Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 314:




Mặt anh ta bỗng hiện ra vẻ hớn hở, nói đến đây anh ta còn bỗng nhiên vỗ đùi, nói: “Làm sao anh lại quên mất, bây giờ thi thể anh ta còn ở trong tay chúng ta, nếu anh ta dám phản bội thì anh sẽ cho anh ta biết hậu quả của việc dám phản bội Dương Dương của anh! Em chờ xem, chờ lần này khi đi ra ngoài anh sẽ lấy roi đánh vào thi thể lão quỷ kia để xả giận cho Dương Dương của anh!”
“Anh…” Nét mặt Đường Dũng lúc này không giống như nói đùa, tôi liền kinh hãi: “Anh thật sự biết tung tích thi thể của Tô Mộc? Làm sao anh biết?”
“Em không biết à, chính anh ta đem thi thể giao cho sư phụ anh cất giữ, những năm này sư phụ anh đều du ngoạn bốn phương, những chuyện vụn vặt này đều giao cho anh xử lý. Không phải lần trước anh từng quay lại Thái Lan một lần sao, chính là để xử lý chuyện thi thể của lão quỷ bị hư hỏng.” Đường Dũng nói.
Vẻ mặt anh ta rất bình thường, không giống như đang nói dối tôi.
Tôi liền kích động!
Không ngờ tìm mòn gót giày không thế, có được lại chẳng tốn chút công phu! Lúc ấy tôi cùng Tô Mộc ở Thái Lan tìm Long Phù Khôn muốn thi thể của Tô Mộc mà không được, không ngờ thi thể lại được Đường Dũng cất giữ!
Anh ta quả thật biết giữ miệng a, thời gian lâu như vậy mà một chữ cũng không đề cập tới chuyện thi thể của Tô Mộc, nếu không phải hôm nay nói chuyện phiếm vô tình nhắc đến thì bây giờ tôi cũng còn không biết!
“Anh đem thi thể của anh ấy cất giấu ở đâu? Khi ra ngoài rồi đưa tôi đi xem có được hay không, bây giờ tôi cần tìm thi thể anh ấy có việc gấp.” Tôi níu lấy tay Đường Dũng, nói.
Lúc này tôi không biết nên nói gì với Đường Dũng cho phải. Nếu như anh ta thật sự có thể đưa tôi đi tìm được thân thể Tô Mộc liệu có phải tôi sẽ biết được có chuyện gì xảy ra với Tô Mộc không?
Gần đây anh ấy thay đổi như vậy chắc hẳn có liên quan tới chuyện tìm long mạch để sống lại, bởi vì chính từ sau khi đi ra khỏi long mạch thì tính tình của anh ấy mới hoàn toàn thay đổi.
Nghĩ tới đây tôi vô cùng thấy hào hứng, không muốn đợi ở nơi này dù chỉ một giây, chỉ cần có thể cởi bỏ mê thuật trên người Tô Mộc, đem Tô Mộc trước kia trở về thì cho dù tôi chịu khổ nữa tôi cũng nguyện ý!
“Dương Dương… Anh ta đối xử với em như vậy mà em vẫn không bỏ được anh ta sao…” Đường Dũng nhìn tôi đầy bi thương, thở dài nói.
Có điều anh ta vẫn gật đầu một cái, bộ dáng không còn cách nào khác phải chiều tôi.
“Thật?! Đường Dũng, anh đối với tôi tốt quá, tôi yêu anh!” Tôi thật rất yêu Đường Dũng, ôm anh ta một cái, vui vẻ nói.
“Dương Dương thúi, em căn bản không hiểu yêu có nghĩa là gì.” Đường Dũng ai oán nhìn tôi một cái, mặc cho tôi ôm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.