Chú Ái Tinh Không

Chương 13:




Editor: Nguyệt
Mỗi khi nhìn đến cảnh này, với một đứa trẻ mồ côi như anh, hâm mộ là điều khó tránh. Anh cũng từng tưởng tượng xem bố mẹ mình là người thế nào, vì sao lại vứt bỏ mình. Nhưng, đời trước anh đã tưởng tượng nhiều lắm rồi. Cho nên, đời này anh cũng dần quên lãng. Chính vì nguyên nhân này, anh mới có thể an ủi Hạng Phi. Dẫu sao, anh không còn là một thanh niên yếu ớt nữa, mà là một chiến sĩ chân chính đã trải qua sự khảo nghiệm của khói lửa chiến tranh.
“Chung Thịnh! Tớ biết là cậu nhất định sẽ đỗ mà!” Giọng điệu quen thân của Gerald trước giờ đều khiến người ta khó lòng nhận nhầm cậu với ai khác.
Chung Thịnh thật sự không biết làm sao với người nhiệt tình như vậy, chỉ đành cười cười, vội vàng giới thiệu Hạng Phi ý đồ đánh lạc hướng sự chú ý của cậu.
“À, xin chào, tớ là Gerald. Cậu là bạn của Chung Thịnh phải không? Vậy chúng ta cũng là bạn!” Gerald cười ha ha, dùng sức vỗ vai Hạng Phi.
Hạng Phi cũng rất có cảm tình với người tính tình phóng khoáng như Gerald. Chỉ một lát sau, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chụm đầu vào nhau tán gẫu liên hồi.
Chung Thịnh giật giật hai mắt nhìn Gerald cứ thế mạc danh kỳ diệu trở thành bạn của Hạng Phi. Kỳ thật anh rất muốn gào lên trong lòng: tính cả hôm nay thì chúng ta mới gặp nhau hai lần, ngay cả người quen còn chưa tính mà sao cậu lại thành bạn tôi!! Đương nhiên, anh tuyệt đối sẽ không nói ra lời này. Thế là, anh chỉ đành trơ mắt nhìn hai tên kia chụm đầu ghé tai, lén lút thảo luận về các học viên nữ có trong phòng, thỉnh thoảng còn phát ra một tràng cười khủng bố, làm người xung quanh nhìn với ánh mắt quái dị.
Nhìn hai tên đáng khinh kia bình phẩm con gái nhà người ta từ đầu đến chân, Chung Thịnh chỉ hận không thể lẩn thật xa. Tuy cái tuổi của họ thấy hứng thú với con gái là chuyện bình thường, nhưng ngồi cùng hai tên này thật sự là quá mất mặt. Cố hết sức giữ bình tĩnh, không nghe hai thằng xấu xa kia thảo luận xem ngực cô nào to hơn, Chung Thịnh buồn chán nghịch quang não, xem tin tức.
Thời gian từng phút trôi qua. Rất nhanh sau đó, trên radio truyền ra tiếng thông báo bọn họ vào đăng ký.
Chung Thịnh kéo theo hai cái tên đã từ nữ sinh thảo luận đến nữ diễn viên đóng phim ***, cùng các học viên khác đi ra sân bay.
Trên sân bay có một con tàu vũ trụ rất lớn đang đậu, trên thân tàu đen tuyền vẽ phác thảo năm chữ to mạ vàng “trường quân đội Đệ Nhất”.
“A Thịnh, nhìn kìa. To thật đấy!” Hạng Phi nhìn qua cửa sổ thấy con tàu đồ sộ phía xa xa, không kiềm chế được tâm tình kích động.
“Ừ, đây là một chiếc không hạm vận tải loại nhỏ, so với không hạm vận tải cỡ lớn thì còn kém nhiều.” – Chung Thịnh cười nói.
“Hả? A Thịnh, sao cậu biết?” – Hạng Phi kỳ quái hỏi.
Nụ cười trên mặt Chung Thịnh hơi cứng lại. Nhưng rất nhanh, anh lại khôi phục như thường: “Tớ xem trên mạng, trên đó có hình ảnh mà.”
“Ừ.” Hạng Phi gật đầu, tiếp tục tập trung quan sát con tàu mà với cậu đã là vô cùng khổng lồ.
“Ầy, biết làm sao được, tinh cầu Hải Lam của chúng ta có ít người thi đậu quá. Nếu nhiều hơn thì có khi họ sẽ phái không hạm vận tải cỡ lớn đến.” – Gerald nói với vẻ tiếc nuối.
Chung Thịnh liếc cậu vẻ xem thường. Cậu nghĩ trường quân đội Đệ Nhất là chỗ nào? Tùy tiện muốn là thi vào được sao? Đừng tưởng trong cái nhóm mười người kia cả anh và Gerald đều thông qua, trên thực tế các nhóm khác hầu như bị loại hết, chẳng có ai thông qua. Chưa nói bài trắc nghiệm thể thuật đầu tiên có thể loại được bao nhiêu người, chỉ riêng trắc nghiệm tinh thần lực thôi, số người đạt tiêu chuẩn đã ít đến đáng thương rồi. Lại thêm kiểm tra khả năng khống chế cơ giáp, số người ở thành phố Tàn Nguyệt này thông qua khảo hạch tính ra cũng chỉ mới mười người. Vừa rồi thấy phòng chờ đông đúc thế, chứ thực ra phần nhiều là người thân của các học sinh.
“Đi thôi.”
Đi nhanh thêm vài bước, đuổi theo người đằng trước, đám Chung Thịnh dưới sự chỉ dẫn của một vị thiếu úy, đi lên không hạm vận tải loại nhỏ.
Nói là loại nhỏ, nhưng đối với đám người Chung Thịnh đã là rất lớn rồi. Dù sao lần này chỉ có mười thí sinh thông qua khảo hạch, mà trên tàu này đã có hơn mười phòng.
Lên tàu rồi, viên thiếu úy dẫn các học viên dự bị đi vào một gian đại sảnh nằm ở trung ương tàu. Giữa đại sảnh có một vị trung úy trẻ tuổi đang đứng. Xem ra đây chính là người phụ trách bọn họ trên đường tới trường. Ngoài ra còn có hai thiếu úy đứng sau anh ta, một trong số đó là thiếu úy tóc đỏ tiến hành kiểm tra tinh thần lực.
Vị thiếu úy dẫn bọn họ lên tàu bảo bọn họ đứng nghiêm trong đại sảnh rồi đi đến trước mặt trung úy, hành lễ, lớn tiếng nói: “Báo cáo trưởng quan, đã đưa học viên dự bị đến.”
“Vất vả.” Trung úy trả lễ. Sau đó, vị thiếu úy kia cũng đi đến đứng song song với hai thiếu úy đằng sau trung úy.
“Đầu tiên, tôi hoan nghênh các bạn vào trường quân đội Đệ Nhất.” Vị trung úy kia thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, nhưng ánh mắt luôn mang ý cười làm người ta bất giác sinh ra cảm tình. “Đầu tiên, tôi xin giới thiệu một chút. Tôi là Beasley, người phụ trách các bạn trong chuyến đi này. Các bạn có thể gọi tôi là huấn luyện viên Beasley. Nhưng, tôi muốn nhắc các bạn một điều. Trước mắt, các bạn còn chưa chính thức bước chân vào trường quân đội Đệ Nhất. Bởi vì các bạn còn chưa thông qua kỳ khảo hạch ba tháng, nên chính xác ra mà nói, các bạn mới chỉ là học viên dự bị mà thôi.”
Nói rồi, anh đưa tay lên ý bảo mọi người thả lỏng một chút.
“Đương nhiên, nếu các bạn có thể thông qua kỳ khảo hạch đầu tiên thì về phương diện tố chất khẳng định là không có vấn đề gì. Cho nên, chỉ cần trong ba tháng tới các bạn thể hiện tốt, muốn trở thành học viên chính thức cũng không phải chuyện quá khó. Các bạn không cần khẩn trương quá mức. Dù các bạn không thông qua kỳ khảo hạch ba tháng, nhà trường vẫn sẽ đề cử các bạn đến những trường quân đội khác. Phải biết rằng, cho dù là học sinh bị trường quân đội Đệ Nhất đào thải thì ở trường khác vẫn thuộc vào loại ưu tú.”
Nói đến đây, dù là huấn luyện viên Beasley hay các thiếu úy đứng sau anh đều không thể giấu được vẻ tự hào.
Đây là sức mạnh của trường quân đội Đệ Nhất.
Cũng chỉ có trường quân đội Đệ Nhất mới dám phát ngôn như thế.
Chung Thịnh nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của các quân nhân đây, không khỏi thầm cảm khái trong lòng. Nhìn khí phách của trường quân đội Đệ Nhất thế này, cho dù là học viên mà trường không cần đến, thì so với học sinh hàng đầu của các trường khác vẫn ưu tú hơn.
Chẳng qua, huấn luyện viên Beasley nói rất nhẹ nhàng, nhưng các học viên dự bị đều không có vẻ mặt thoải mái gì. Ai lại không biết, bị đề cử đến trường khác có nghĩa là gì? Có nghĩa bạn là mặt hàng mà trường quân đội Đệ Nhất không cần đến. Những người này vất vả thi vào trường quân đội Đệ Nhất không phải là để được đề cử đi trường khác.
Đừng thấy huấn luyện viên Beasley ngữ khí hòa ái, nghe như thể trấn an bọn họ. Nhưng thực ra anh ta đang nhắc nhở rằng: bọn họ bây giờ chẳng qua mới chỉ đặt nửa bước chân vào trường quân đội Đệ Nhất, nếu không cố gắng thì bất cứ lúc nào cũng bị đá ra.
Nhìn các học viên dự bị đều mang vẻ mặt nghiêm túc, huấn luyện viên Beasley mỉm cười vừa lòng. “Tốt lắm. Trên bàn bên kia có mười quang não mới, mặt trên có đánh số và tên của các bạn. Từ hôm nay trở đi, các bạn có thể sử dụng quang não mới này, tư liệu ở máy cũ các bạn có thể tự sao chép sang.”
Chung Thịnh không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua. Bên cạnh đại sảnh đặt một cái bàn hẹp dài, bên trên để mười quang não mới tinh.
Anh và các học viên dự bị khác đều đi qua đó, dựa theo số thứ tự và tên, cầm lấy quang não mới của mình.
Những quang não này đều là lại thống nhất do quân bộ cấp phát, số thứ tự khác nhau, còn về ngoại hình thì giống nhau. Nhưng Chung Thịnh biết, mấy chiếc quang não này không tầm thường như họ tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.