Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 89: Mộ địa* gặp người quen




*Mộ địa: Nghĩa trang
Người đàn ông này rõ ràng rất sợ Đường Dũng, sau khi hồi phục thính giác liền gật đầu với Đường Dũng rồi chỉ vào sâu trong rừng: “Chính là chỗ này đây.”
“Đi vào mang người đã hẹn ra ngoài đây” Đường Dũng ra lệnh.
Nói xong Đường Dũng đi tới trước mặt người đàn ông, nghiến răng cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất là không nên giở thủ đoạn, nếu như người đó không ra ngoài thì ngươi nên tự kết liễu đi.”
Gã đàn ông cay đắng liên tiếp gật đầu. Sau đó anh ta bước từng chân từng chân nhẹ nhàng chạm mặt đất. Tôi định đi theo anh ta thì Đường Dũng ngăn tôi lại rồi hỏi: “Em đi làm cái gì?”.
“Chúng ta không đi cùng sao?” Tôi thắc mắc. Đường Dũng không nói gì chỉ lắc lắc đầu: “Ngốc ạ, chúng ta cũng đi cùng thì lão đầu đó sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, chỉ cần có anh ở đó thì hắn sẽ nhìn ra danh tính của anh, chúng ta chỉ có thể ở đây phục kíck, chuẩn bị sẵn sàng bắt hắn ra.” 
Nói rồi, Đường Dũng chỉ tay tới một hướng khác trong rừng, bảo tôi phải cẩn thận và sau đó cứ theo hướng đó mà đi. Bây giờ đã là hơn chín giờ tối, trong rừng trời tối đen như mực, càng tiến vào sâu càng tối tăm. Tôi không thể không lo lắng run sợ. Ngay cả Duệ Duệ và Trịnh Lâm cũng đều là quỷ nhưng họ đều chỉ là những tiểu quỷ. Hơn nữa, họ đã rất thân thuộc với tôi rồi đương nhiên là tôi càng không phải sợ bọn chúng làm gì cả. Nhưng trong khu rừng này người chết nhiều vô số, tôi không biết hiện giờ xung quanh đây có bao nhiêu hồn ma đang ẩn nấp, rình rập. Chỉ cần vừa nghĩ tới điều này thì cả cơ thể liền run lên vì lạnh.
Theo sát Đường Dũng, tôi không thể không vươn tay ra bắt lấy tay áo của anh ta, chỉ sợ rằng tôi theo không kịp sẽ lạc mất. Đi bộ khoảng 5 phút, Đường Dũng mới dừng lại. Đây là nơi tối nhất của khu rừng này. Ngay cả ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống khu rừng cũng bị che khuất, phủ khắp khu rừng là một màu đen u tối. Bốn bề quanh đây đều là rừng rậm rạp tối tăm. Những người khác tuyệt đối không thể nhìn thấy bất kì cái gì tại nơi này.
Mà khoảng cách từ đây tới những xác chết kia không tính là quá xa, vẫn có thể quan sát thấy và cũng có thể nghe thấy tiếng họ nói rất rõ ràng. 
Đường Dũng nhìn quanh rồi bảo tôi ngồi xuống một mô đất nhỏ, lúc sau anh ấy cũng ngồi xuống và lặng lẽ quan sát mọi thứ. Cả khu rừng này yên lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng vài chiếc lá thỉnh thoảng xào xạc lặng yên rơi xuống, ngay cả tiếng thở của Đường Dũng tôi cũng nghe được. Tôi sợ hãi nắm chặt tay lại.
“Thế nào, em sợ à?” Đường Dũng nắm lấy tay tôi thì thầm trong bóng tối. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự là rất đáng sợ, tôi không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Tới bây giờ tôi mới để ý rằng, Duệ Duệ và Trịnh Lâm luôn đứng sau tôi đã biến mất từ bao giờ. Tôi kéo kéo tay áo Đường Dũng báo cho anh rằng tôi không thấy bọn họ đâu nữa, liệu có phải là lão Long Thù đó đã xuất hiện và bắt chúng đi rồi không. Đường Dũng lắc đầu, rút ra từ trong túi cỗ quan tài màu đỏ: “Chúng đang ở trong này”.
Nghe vậy, tôi liền thả lỏng cơ thể. Nếu như bên kia là một người lợi hại, vậy khả năng cảm nhận của rất tốt, nếu có những tiểu quỷ ở đây, có thế chúng tôi sẽ bị lộ mất. Tôi không thể không nhìn sang Đường Dũng. Sau khi đã xác định bọn chúng an toàn rồi tôi mới lại ngồi xuống, lặng lẽ nhìn từng cử chỉ hành động của người đàn ông trước mặt. Dũng khí của anh thật lớn, đứng giữa một bãi đất mồ mả chi chít thế này mà anh vẫn rất bình tĩnh, như thể chắc chắn lão ma đầu kia sẽ xuất hiện tìm anh.
Tất cả mọi người đều nín thở, chỉ chờ lão đầu kia xuất hiện. 
Thời gian từng phút từng giây qua đi, không biết đã qua bao lâu, ơ phía người đàn ông bên kia cẫn không có động tĩnh gì. Đằng sau tôi bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, rồi đột nhiên một bàn tay già nua xuất hiện đập vào vai tôi hai cái.
Tim tôi sợ hãi giật thót, trong nháy mắt quay đầu, vừa định hét lên thì Đường Dũng tay mắt nhay nhạy,nhanh tay bịt miệng ta lại.
“Hài tử, ta đã nhìn ngươi đã nửa ngày, ta luôn cảm thấy rằng con quen mắt lắm. Ta không nhớ là đã gặp con ở nơi nào. Con nói đi, tên con là gì thế?” Tôi không biết lão thái thái này đã ở đằng sau tôi từ lúc nào, bà ta nhìn tôi với ánh mắt tò mò dò xét tôi.
Bà ta là quỷ.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy sợ hãi, cho dù hiện tại âm khí của tôi bị che đậy, không thể cảm nhận được bất thứ thứ gì có âm khí chuyển động, nhưng tôi nhìn một chút liền xác định ông ta là quỷ
Không chỉ bởi vì nhìn sắc mặt bà ta quá xấu mà còn vì đêm hôm khuya khoắt, không thể nào lại có một ông thái bình thường xuất hiện trong nghĩa trang như thế này.
Sau khi biết rằng bà ta là một con ma, tôi liền chạy nhanh lại chỗ Đường Dũng và núp sau lưng anh nhìn ông ta bằng ánh mắt kinh hãi.
Bà ta hiện giờ không có gì lạ với việc tôi sợ bà ta. Ngay sau khi nhìn thấy Đường Dũng vẫn lạnh lùng bình tĩnh mà nhìn bà ta, lão thái thái kỳ quái nói: “Chàng trai trẻ, tại sao cậu lại không sợ ta?”.
“Tại sao tôi lại phải sợ ngươi?” Đường Dũng hỏi ngược lại.
Sau đó Đường Dũng nghiêng qua nhìn về phía nam tử kia rời đi một chút. Anh ta nhanh tay làm một vài thủ thế quỷ dị Cùng lúc đó, miệng Đường Dũng cũng lẩm nhẩm một loạt tiếng Thái. Trong nháy mắt, tay anh ta vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất, đem cả chúng tôi và lão thái thái đều vây vào bên trong vòng. Thật giống như vòng tròn mà Tôn Ngộ Không đã vẽ trong phim Tây Du Kí ấy.
“Này, cậu là một đạo sĩ sao. Tôi không biết những pháp thuật này, không ngờ cậu còn trẻ mà đã có năng lực lớn như thế này.” Bà ta nhìn tới vòng tròn trên đất, rồi lại nhìn sang Đường Dũng bằng ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Đạo sĩ??? tôi là là Long Phù, Long Phù Thái Lan.” Đường Dũng giải thích, thấy bà lão không có thái độ công kích, anh ta liền ngồi xuống, dáng vẻ như đang tán dóc. ” Đường Dũng giải tích nói, có lẽ là thấy lão thái thái kia không có ý công kích. Đường Dũng dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, làm bộ giáng tán gẫu.
Tôi không khỏi khẩn trương nhìn một chút hướng người đàn ông kia rời đi, sợ Đường Dũng đang thư giãn như vậy thì bị lão Long Thù phát hiện, ai ngờ Đường Dũng trực tiếp kéo tay tôi ngồi xuống, nói: “ Yên tâm đi, đây là một cái không gian bịt kín, coi như kia lão Long Thù kia tới, cũng sẽ không phát giác được chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ ở đây là được rồi."
Nói xong anh ta nhìn về phía đối diện quỷ phu nhân, hỏi: "Ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu, sau hơn một tháng nữa, chính là mười bảy tuổi ngày giỗ của ta." Quỷ phu nhân đáp.
Tôi bị bầu không khí thoải mái của Đường Dũng tạo ra mà lây nhiễm, đối quỷ phu nhân cũng không có sợ nữa. Ta không khỏi giật mình, hỏi bà ta: "Ngài cũng là âm linh? Ngài đã chết... " 
Điều tôi muốn nói là bà ấy đã chết mười sáu năm, nhưng lời nói đến miệng dừng, ta nhận thức được “chết” là một chữ quá khó nghe, có khả năng sẽ kích thích đến bà ấy. Tôi lập tức đem lời còn lại nuốt trở về.
Quỷ phu nhân kia lại không để ý chút nào, cười nói: "Cũng không phải, ta chết đã mười sáu năm, mà ta chỉ nhớ ngày đó thời điểm mà ta chết, cháu trai lớn của ta mới sáu tuổi, hiện tại đã mười sáu năm trôi qua, cháu của ta cũng hai mươi hai tuổi."
"Vậy vì cái gì mà sau khi chết ngài còn không đi đầu thai, mà một mực lưu lại ở nơi này." Đường Dũng lại nói, hắn nói chuyện một cách tùy tiện không có lấy một điểm kiêng kị.
Cũng may quỷ phu nhân tính cách tốt, dáng dấp lẫn một mặt trông rất hiền lành, sau khi bà ta nghe câu hỏi này liền có chút buồn bực, nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn đầu thai ư? Cho dù tương lai đầu thai biến thành heo hay biến thành trâu, cũng tốt hơn là vị vây ở trong rừng cây này. Ngươi không biết đâu, không chỉ có mình ta, toàn bộ khu rừng này có trên trăm con quỷ, đều bị vây ở trong này. Ban ngày cũng không chui xuống dưới mặt đất, chỉ cần là trời nắng, ánh sáng mặt trời xuyên qua những lá cây trong rừng, chúng ta liền gặp trắc trở, tất cả quỷ đều sẽ bị ánh nắng đốt cháy, lúc ta mới tới đây có trên trăm con quỷ, bây giờ bị nướng chỉ còn lại có hơn năm mươi cái."
Nói xong bà ta nhìn Đường Dũng hai mắt, vừa cười vừa tiến đến bên người Đường Dũng ngồi xuống nói: "Chàng trai trẻ, ngươi không phải là muốn tìm cái gì đó Long Phù sao, lão thái thái ta tuy cũng chưa nghe nói qua cái gì Long Phù, bất quá nhìn ngươi vừa rồi vẽ vòng tròn kia, đã nói lên thực lực của ngươi. Nếu không, ngươi giúp ta một chút, đem ta siêu độ đi, ta dùng đời sau làm trâu làm ngựa cảm ơn ngươi."
Cái này có vẻ mới mẻ, từ trước đến nay đều là quỷ muốn ở lại nhân thế, thuật sĩ đại sư tận tình khuyên can hay thậm chí là cưỡng ép siêu độ. Nhưng lần này lại là quỷ chủ động tìm tới cửa cầu siêu độ còn là lần đầu tiên gặp phải.
Ta không khỏi nhìn về phía Đường Dũng, hi vọng hắn đáp ứng bà ấy.
Ai ngờ Đường Dũng trực tiếp lắc đầu, nói: "Thật có lỗi a lão thái thái, các ngươi bị vây ở trong này, khẳng định là có nguyên nhân nào đó, ta mặc dù là đạo sĩ, tuy cũng không nhận Đạo gia quản thúc của người Trung Quốc các ngươi, nhưng làm gì cũng phải có luật lệ. Bình thường ngoại trừ đối thủ là một mất một còn nên phải phá trận, nhưng khi chúng ta coi như có gặp phải bày trận thầy tướng số khác, cũng sẽ không tùy tiện phá giải trận. Dù sao ngươi đã ở tại đây hơn mười sáu năm mà còn chưa tiêu tán, vậy nhất định có phương pháp khiến mình có thể tồn tại và sống tiếp”.
"A? Có chuyện này ư..." Quỷ phu nhân kia nghe xong, rõ ràng có một chút thất lạc, bà ta vẫn còn muốn khuyên Đường Dũng hai câu, nhưng nhìn thấy Đường Dũng không có dáng vẻ muốn thương lượng, đành phải thở dài, nói: "Được thôi, các ngươi đại sư có đại sư quy củ, lão bà tử ta cũng không làm khó ngươi."
Nói xong ánh mắt của lão thái thái lại lần nữa trở lại trên người của ta, lực chú ý lần nữa tập trung, cau mày nói: "Nha đầu, chúng ta có phải hay không đã gặp qua ở đâu? Ta cảm giác nhìn ngươi rất quen mắt, ngươi cũng là người thôn chúng ta sao?"
Tôi cười lắc đầu, nói nàng hẳn là nhớ lầm, tôi là người Giang Minh, từ nhỏ đã sống ở Giang Minh, mà tôi năm nay mới hai mươi tuổi. Cũng chính thời điểm bà lão mất tôi chỉ mới bốn tuổi mà thôi, mà thời điểm khi tôi bốn tuổi, tôi khẳng định mình từ chưa từng tới nơi này.
Tôi nói mặc dù uyển chuyển, nhưng ngữ khí mười phần khẳng định,bà lão tuyệt đối là nhận lầm người.
Ai ngờ bà nghe nói tôi đến từ Giang Minh, thì dáng vẻ như hiểu ra, trực tiếp vỗ đùi, chỉ vào người của tôi nói: "Ngươi là... Dương Dương? Ngươi là Dương Dương đi!"
Câu đầu còn có chút do dự, câu thứ hai liền mười phần khẳng định.
Tôi cùng Đường Dũng cùng nhau sững sờ, kinh ngạc nhìn bà ta, nói: "Ngài làm sao biết tên của ta?"
"Này! Ta là nãi nãi a, ngươi quên rồi, mấy tháng trước ngươi đi theo cháu trai của ta đến xem qua ta, ngươi là bạn gái cháu trai ta, tương lai là cháu dâu ta, ta lúc ấy đứng ngay bên cạnh ngươi nhìn xem ngươi đây, đối với ngươi hết sức hài lòng!"
Nói xong bà ấy cả người đều thân thiện, thân thiết kéo tay của tôi, còn giống thật sự coi tôi như cháu dâu đối đãi giống nhau.
Tôi trong nháy mắt liền chấn kinh, có hay không trùng hợp như vậy!
"Ngài... Là bà nội của Vương Văn?" Thanh âm của tôi run rẩy kịch liệt, không dám tin nói.
"Trách gì, ta nói nhìn ngươi như thế thế nào lại nhìn quen mắt, thì ra là người yêu của cháu trai ta, ta nên sớm nhớ ra a!" Bà lão cười nói, nói xong giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng một chút, chần chờ nhìn tôi: "Cháu gái, nhà ta Vương Văn mà có phải xảy ra chuyện gì hay không? Ngươi đang êm đẹp, lại hơn nửa đêm chạy tới mộ địa làm gì?"
"Ây..." Tôi lập tức choáng váng, quỷ phu nhân này là bà của Vương Văn, mà Vương Văn hiện tại đã mất tích hơn mấy tháng, cũng không biết bị Tô Mộc giấu đi đâu rồi.
Tôi lập tức có chút áy náy, không biết nên giải thích thế nào.
"Tôn tử của ngươi không có chuyện gì, vẫn rất tốt, chỉ là Dương Dương gặp một chút phiền phức, mời ta đến giải quyết một chút." Đường Dũng nhìn ra tôi xấu hổ, cũng đoán ra trong miệng quỷ phu nhân nói Vương Văn là người có thân phận gì, nên thay tôi giải vây nói.
Lão thái thái kia nghe nói tôi gặp được phiền phức, lập tức kéo ở của tôi tay, nói: "Cháu gái, ngươi sao vậy? Có chuyện gì cùng nãi nãi nói, nãi nãi vì ngươi lấy lại công đạo!"
Tôi lập tức càng cảm thấy áy náy, không nghĩ tới, chỉ vẻn vẹn gặp mặt hai lần mà bà của Vương Văn, vậy mà lại đối với tôi tốt như vậy.
Mà cháu trai của bà ấy...
Nghĩ đến chuyện này, tôi không khỏi nghĩ vì bà ấy làm chút gì đó, hỏi Đường Dũng: "Ngươi mới vừa nói, mảnh mộ địa này bị người bày trận? Là trận gì vậy? Có dễ phá không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.