến tôi thấy yên tâm hơn.
Vào tối hôm thi xong, anh mua bánh kem và bóng bay, tổ chức tiệc mừng tôi trong căn nhà thuê.
“Oa, bố trí đẹp quá.” Tôi thật sự không ngờ một người trai thẳng như anh lại đi mua bóng bay để trang trí.
"Đều là bọn mập làm, tôi đã nói không cần rồi."
"Rất đẹp nha, tôi rất vui."
“Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.” Anh nói rồi thần bí bưng một chiếc hộp từ trong nhà rra, “Chúc mừng cô thi đại học thành công.”
"Gì vậy?"
Còn có quà tặng à? Tôi bắt đầu mong đợi.
"Tự mình mở đi."
“Ò.” Tôi cẩn thận mở ra, sau đó nhảy ra một vật nhỏ lông xù, có một đôi mắt màu hồng hồng.
"Là thỏ này!"
Tôi kêu lên kinh ngạc.
"Một con thỏ nhà anh em vừa sinh thỏ con, anh ấy nhất quyết muốn cho tôi một con nên tôi đành mang về."
"Thật sao? Nó dễ thương quá."
“Thích là tốt rồi.” Một nụ cười nở trên khuôn mặt nghiêm túc của anh.
"Tôi rất thích!"
Tôi kích động nhìn con thỏ, không kìm được ôm lấy Trình Thanh Thước, hôn lên mặt anh một cái.
"Diêu Thiên Thiên, cô..."
"Cảm ơn chú."
"Cô là con gái đấy, có thể dè dặt hơn được không?"
"Chỉ là nụ hôn cảm ơn thôi mà, chú so đo làm gì?" Tôi ôm con thỏ vào lòng, "Còn nói là người khác tặng, chú là đàn ông con trai đấy, nếu không muốn thì sao có thể đưa được,"
"Chú thật buồn cười, sao lúc nào cũng khẩu thị tâm phi thế? Em nói có đúng không, thỏ con."
“Không khác mấy mà.” Trình Thanh Thước cười bất đắc dĩ.
“Lúc trước nói sau khi thi đại học lại nói, vậy câu trả lời của anh bây giờ là gì?” Tôi nghiêm túc nhìn anh.
"Từ lúc nào trí nhớ của cô trở nên tốt như vậy?"
"Đừng có đổi chủ đề."
Anh đứng dậy, rót một cốc bia, tĩnh tâm một lúc.
“Chẳng nhẽ anh muốn đổi ý, muốn xem kết quả thi đại học rồi lại nói?” Tôi ép hỏi anh.
"Tôi không quan tâm có thi tốt hay không, điểm số không quan trọng."
"Vậy ý anh là sao?"
Vi tôi mà chuyển nhà, vì tôi mà ép buộc đám anh em, vì tôi mà thay đổi thói quen sinh hoạt... Cái này mà còn không phải là thích, tôi thực sự không tin.
"Tôi đã nghĩ, sau một năm, suy nghĩ trẻ con của em sẽ thay đổi," anh nói.
Lòng tôi chợt chìm xuống đáy vực.
Anh vẫn nghĩ tôi là trẻ con à?
"Sau đó thì sao?"
“Không có sau đó.” Anh dừng một chút, sau đó ngửa đầu uống một hớp bia, “Tôi rơi vào tay giặc rồi.”
Nói xong, anh ném chiếc cốc, đi tới ôm tôi vào bàn, cúi đầu hôn tôi.
"Chú?"
Đầu óc tôi ong ong, không có âm thanh nào.
“Đừng gọi anh như thế, như đang biến anh thành tội phạm ý.” Anh lùa những ngón tay vào tóc tôi, hôn sâu hơn.
Cuối cùng, anh buông tôi ra, ôm lấy tôi,bình tĩnh lại.
Nhưng tâm trạng tôi đâu dễ bình tĩnh lại như vậy, tim đập nhanh đến mức suýt vọt lên cổ họng.
Đầu óc tôi choáng váng, tôi thẫn thờ nhìn anh.
"Em nhìn anh làm gì? Còn muốn?"
“Ừ.” Tôi ma xui quỷ khiến gật gật đầu
Anh thấp giọng mắng tôi: "Tiểu yêu tinh, chờ em lớn lên xem anh xử lý như nào."
Anh bế tôi vào nhà tắm, cả nước ra rồi bảo tôi tắm rửa sạch sẽ xong thì đi ngủ đi.
"Còn anh?"
“Anh?” Anh chống nạnh, “Anh ra ngoài hóng gió, bình tĩnh lại.”
"Ò."
Tôi như hiểu ra điều gì đó, không dám nhìn anh nữa.
22
Đêm nay, tôi ngủ rất ngon.
Trong giấc mơ, trên một thảo nguyên, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tôi nhìn những chú thỏ nhỏ đang gặm cỏ.
Một lúc sau, nó bỏ chạy, tôi đuổi theo, chạy một lúc lâu cuối cùng cũng đuổi kịp nó, tôi định đưa tay ra bắt, nhưng một cái tay khác đã túm lấy con thỏ nhỏ.
Ngay khi tôi nhìn lên, nhìn thấy Trình Thanh Thước.
“Con thỏ nhỏ đuổi theo thỏ nhỏ, thú vị thật.” Anh đặt con thỏ lên tay tôi, sau đó đưa tay ra kéo tôi.
Thế là hai người một th, cùng nhau đi dạo dưới ánh mặt trời cho đến hửng đông.
Lúc tôi tỉnh dậy, con thỏ nhỏ đã chạy đến bên giường tôi, nhìn tôi với đôi mắt hồng hồng.
Tôi vui vẻ xoa đầu nó, bế con thỏ ra ngoài, thấy Trình Thanh Thước đang nấu ăn trong bếp, đeo tạp dề.
Đã lâu không gặp, tôi cảm thấy tay nghề nấu nướng của anh ngày càng tiến bộ.
“Chú.” Tôi đứng phía sau gọi anh.
Anh quay đầu nhìn tôi, chợt nhíu mày, "Em từ đâu mà có cái thói quen không đi giày?"
Nói xong, anh đặt đồ đạc xuống, ôm eo tôi đi một mạch đến trước sofa rồi đặt xuống, sau đó lấy dép ra cho tôi xỏ vào.
"Đi tắm rửa mặt đi, lát ăn sau."
“Có thể hôn hôn không?” Tôi vòng tay quanh cổ anh.
“Ăn đi.” Anh rất lạnh lùng.
“Ăn xong thì có thể à?” Tôi lại hỏi.
"Có thể có thể có thể, anh chịu em luôn."
Anh hùng hùng hổ hổ đi phòng bếp, thấy món trứng tráng bị cháy, đành phải làm lại.
Ăn sáng xong, tôi với anh lại ra sofa dính lấy nhau.
Một lúc sau, anh lại đẩy tôi ra.
"Anh không thích em à? Sao em luôn là người chủ động vậy?" Tôi oán trách nhìn anh.
“Không phải không thích.” Anh bất đắc dĩ thở dài, “Người đàn ông trước mặt em năm nay đã 31 tuổi, hai ba năm rồi anh chưa động qua phụ nữ, em biết không vậy?"
“Ò, không biết.” Tôi nói dối.
“Cứ giả vờ đi, em có thể đừng tùy tiện trêu chọc anh như vậy được không?” Ánh mắt anh dời xuống một tấc.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, bị dọa đến không dám nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy, chạy đi.
Buổi trưa, tôi và anh cùng nhau ra gara.
"Đại ca, anh hôm nay có chỗ sai sai."
"Sai sai chỗ nào?" Trình Thanh Thước hừ lạnh một tiếng.
"Sao trên mũi lại có mụn? Gần đây hỏa khí lớn quá."
"Đại ca, chúng em giới thiệu một cô gái cho anh để anh dập lửa nhé?"
“F*ck, ăn nói linh tinh gì đấy?” sắc mặt Trình Thanh Thước tối sầm.
Tôi đứng bên mà không nhịn được cười.
Cuối cùng, bị anh kéo vào phòng sau dạy dỗ.
“Chú, bọn họ còn ở bên ngoài.” Tôi nhắc nhở.
"Sợ cái gì, người sợ phải là em chứ." Anh nhéo cằm tôi, "Em còn ở đó mà cười, nói đi, khi nào thì em giúp anh dập lửa?"
"À, em... sinh nhật em là ngày mốt." Tôi lắp bắp.
“Ngày mốt là 19 tuổi rồi?” Trên mặt anh nở nụ cười, “Vậy anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”
"Bây giờ đi ra ngoài được chưa?"
“Không được, trước tiên tính chút tiền lãi.” Nói xong liền cúi đầu hôn tôi.
Hôn được một nửa—
"Đại ca, có người tìm!"
Chú béo bất ngờ xông vào.
Thân thể tôi cứng đờ, muốn đẩy anh ra, nhưng đã quá muộn.
Phản ứng đầu tiên của Trình Thanh Thước là ấn đầu tôi vào ngực mình, che chắn cho tôi, như đang che giấu.
Tôi vùi đầu vào ngực anh, gần như nín thở, lo lắng nắm lấy quần áo anh.
"Đại ca, Thiên Thiên, hai người... " Chú béo kinh ngạc lắp bắp nói.
“Ra ngoài!” Trình Thanh Thước gầm nhẹ.
“Dạ dạ.” Chú béo nhanh chóng lui ra ngoài, vô cùng ân cần đóng cửa lại.
Tôi thực sự bị dọa cho choáng váng, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Đều tại anh, em đã bảo đừng đây."
“Dù sao không đến một phút nữa, mọi người đều biết cả.” Anh cười cúi đầu nhìn tôi, “Tiếp tục đi.”
Tiếp tục?
Thế là nửa giờ sau, anh mới đưa tôi ra ngoài.
22
Vừa ra ngoài, tôi trợn tròn mắt.
Có một chiếc Rolls Royce đỗ ở cổng, biển số xe là 8888, nếu tôi nhớ không lầm thì đây là xe bố tôi.
Mười phút sau, bố tôi được Trình Thanh Thước mời uống trà ở phòng trong.
“Thiên Thiên, lại đây.” bố tôi ngồi đối diện, thấp giọng gọi tôi.
Tôi nhìn Trình Thanh Thước, anh nhìn tôi chằm chằm, không muốn tôi đi qua.
Tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi đó, không nhúc nhích.
Bố tôi không hề hoảng hốt, như thể ông đã sớm đoán trước được điều này, phẩy tay, vệ sĩ phía sau lấy ra một chiếc hộp đặt lên bàn.
Sau đó, bố tôi vươn tay ra, đẩy chiếc hộp qua.
"Một ngàn vạn, trả con gái lại cho tôi."
Trình Thanh Thước không nói gì, chỉ nhìn tôi, cuối cùng cầm lấy chiếc hộp, liếc nhìn.
“Kỳ thật, chuyện tiền bạc không cần nói tới.” Anh nhẹ nhàng nói.
"Làm sao, còn chưa đủ à? Cậu đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!" bố tôi đột nhiên nổi giận.
"Bố..." Tôi thì thầm gọi bố.
“Thiên Thiên, con không cần sợ anh ta, con tới đây đi.” Bố tôi vừa định đi tới kéo tôi lại, “Lại đây, bây giờ là xã hội có pháp luật, anh ta có thể làm gì?”
Trình Thanh Thước nhìn tôi, không khỏi cong khóe môi, ngả người ra sau, ung dung dựa vào sô pha xem kịch.
“Bố, con còn nợ anh ấy một ít tiền, con… con không thể quay về được.” Tôi nhỏ giọng nói.
"Bao nhiêu?"
"Con tính thử đã, ừm… khoảng hơn hai vạn. "
“Bố đông sơn tái khởi rồi, cái này có tính là đinh gỉ gì?” Bố tôi lấy ra ba xấp tiền, nặng nề đặt ở trước mặt Trình Thanh Thước.
"Bây giờ được chưa?"
Trình Thanh Thước nhìn tiền, xòe tay ra, "Tôi thì không sao, ông hỏi cô ấy xem."
Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm.
“Thiên Thiên, trên cổ con có vết đỏ gì thế?” Bố tôi cau mày hỏi tôi: “Trình Thanh Thước, cậu dám đánh con gái tôi?”
Tôi xấu hổ đến mức không biết nên làm sao bây giờ.
Trình Thanh Thước vẫn còn nhếch mép cười.
"Con gái ông dễ bắt nạt như vậy à? Trên cổ tôi cũng có không ít đâu." Anh vừa nói vừa cởi cúc áo, để lộ xương quai xanh, vẻ mặt vô tội để mặc cho bố tôi đánh giá.
Tôi nhớ lại đêm qua, tôi ôm anh gặm nhấm, anh đã ngăn tôi lại.
“Đừng cắn.” Anh bịt miệng tôi lại, “Ngày mai làm sao gặp người ở ga ra được?”
"Nhưng mà, em có đọc trong tiểu thuyết, trên đó nói con trai thích con gái như vậy. Chú, chú không thích em à?"
"Không phải không thích, em sao lại ngây thơ như vậy?" Anh thở dài, "Tới đi, xuống dưới một tí, nếu không lại bị người khác chê cười cả năm."
Thế là, tôi làm càn, để lại một chuỗi dấu ấn trên xương quai xanh của anh, thành một hình trái tim.
Bây giờ nhìn lại, một mảnh toàn màu tím.
Còn là một trái tim màu tím.
“Thiên Thiên, con cũng đánh nó à?” Bố tôi hỏi tôi.
Tôi còn chưa lên tiếng.
"Đánh hay lắm, nên đánh, ai bảo cậu trói con gái tôi, con gái Diêu Thanh Vân này, không dễ bắt nạt đâu!"
OK, tôi cạn lời rồi.
Đúng lúc này, chú béo đột nhiên từ bên ngoài xông vào,
"Đại ca, bố vợ anh muốn uống loại trà gì?"
Tôi:!
Trình Thanh Thước:!
Vẻ mặt của bố tôi đột nhiên thay đổi, lẩm bẩm nói: "Bố vợ?"
Chú béo đần mặt, "Đúng là bố vợ mà, cũng có thể gọi là ba vợ."
“Ai là bố vợ của ai, nói cho rõ ràng.” Bố tôi sắp nổi giận.
"Thì, Thiên Thiên đang ở cùng với đại ca của chúng tôi..." Chú béo hơi giật mình, lại hỏi Trình Thanh Thước: "Đại ca, bố vợ anh không biết chuyện này à?"
Trình Thanh Thước hít một hơi thật sâu, "Lăn ra ngoài."
“Dạ.” Chú béo lui ra ngoài.
“Trình Thanh Thước!” bố tôi đập bàn.
"Ngài nói đi." Anh ngồi thẳng người, yên lặng nghe bố tôi nói.
"Chuyện cậu với con gái tôi là sao?"
“Bố…” Thấy sắp đánh nhau nên tôi kéo bố lại.
"Tôi đang yêu đương với cô ấy." Trình Thanh Thước hào phóng thừa nhận.
"Cậu!" Bố tôi tức giận, suýt nữa thì không kiềm chế được, "Thằng khốn! Cậu coi trời bằng vung đấy à, tôi chỉ nợ cậu một ít tiền, cậu lại dám ra tay với con gái tôi, cậu không phải người."
"Thiên Thiên, côn nói đi, nó có bắt nạt con không, có bố chống lưng rồi, nhất định sẽ tống nó vào tù."
Tôi hốt hoảng, thành thật thừa nhận: "Bố, là con... thích anh ấy trước."
Chát! Bố tôi trong cơn giận dữ tát tôi một cái, "Cô có biết mình đang nói cái gì không?"
“Sao ông lại đánh cô ấy!” Trình Thanh Thước chạy tới kéo tôi vào lòng, bảo vệ tôi.
"Tôi đánh con gái tôi thì liên quan gì đến cậu? Câu phải rõ là, năm đó cậu uy hiếp tôi có ghi âm lại, tôi vẫn còn đấy, có thể tống cậu vào tù chỉ bằng một cú điện thoại."
"Nếu bố tống anh ấy vào tù, thì con không muốn sống nữa." Tôi khóc lóc.
“Nghiệt chướng!” Bố tôi tức giận, lại muốn đánh tôi lần nữa.
Trình Thanh Thước bảo vệ tôi, trực tiếp chặn tay ông, "Tống tôi vào đi, tôi có chết cũng không sao."
"Nếu ông còn dám động đến ngón tay của cô ấy, mặc kệ việc ông có phải là bố cô ấy hay không, tôi cũng sẽ liều mạng với ông."
Cảnh tượng huyên náo ầm ĩ.
Tôi trốn trong vòng tay của Trình Thanh Thước, khóc đến mức run lên.
Tôi không ngốc, tất nhiên tôi biết việc bố tôi có những đoạn ghi âm đấy nghĩa là gì.
Tôi không muốn Trình Thanh Thước phải ngồi tù.
Tôi rất sợ hãi.
"Thiên Thiên, tôi mới là bố cô đấy, là người thân của cô, cậu ta thì là cái gì, nửa đường bắt cóc cô, cô đúng là hồ đồ." bố tôi tức giận ngồi ở trên ghế, cả người run lên.
“Lúc xét nghiệm nhân thân, bố có coi tôi là con gái ư?” Tôi vừa khóc vừa hỏi ông.
“Tôi ở nhà bị bắt nạt, bố làm ngơ, lúc đó bố coi tôi là con gái à?
"Tôi bị bắt cóc, nghe thấy tiếng tôi thì bố cúp điện thoại ngay, còn nói đưa tôi cho anh ấy để trả nợ, lúc đó bố coi tôi là con gái sao?
"Bố bây giờ nói như vậy, không cảm thấy đang tự vả vào mặt mình à?"
Mặt bố tôi ngày càng tối sầm lại.
"Thiên Thiên, nghe bố giải thích, trước kia là do mẹ kế của con đã dùng tóc của người khác để làm giả báo cáo xét nghiệm, sau đó bố dùng tóc trên lược của con, con đúng là con gái bố.
“Đều là lỗi của bà ta, khiến bố con ta xa cách hơn một năm, bây giờ bố đến đón con đây.
"Đều là lỗi của bà ta? Bố không sai?" Tôi vừa khóc vừa cười, "Bố vì thấy kết quả xét nghiệm mới, nên mới đến tìm tôi sao?
"Bố cả năm nay đều không thèm để ý tới tôi, bố biết tôi vượt qua như thế nào không?
"Là do chú nuôi nấng, che chở, cho ăn học, dạy tôi cách làm người. Mọi người ở đây đối xử với tôi còn tốt hơn cả người thân của mình. Tôi thực sự không thể phân biệt được ai là người thân của mình.
"Con gái Diêu Thiên Thiên của bố đã chết một năm trước rồi, tôi sẽ không quay về đâu."
"Con!"
Trình Thanh Thước không quan tâm đến bố tôi, ôm tôi vào lòng, lấy một tờ giấy ra, cẩn thận lau nước mắt cho tôi.
"Được rồi, đừng khóc nữa."
"Anh không sợ bố em thật sự tống anh vào tù sao? Em lo..."
"Em khóc làm anh chỉ muốn đánh người, không nghĩ được nhiều như vậy."
Anh thở dài, "Anh nuôi lâu như vậy, xem như không có phí công nuôi, còn biết lo lắng cho người khác."
Bố tôi đứng nhìn chúng tôi, tức giận đến nghiến răng.
Lại giằng co trong chốc lát, đột nhiên một người đàn ông trung niên từ bên ngoài bước vào.
"Ai nói muốn tống con trai tôi vào tù?"
Trình Thanh Thước kéo tôi ra sau, "Bố."
Bố?
“Trình tổng, sao anh lại ở đây?” Bố tôi vội vàng đứng dậy.
"Nếu tôi không đến, ai đó sẽ tống con tôi vào tù nhỉ?" Bố Trình Thanh Thước đi tới, nheo mắt nhìn bố tôi.
Bố tôi chỉ vào Trình Thanh Thước, mặt ông tái xanh, lau mồ hôi, "Con trai anh là Trình Thanh Thước?"
"Sao, tôi họ Trình, con trai tôi không nên họ Trình à?"
“Không phải, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Bố tôi dịu giọng lại.
"Sao tôi nghe nó, ông nợ con trai tôi một ngàn vạn, còn mượn tôi 1 tỷ để đông sơn tái khởi, giờ còn muốn tống con trai tôi vào tù à?"
“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.” Bố tôi sợ đến toát cả mồ hôi, “Kỳ thực, thật ra thì… chúng ta đang bàn bạc chuyện hôn nhân đại sự.”
Hôn nhân đại sự?
Bố tôi lật mặt nhanh thật.
Sắc mặt của bố Trình Thanh Thước lập tức trở nên sáng sủa hơn, "Con trai, ba nghe mẹ con nói con có bạn gái, là thật à?"
"Mẹ đúng là cái gì cũng nói với bố." Trình Thanh Thước có chút bất đắc dĩ.
"Bố là bố con đấy, con có bạn gái, không nên nói cho bố biết à?"
“Bạn gái con thì liên quan gì đến bố, bố phiền thật đấy.” Trình Thanh Thước kéo tôi rời đi.
“Chớ vội đi, để bố xem nào.” Bố anh tò mò đi tới, đẩy Trình Thanh Thước ra để nhìn tôi.
Nhìn thấy tôi, ông ấy hơi sững sờ, vội vàng túm lấy Trình Thanh Thước, ghé vào tai anh thì thầm: “Sao lại còn nhỏ vậy, thằng nhóc này mất hết tính người rồi.”
“Con chào chú.” Tôi hơi sợ, không biết có nên chào hay không.
“Ấy, ngoan quá.” Bố anh nhìn sang tôi thì lại mỉm cười, “Sao con lại khóc? Con là con gái của Diêu Thanh Vân à?”
"Dạ."
Bố anh lùi lại, "Diêu Thanh Vân, ông bắt nạt con trai và con dâu tôi, trả tiền đây!"
"Không phải, Trình tổng, tôi không có, thật sự không có."
Trò hề này hạ màn, đầu óc tôi ong ong cả ngày.
Sau đó, bố tôi luôn một mực nói không phải.
Bố của Trình Thanh Thước trực tiếp coi tôi như con dâu của ông ấy, luôn muốn nói chuyện với tôi.
“Muốn hỏi gì thì hỏi con này, đừng quấy rầy em ấy.” Trình Thanh Thước trực tiếp mặc kệ, kéo tôi trở về nhà thuê.
Sau đó tôi phát hiện ra Trình Thanh Thước không có mối quan hệ tốt với bố mẹ.
"Bố mẹ anh ly hôn từ khi còn rất nhỏ, hai người đều mạnh mẽ. Sau khi ly hôn, mẹ anh gửi anh ở chỗ bố vài năm, bố anh ra nước ngoài thì lại gửi anh ở chỗ mẹ vài năm.”.
"Sau đó, họ già đi, lại bắt đầu tranh giành anh.
“Tại sao anh phải sống với họ, nên sau khi tốt nghiệp đại học, anh không vào làm công ty của ai cả, tự mình đi làm chủ thầu ở công trường, sau đó bị bố em nợ tiền công trình, liền cùng bọn mập về đây, mở một tiệm sửa xe.
"31 năm đầu tiên của cuộc đời anh rất rối bời và vô nghĩa. Mãi cho đến khi em đến, đột nhiên được dựa dẫm, tín nhiệm,... Anh mới biết mình đang sống."
...
Đêm đó, anh nói với tôi rất nhiều điều, cuối cùng chúng tôi ôm nhau ngủ thiếp đi.
Vào ngày sinh nhật ấy, tôi ở cùng với anh.
Anh rất cẩn thận, kiềm chế, quan tâm đến cảm xúc của tôi rất tốt, nhưng điều đó không ngăn cản được việc tôi bị hành hạ nên nghi ngờ nhân sinh.
Sau đó anh ôm tôi ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, anh khẽ hỏi tôi: "Em có biết không, anh từng mơ giấc mơ này rất nhiều lần, trong mỗi giấc mơ đều có em, mỗi sáng thức dậy, anh đều không dám đối mặt với em, cảm giác như mình đang phạm tội..."
Tôi không dám nói cho anh biết, tôi đã có một giấc mơ như vậy.
Anh nói xong liền hôn lên trán tôi: “Ngủ ngon nhé nhóc.”
Tôi ngẩn người, vòng tay qua cổ anh, “Ngủ ngon nhé, chú." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.