Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 57: Ác mộng




Yêu nữ cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài trực tiếp bóp chặt cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Chỗ dựa lớn nhất của cô là con rắn kia phải không, tuy lợi hại đấy, nhưng trước mặt tôi, nó chẳng đáng để nhắc đến.” Yêu nữ nói.
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ lại như nặng ngàn cân đè lên tâm trí tôi.
Không hiểu vì sao, cơ thể tôi bắt đầu run lên, nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng xâm chiếm toàn thân tôi.
Dứt lời tay cô ta di chuyển từ cằm xuống cổ tay tôi, nhìn hình xăm rắn đen trên đó cười lạnh lùng, rồi dứt khoát nói: “Lấy dao ra đây!”
Toàn thân tôi run lên, dù lúc này tôi đang đau muốn chết, nhưng điều khiến tôi tuyệt vọng hơn lại là cảm giác sợ hãi mà cô ta mang đến.
Cô ta muốn làm gì?
Trong phút chốc nghi hoặc đó thôi, bọn tay chân của yêu nữ đã đưa con dao nhỏ vô cùng sắc bén cho cô ta.
Yêu nữ như đang cố ý hù dọa tôi, cô ta nhận lấy con dao cố ý lia qua lia lại trước mắt tôi, ánh sáng phản chiếu của con dao khiến tôi chẳng thể mở nổi mắt.
Cùng lúc đó cơn đau đớn tột độ kia bỗng dưng chấm dứt, cứ như tất cả những đau đớn kịch liệt ấy chỉ là một giấc mộng.
Và như vậy, mọi sự chú ý của tôi đều dồn vào con dao trong tay yêu nữ, tinh thần lại càng căng thẳng hơn.
“Con rắn này chắc là bùa hộ mệnh của cô nhỉ, nó sống trong cổ tay cô, chỉ cần tôi rạch chỗ da này trên cổ tay cô xuống, mối liên hệ giữa cô và nó sẽ bị cắt đứt, tới lúc đó, để tôi xem cô còn có thể dựa vào đâu.”
Nói đoạn, cổ tay yêu nữ lập tức di chuyển, lưỡi dao cứ thế cứa vào tay tôi, máu tươi lập tức tràn ra!
Tôi đau đớn đến hét lên, không nhịn được mà há hốc miệng thở hổn hển, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu của sự dày vò yêu nữ dành cho tôi mà thôi, sau khi lưỡi dao cắt rách lớp da, nó lại thay đổi góc độ, nằm ngang áp sát lớp thịt của tôi, từ từ di chuyển về phía trước, tôi có thể tận mắt nhìn thấy từng lớp da của mình bị tách ra.
Hiện giờ rắn đen là chỗ dựa lớn nhất của tôi, nếu nó bị cưỡng ép lôi ra, thì tôi hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức vực dậy tinh thần, dồn toàn bộ sức lực vào cổ tay, nâng cổ tay lên, để cho lưỡi dao cắt vào động mạch của mình!
Dù sao không giữ được rắn đen cũng bị cô ta dày vò đến chết, thà rằng dứt khoát chịu đau một lần, quyết chiến một trận, chưa biết chừng lại có cơ hội sống.
Hơn nữa tôi cũng thầm nghĩ, dù cuối cùng không thể giữ được rắn đen, hoặc là không tránh khỏi cái chết, thì chết sớm vẫn hơn chết muộn, ít nhất cũng không phải chịu sự dày vò này nữa!
Trong chớp mắt, máu tươi tuôn tràn, nhuộm đỏ đôi mắt tôi.
Yêu nữ cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, cô ta không thể ngờ đột nhiên tôi lại tự tìm đường chết như thế, ngây người ra một lúc, sau đó cô ta đứng dậy, ra lệnh cho bọn tay chân cầm máu cho tôi.
Trần Á Lan - người đứng xem náo nhiệt suốt từ đầu tới giờ sa sầm mặt mày, cất giọng lạnh lùng: “Đao Minh, cô đã đồng ý với chủ nhân sẽ không để chết người. “
“Là cô ta tự tìm tới cái chết!” Đao Minh nói.
Dứt lời cô ta cũng không có ý định dày vò tôi nữa, quăng con dao đi, sai bảo bọn tay chân nhốt tôi vào phòng vệ sinh.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa, tôi cũng xem như giữ được rắn đen.
Trong chốc lát bọn tay chân đã băng bó xong vết thương cho tôi, lôi tôi như lôi một chó đã chết ném vào nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa rầm một tiếng, chẳng có động tĩnh gì nữa.
Tôi nằm bệt trên sàn nhà vệ sinh, hơi thở nặng nề, sau khi trải qua bao nhiêu dày vò, lúc này tôi đã không còn chút sức lực nào, sức để ngáp ngủ cũng không còn.
Trong mơ màng tôi thấy Tô Mộc tới, anh hơi bất ngờ khi thấy tôi nằm dưới đất, hỏi tôi tại sao chưa từ mà biệt, lại còn chạy tới tận nơi xa xôi này để ngủ.
Tôi đã nói tôi bị Tô Thịnh bán đứng, ông ta đưa tôi cho cổ sư Ngũ Trùng là Đao Minh, để cho Đao Minh dày vò tôi, nhưng không để tôi nói với anh.
Không ngờ Tô Mộc tự nhiên nổi giận, nói rằng Tô Thịnh là cháu anh, không thể nào bán đứng tôi được, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, bóp lấy cổ tôi, truy hỏi tôi tại sao lại muốn chia rẽ tình cảm gia đình anh, tôi làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì.
Tôi hoảng sợ, vừa khóc vừa giải thích tôi không lừa anh, nhưng dù tôi có giải thích bao nhiêu anh cũng không chịu tin, sau cùng anh còn nói tôi chẳng biết gì cả, đi theo chỉ khiến anh gặp rắc rối, giờ anh đã tìm được Lâm Yến Nhi rồi, không cần đến tôi nữa, bảo tôi hãy rời khỏi anh đi.
Tôi ngẩn người ra, sợ hãi hỏi anh tìm ra Lâm Yến Nhi bằng cách nào? Tìm thấy khi nào?
“Chính vào khoảng thời gian em biến mất.” Tô Mộc nói, nói đoạn anh còn mở cửa, để Lâm Yến Nhi vào!
Ngay sau đó có một cô gái bước vào, cô ấy đi một đôi giày cao gót vừa cao vừa mảnh, toàn thân mặc đồ đen, thực sự đẹp vô cùng, nhưng người đó lại là Đao Minh!
Tôi hoàn toàn ngây ngốc, ngẩn ngơ nhìn Đao Minh, tôi hỏi Tô Mộc chuyện này là thế nào, rõ ràng cô ta là Đao Minh, sao lại nói là Lâm Yến Nhi.
Tô Mộc quay đầu nhìn Đao Minh cười âu yếm, anh nói Đao Minh chính là Lâm Yến Nhi, Lâm Yến Nhi chính là Đao Minh.
Dứt lời Đao Minh nép vào người Tô Mộc, cười ngọt ngào, sau đó Đao Minh xoay đầu nhìn tôi, vẫn là cái điệu bộ cao ngạo ấy, cô ta nói: “Cô ta giết bố em, chồng yêu anh phải giết cô ta báo thù cho em được không?”
“Ừ.” Tô Mộc cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của cô ta, dứt khoát đồng ý, rồi sau đó đi về phía tôi thật, anh giơ móng vuốt lên...
“Đừng mà!” Tim tôi tan nát, hét lên một tiếng, sau đó tôi ngồi bật dậy, cả người đổ mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Thì ra chỉ là mơ.
Tôi vẫn ở trong nhà vệ sinh, khắp cổ tay toàn là thương tích, nhưng người cùng ở nhà vệ sinh với tôi không phải Tô Thịnh, mà là Trịnh Lâm.
Lúc này nó cũng bị thương rất nặng, cả người co quắp nằm gọn một góc, toàn thân run lên bần bật, nó mong manh như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nhưng khi thấy tôi tỉnh dậy sắc mặt cậu ta đã thoải mái hơn, vội vã bò tới cạnh chỗ tôi, nói: “Chủ nhân, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị bị yêu nữ kia mê hoặc thần trí, nếu vừa nãy chị không tỉnh lại, chị sẽ bị ả không chế, luyện thành nhân cổ!”
“Nhân cổ? Nhân cổ là cái gì?” Tôi giật mình, những tưởng vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng bình thường, không ngờ lại bị mê hoặc tâm trí.
Chẳng trách trong mơ Lâm Yến Nhi lại là yêu nữ.
“Giống kiểu xác không hồn, sau khi biến thành nhân cổ, chị sẽ bị ả khống chế hoàn toàn, em chỉ nghe lén được có thế, cụ thể em cũng không rõ.” Trịnh Lâm nói.
Nói xong, nó hít mạnh một hơi, gương mặt nhỏ mệt mỏi đến nhợt nhạt, chỉ nói mấy câu, mà như đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
Nhìn thấy Trịnh Lâm như vậy tôi thấy chua xót lắm, vội vã bịt miệng nó rồi nói: “Đừng nói nữa, hồn vía cậu đang run rẩy mạnh lắm đấy, cứ như có thể tan biến bất cứ lúc nào, rốt cuộc ai đã khiến cậu ra nông nỗi này, Trần Á Lan?”
Trịnh Lâm lắc đầu.
“Là Đao Minh?” Nỗi căm phẫn trong lòng dần dâng lên, tôi hỏi.
Trịnh Lâm lại lắc đầu.
Tôi khẽ run lên trong lòng: “Vậy... Có phải vì cứu tôi mà cậu ra nông nỗi này không? Vừa rồi cậu đã gọi tôi tỉnh phải không!”
Cơ thể Trịnh Lâm khẽ run, nhìn tôi giây lát, nhưng lần này cậu ta không lắc đầu.
Quan hệ giữa tiểu quỷ và chủ nhân vô cùng thân thiết, nghe lời chủ nhân răm rắp, tuyệt đối thành thật với chủ nhân, thế nên không lắc đầu phủ nhận, có nghĩa là tôi đã đoán đúng!
Tôi đột nhiên vô cùng không nỡ, đứa nhỏ Trịnh Lâm này sống bên tôi không lâu, nhưng bây giờ trông nó như tờ giấy trắng vậy, ý nghĩ trong đầu lúc nào cũng vì tôi, bây giờ lại bị thương thành ra như vậy chỉ vì cứu tôi, thậm chí tiêu tan cả hồn vía cũng không tiếc!
Thằng bé ngốc nghếch này...
Nước mắt tôi cứ thế tràn ra, tôi vòng tay ôm chặt Trịnh Lâm, vừa khóc vừa nói: “Nói cho tôi biết, giờ tôi nên làm gì, phải làm gì mới cứu được cậu?”
Trịnh Lâm không nói gì cả, chỉ lắc lắc đầu, nhìn tôi nở nụ cười yếu ớt.
Không ngờ nó lại từ chối để tôi cứu!
Tôi sợ hãi, càng ôm chặt nó hơn, truy hỏi cách để cứu nó.
Nhưng nó nhất quyết sống chết không chịu nói gì, chỉ cần nó chịu lên tiếng, thì nhất định tôi sẽ có đáp án mình muốn, vì tiểu quỷ tuyệt đối nghe lời chủ nhân!
Tôi hoảng sợ tột độ, lúc này tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực, mãi đến bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra mình lại vô dụng như vậy, không nói đến việc đi theo Tô Mộc chỉ là gánh nặng cho anh ta, mà ngay đến người bên cạnh mình cũng không bảo vệ được, thậm chí phải nhờ Trịnh Lâm dùng hết âm khí của mình mới gọi dậy được.
Tôi đau lòng đến mức không thể thở nổi nữa, nhẹ nhàng buông Trịnh Lâm ra, cười trong đau đớn: “Nếu cậu không muốn tôi cứu, vậy tôi sẽ chết cùng cậu, dù sao tôi cũng chỉ là một chủ nhân vô dụng, sau khi nhận nuôi cậu, mới chỉ cho cậu ăn được một bữa, toàn để cậu chịu khổ cùng tôi...”
“Chủ nhân, chị không thể chết!” Chưa đợi tôi nói hết, Trịnh Lâm ngắt lời tôi và nói, cơ thể gần như trong suốt kia ngày càng run mạnh hơn, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Lúc này tôi rất kiên định, nghiêm túc nhìn nó.
Nó run rẩy, có lẽ nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt tôi, cuối cùng cũng nhận thua, thở dài, nói: “Được rồi, thực ra dùng máu trong tim của chị sẽ nhanh chóng giúp em ổn định hồn vía, khôi phục âm khí.”
Cơ thể tôi run lên, máu trong tim, máu trong tim con người, chính là nơi tinh túy nhất của con người, nếu muốn lấy máu trong tim, buộc phải rạch rách tim, mới có thể lấy được.
Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng nghĩ tới việc phải rạch rách tim ra, vẫn không nén nổi nỗi sợ hãi.
“Chủ nhân, em chỉ là một tiểu quỷ được chị nuôi thôi, dù cho hồn vía tiêu tan, đại ca Đường vẫn có thể luyện một con khác cho chị, không cần vì em phải lấy máu trong tim đâu, như vậy quá nguy hiểm.” Thấy tôi sợ, Trịnh Lâm lập tức khuyên tôi, muốn tôi thay đổi ý nghĩ.
“Tay cậu có thể biến thành móng vuốt, rạch rách tim tôi đi, cậu hãy tự tới lấy máu trong tim tôi đi!” Tôi lắc lắc đầu, cười rạng rỡ nói.
“Chủ nhân...” Trịnh Lạc vẫn muốn khuyên tôi.
Tôi không để cho nó nói tiếp, rõng rạc ra lệnh: “Không nói nhiều, mau qua lấy máu. “
Nhận được lệnh của tôi, Trịnh Lâm dù không muốn cũng không cách nào từ chối, nó chỉ có thể từng bước tiến sát tôi, dùng chút sức lực cuối cùng hóa ra móng vuốt, tiến gần tới tim tôi.
Nhưng sau khi chạm vào tim, nó bắt đầu run rẩy, dù thế nào cũng không chịu tiếp tục được nữa.
Tôi vốn đang sợ hãi, cắn răng để Trịnh Lâm rạch vào tim, giờ móng vuốt của nó cứ run rẩy trước ngực, ngược lại càng làm tôi thêm sợ hãi.
Quả thực tôi không thể chịu nổi nữa rồi, thúc giục nó: “Nghệt ra đó làm gì, ra tay đi!”
“Em... không ra tay được...” Trịnh Lâm bị tôi quát cũng luống cuống, cố phản bác.
Dứt lời, ầm một tiếng cửa bị đẩy ra, âm thanh lạnh lẽo của Tô Mộc từ ngoài cửa truyền tới: “Ngực vợ anh sao nhóc dám động vào, Lộc Dương em muốn chết đúng không, dám cắm sừng anh!”
Nói xong anh bước nhanh vào, mặt xị ra còn dài hơn mặt lừa, khi đứng trước mặt tôi, ánh mắt tràn đầy âm khí quét qua Trịnh Lâm, chớp mắt đá bay Trịnh Lâm ra ngoài!
Tôi giật mình, lập tức kinh hãi hét lên, nhưng Tô Mộc không để tôi có cơ hội nhìn Trịnh Lâm, nhanh gọn bế tôi lên, hai mắt như hai đốm lửa lườm tôi, lạnh lùng lên tiếng: “Tại sao không từ mà biệt?”
Tôi sợ tới run người, sao tình tiết giống cơn ác mộng thế!
Đáng sợ hơn, bây giờ Tô Mộc thậm chí còn giận dữ hơn so với cơn ác mộng ban nãy, anh không chỉ đá bay Trịnh Lâm, ánh mắt anh còn như muốn nghiền nát tôi.
Lẽ nào đây là một cơn ác mộng khác? Tô Mộc vốn không hề tới?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.