Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 87: Thiên Thi




Nghe được tôi có thể sẽ tha cho, anh ta kích động, nắm tay lấy tay tôi, sợ tôi tiếp tục đâm chủy thủ sâu vào hắn, nói: "Cản Thi phái chúng tôi từ trước đến giờ đều dựa vào thi thể có tư chất tốt mà tu luyện, luyện đựơc tới cảnh giới gì phải dựa vào việc tìm được bao nhiêu thi thể có tư chất tốt."
Vừa nói anh ta thận trọng nhìn tôi một cái, nói: “Những năm gần đây hoàn cảnh ngày càng ác liệt, người có tư chất thân thể tốt càng ngày càng ít, muốn tìm thi thể thượng đảng càng ngày càng khó, tôi bị sư phụ trách mắng. Vào tuần trước, một lão đầu đột nhiên tìm được tôi, nói lão ta biết một thi thể tuyệt cao, tư chất thượng thừa, chỉ cần có cỗ thi thể kia là tôi có thể tế luyện ra thiên thi, như vậy thì địa vị trong phái Cản Thi của tôi sẽ ngày càng tăng, ai làm gì cũng phải nhìn sắc mặt tôi..."
"Chuyện này với tôi có quan hệ gì? Không lẽ anh tìm được thi thể của Tô Mộc?" Lòng tôi cả kinh, mặt âm trầm thêm mấy phần.
Anh ta thấy tôi như vậy càng thêm run run sợ hãi, há miệng muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
"Anh ta nói thiên thi, chỉ sợ là ám chỉ em.” Đường Dũng chau mày nói, mắt lạnh nhìn gã nhân viên kia.
Sắc mặt của anh ta trong nháy mắt tái xanh, thậm chí không dám nhìn tôi nữa, cúi đầu.
Tôi càng khiếp sợ: "Tôi? Nhưng không phải đang tìm kiếm thi thể sao? Tôi còn sống mà.”
Đường Dũng cười lạnh một tiếng, nói: "Mặc dù em còn sống, nhưng cơ thể em nồng nặc âm khí, thậm chí lượng âm khí dự trữ không thấp hơn ác quỷ thông thường cho nên hắn ta mới ra tay, dùnng nhiều lệ khí ăn mòn em, chỉ cần bên trong cơ thể em đồng thời có lượng lớn âm khí cùng lệ khí thì dương khí cũng sẽ bị tống ra bên ngoài cơ thể, đến lúc đó em và thi thể có gì khác nhau chớ?"
Vừa nói anh ta vừa quét mắt đáng sợ, đưa tay tóm lấy gã Cản Thi phái kia ép hắn ngẩng đầu nhìn mình, nói: “Tôi nói đúng chứ?”
Gã đàn ông kia đã sợ choáng váng, hoảng sợ nhìn Đường Dũng, muốn gật đầu lại không dám gật đầu.
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi cũng biết Đường Dũng nói hoàn toàn không sai.
Anh ta là người thuộc Cản Thi phái, bởi vì không tìm được thi thể nên muốn đem người sống biến thành thi thể!
Đáng ghét!
Tôi đùng đùng nổi giận, không nhịn được có cảm xúc muốn giết anh ta ngay lập tức.
Nhưng tôi còn có chuyện muốn hỏi, đè nén tâm trạng xuống: "Lão đầu kia là làm sao liên lạc đựơc với ngươi? Dáng dấp ra sao? Ngươi có thể liên lạc với ông ta không?"
"Không thể, ông ta xuất hiện lúc tôi đang đào trộm thi thể, nói xong cũng đi, sau đó cũng không xuất hiện nữa, đến nỗi tướng mạo... lúc đó tối quá tôi căn bản cũng không thấy rõ." Anh ta nói.
"À, vậy là không liên lạc được với lão ta nữa, thế thì ta giữ ngươi lại cũng không có ích, ngươi muốn chết như thế nào ta đều có thể thành toàn cho ngươi.” Tôi cuời lạnh nói.
Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình bây giờ rất đáng sợ, có thể tôi vốn không tin anh ta nói. Đột nhiên xuất hiện một lão già, nói nào là thi thể tốt, hắn ta liền tới mai phục, phải đem tôi giết chết biến thành thi thể?
Sắc mặt hắn ta cứng đờ, nhìn ra sát khí trong mắt tôi, rất nhanh liền giơ hai tay thỏa hiệp, vội la lên: "Đừng đừng, tôi có cách tìm đựơc lão ta, cô để tôi thử một chút."
"Cách gì?" Tôi nói.
"Lão ta nói tôi có thể ra bãi tha ma, nói nếu thuận lợi đi đến chỗ đó tìm lão ta, lão ta nói muốn lấy tóc của cô.” Anh ta nói.
Tôi gật đầu một cái, thu hồi cây chủy thủ từ cổ anh ta, nói: "Dẫn chúng tôi đi.”
"Dương DƯơng!” Đường Dũng đột nhiên nói, mặt anh ta đầy vẻ khiếp sợ, chợt tóm lấy cổ áo của người kia, nói: "Lão đầu liên lạc với ngươi có phải là một người trọc đầu, trên má phải còn có vết sẹo hình con rết?”
Anh ta bị Đường Dũng làm cho sợ hết hồn, suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: "Không phải, trên mặt lão ta có sẹo hay không tôi cũng không thấy rõ, nhưng lão ta không phải đầu trọc, trên đầu có tóc."
"Oh." Tinh thần Đường Dũng buông lỏng rõ ràng, lúc này mới buông anh ta ra, nói: "Đi thôi, ngươi lái xe, đừng có giở trò gì."
"Đựơc, được!" Anh ta gật đầu liên tục, mặt sưng phù như mặt heo bày ra một nụ cười khó coi lấy lòng Đường Dũng.
Chúng tôi đi ra khỏi phòngg, lúc này tôi mới phát hiện hóa ra tôi vẫn ở bên trong tiệm bán đồ cổ kia, vừa rồi là chúng tôi ở trên lầu hai.
Ra khỏi tiệm bán đồ cổ, gã Cản Thi phái ngồi ở ghế lái xe, Trịnh Lâm ở bên ghế phụ nhìn chằm chằm hắn ta, Đường Dũng cùng tôi với Diệu Diệu thì ngồi ở đằng sau.
Tôi nhỏ giọng hỏi Đường Dũng vừa rồi là thế nào, có phải nghĩ đến nhân vật nào hay không.
Đường Dũng giống như không muốn nói, lắc đầu một cái, tay đặt vài gáy tôi một cách tự nhiên nhẹ nhàng xoa bóp.
Vừa rồi sắc mặt anh ta còn âm trầm, bày ra dáng vẻ khó chịu, bây giờ đối mặt với tôi lại đem vẻ ưu tư vừa rồi thu lại không còn một chút, khôi phục bộ dạng không tim không phổi, cười nói: "Dương Dương, sau khi em tỉnh lại, lệ khí nặng đi rất nhiều, trở nên siêu cấp lợi hại. Đừng nói hắn ta nhìn em đã hoảng sợ, ngay anh vừa nhìn thấy em cũng không nhịn đựơc sợ. Có phải bên trong cơ thể em còn sót lại lệ khí không?"
Vừa nói đầu ngón tay của anh ta giữ lấy cằm tôi, mặt áp đến gần mặt tôi, cười đểu nói: "Nếu như bên trong cơ thể em còn còn sót lại lệ khí, anh có một phương pháp đối với tiêu trừ lệ khí rất có tác dụng, em có muốn thử một chút không?"
"Không muốn." Tôi hất tay anh ta ra.
Nhìn vẻ mặt anh ta, tôi cũng biết anh ta chả có ý tốt gì cả.
Nhưng thấy anh ta trở lại bình thừong, tôi cũng thấy vui vẻ.
"Dưong Dưong, em như vậy sẽ không có bạn." Đường Dũng giả bộ buồn rầu, nói: "Sao em không hỏi anh, xem anh có phương pháp gì có thể tiêu trừ lệ khí của em, có thể em sẽ thấy hứng thú?"
Anh ta vừa nói, mặt đầy mong đợi nhìn tôi, ánh mắt đó giống như một con chó nhỏ nhìn chằm chằm bánh bao thịt vậy.
Tâm trạng nặng nề của tôi bị anh ta chọc cho tiêu tan hết, lièn phối hợp nói: "Được, vậy anh nói một chút đi, nếu tôi thấy đáng tin, tôi sẽ để anh xua tan lệ khí."
“Ở phái Long Phù* bọn anh có một pháp thuật cổ xưa đã thất truyền, có thể thông qua sự tiếp xúc chung một chỗ của hai người, trong quá trình hai người tương liên có thể hoán đổi khí, chính là đem lệ khí trong cơ thể em chuyển sang cơ thể anh, tinh khí trong cơ thể anh truyền sang cơ thể em, sau đó hai người kết hợp với nhau sinh ra một công lực rất thần kỳ, loại công lực này là trời ban cho, chỉ cần em có được công lực này thì em sẽ mở cánh cửa bước vào thế giới mới, từ đây em không còn là chính em, em cũng sẽ có một cái tên mới, gọi là…”
Long Phù: Tên dùng tạm vì chưa có tên tiếng Việt, dùng google dịch thì là Longpro, tiếng Trung là tên riêng không có nghĩa. Mình search thấy lá bùa có hình con rắn, rồng gì đó, nên lấy tạm tên Long Phù nha.
“Gọi cái chị anh!” Tôi cắt đứt lời anh ta, lúc trước còn nghiêm túc nghe anh ta nói chuyện, kết quả anh ta hoàn toàn cợt nhả với tôi.
Anh ta thấy tôi đoán được, trên mặt xuất hiện một tia cười mỉa, nói: “Gọi mẹ, phương pháp anh vừa mới nói, hẳn em đã nghe nói qua, gọi là song tu*…”
*song tu: nam và nữ cùng tu luyện trong lúc xxx.
"Anh có tin không, bây giờ tôi có thể đạp anh ra ngoài?"Ánh mắt tôi run lên, trong giọng nói cũng tràn đầy uy hiếp.
"Tin! Sao anh có thể không tin?" Sắc mặt Đường Dũng có vẻ khổ sở, không dám trêu tôi nữa.
Sau đó anh ta lại gần nữa cười hì hì nói: "Anh chỉ giỡn với em một chút, nhưng mà Dương Dương, em còn không thừa nhận lệ khí trên ngừơi em rất nặng? Chỉ là giỡn một chút, không nghĩ em tức giận đến vậy, trước kia em dịu dàng biết bao..."
Không đợi anh ta nói xong, tôi đã rút chuỷ thủ ra kề cổ anh ta chưa đến hai centimet.
Diệu Diệu thấy vậy đã sớm sợ hết hồn, phi thân ngăn trước mặt Đừong Dũng, một bên kêu chị, để cho tôi bớt tức giận, một bên mặt đầy trách cứ trợn mắt nhìn Đường Dũng, mắng: "Anh không thấy tâm trạng của chị Dương Dương không tốt sao, còn kích thích chị ấy nữa, cẩn thận chị ấy thật sự ra tay với anh."
“Cho dù thật sự ra tay với anh, có thể bị người mình yêu gây tổn thương cũng là một loại hạnh phúc, ngươi chỉ là trẻ con thì biết cái gì.”
Đường Dũng không biết xấu hổ nói.
Vừa nói anh ta còn ngứa ngáy nhìn tôi một cái.
Tôi bị anh ta chỉnh có chút im lặng, dứt khoát thu hồi chủy thủ, nghiêng đầu không nhìn anh ta nữa.
Nhưng anh ta không từ bỏ, xích lại gần hơn.
Lần này thì anh ta bình thường lại, nói: "Dương Dương, rốt cuộc vì sao em thoát được khỏi lệ khí đó? Trên người có còn sót lại lệ khí không? Nếu như có thì phải nghĩ cách tống ra ngoài, nếu không âm khí của em dễ dàng bị lệ khí bám vào, đối với em sẽ tạo thành tổn thương rất lớn."
Thấy anh ta ốt cuộc chịu nói chuyện bình thường, tôi cũng không mặt lạnh với anh ta nữa.
Hơn nữa tôi cũng không rõ trạng thái trong cơ thể ra sao, không chỉ Đường Dũng, ngay cả chính tôi cũng có thể cảm gác tính khí trở nên kém hẳn, gặp phải khó chịu chuyện liền muốn giết người.
Không thể để như vậy được, tôi không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, đem chuyện Thuồng Luồng tiên cùng cá âm nhỏ nói cho Đường Dũng.
Nhưng chưa kịp nói, xe phanh mạnh một cái tạo hai vết đen dài trên đường.
Gã cản thi phái mặt đầy khiếp sợ nhìn tôi, nói: “Cô vừa nói là Thuồng Luồng tiên sao? Bên trong cơ thể cô lại có cung tiên nhân? Khó trách.”
Vừa nói vẻ mặt hắn ta đầy xúc động.
Chỉ là nói xong gã liền hối hận, nhật ra phản ứng của mình là sai, nói: “Vừa rồi tôi chỉ nói mơ, tôi cái gì cũng không biết.”
"Muộn rồi, ngươi biết quá nhiều, không còn đường sống." Đường Dũng cười lạnh một tiếng, cố ý hù dọa gã.
Có điều lời nói vừa rồi của gã cũng khiến Đường Dũng nảy ra ý gì đó, anh ta nháy mắt với Diệu Diệu.
Diệu Diệu lập tức hiểu ý, miệng đọc ra mấy câu tiếng thái, một tia âm khí từ trên người nó tách ra biến thành hai ngón tay ngăn trên lỗ tai gã kia.
Tinh thần gã Cản Thi chấn động một cái, sau đó nhìn xung quanh một cách mờ mịt, há miệt kêu ú ớ hai tiếng giống như câm điếc vậy.
Chắc chắn anh ta sẽ không còn nghe được chúng ta nói chuyện, Đường Dũng lúc này mới lên tiếng, nói: "Kết quả cuối cùng như thế nào, 
người nào thắng?"
"Thuồng Luồng tiên”
"Cá âm nhỏ đâu? Còn ở đó hay không, con rắn đó sẽ không đem cá âm nhỏ của em phá đi chứ?" Đường Dũng nhất thời nói, anh ta rất quan tâm tới cá âm nhỏ.
Bị anh ta hỏi, tôi lúc này mới nhớ sau khi tỉnh lại cũng chưa để ý tình huống Thuồng Luồng tiên và cá âm nhỏ.
Cũng không biết bọn họ bây giờ thế nào.
Tôi bảo Đường Dũng đợi một chút, liền ngưng tụ tiến vào trong đan điền
Lúc này trong đan điền trong giống như hiện trường tai nạn xe cộ vậy, một mảnh phế tích.
Mà trong phế tích đen thùi lùi kia, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tôi sải bước đi vào trong bóng tối, thấp giọng gọi cá âm nhỏ
Gọi hồi lâu, cá âm nhỏ cũng không xuất hiện
Ngay cả cổ âm khí dư thừa kia cũng không thấy bóng dáng.
Trong lòng tôi có chút mất mát, có những thứ, ngươi chưa từng có có lẽ còn không cảm thấy có cái gì, nhưng ngươi một khi có mà bị mất đi thì sẽ thống khổ dị thường.
Lúc này tôi chính là loại cảm giác này, mặc dù cá âm nhỏ ở trong thựong đan điền tôi thời gian chưa lâu nhưng bây giờ đột nhiên biến mất, tôi lại hết sức khó chịu.
Không tìm đựoc cá âm nhỏ, trong nháy mắt tôi lo lắng tới Thuồng Luồng tiên.
Trước khi tôi lâm vào hôn mê ông ta đã chiếm thượng phong, hơn nữa bây giờ lệ khí trong cơ thể tôi không còn, hẳn anh ta sẽ đại thắng.
Vậy mà tôi tỉnh lâu như vậy cũng chưa nghe được tiếng của ông ta.
Tôi không khỏi lo lắng cho Thuồng Luồng tiên, lớn tiếng kêu tên.
Giống như cá âm nhỏ, Thuồng Luồng tiên lúc này không có bất cứ động tĩnh gì, giống như ngủ say vậy, cũng giống như là không có trong cơ thể của tôi.
Còn Nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.