Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 306:




Mơ hồ tôi cảm giác được trong mộ phần hồ tiên kia có một bí mật rất lớn chờ tôi tới vạch trần, có lẽ cùng chuyện anh ấy đột nhiên phải bảo vệ Lâm Yến Nhi cũng có liên quan.
Sáng sớm hôm sau tôi đem theo đôi mắt thâm đen xuống phòng khách, đến khi Giao tiên cùng Đường Dũng rời khỏi giường thì tôi đã đi mua chút đồ ăn sáng quay lại.
Đường Dũng nhìn thấy tôi thì vẻ mặt chợt kinh ngạc, giật nảy mình bước nhanh xông về phía tôi, một tay nắm lấy cằm tôi, đau lòng nói: “Dương Dương, em sao thế? Tối ngủ tự mình đánh mình sao? Sao vành mắt lại đen thế này?”
“Đúng vậy, Tối qua ngủ không ngon à?” Thuồng luồng tiên nói.
“Ừm.” Tôi làm bộ mặt dở khóc dở cười, cố gắng để bản thân nhìn như rất thoải mái, nói tối qua mở máy lạnh thấp, nửa đêm bật tỉnh vì lạnh, kết quả sau đó là bị mất ngủ.
Tôi không muốn khiến bọn họ biết việc Tô Mộc đến vào tối qua, càng không muốn đem lời cảnh cáo của Tô Mộc nói cho bọn họ.
Tôi muốn xem thử, đã nhiều lần có thể chuyển nguy thành an, lần này xem làm sao chết được trong mộ Hồ Tiên.
Không hiểu sao, có thể là tôi đã trở nên lớn gan hơn rồi, không phải là tôi không sợ chết, mà trong lòng đang muốn so kè với Tô Mộc, anh càng không để tôi đi, thì tôi cứ muốn đi, anh có thể làm gì được tôi chứ?
Dù sao giờ hai chúng tôi cũng không còn bất cứ quan hệ gì, tôi sống hay chết không còn quan trọng với anh.
Thuồng luồng tiên sáng sớm thức dậy, tinh thần không được tốt cho lắm, cũng lười để ý đến suy nghĩ trong lòng tôi, chỉ im lặng nhìn tôi, khinh bỉ nói: “Đều là đứa trẻ lớn xác cả rồi, lại không chăm sóc tốt cho chính mình, mà thôi, hôm nay cô ở nhà ngủ bù đi, lát nữa ta và thằng nhóc Đường Dũng đi đến mộ cáo là được.”
“Lát nữa hai người đúng là đến mộ cáo thật à?” Tôi lập tức hỏi.
“Đúng, tối qua ta suy nghĩ một hồi, đều đã đến, mà yêu khí trên người cáo tinh đã bị ta hấp thu, về công về tư thì ta cũng phải đi xem một chút, nếu không có gì có thể sơm một chút niêm phong lại mộ cáo này, cứ có cảm giác nơi đó mở ra không phải chuyện tốt lành gì.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong ông ấy còn ngước mặt với Đường Dũng, để Đường Dũng thả cảo đỏ ra.
Nhân lúc Đường Dũng thả cáo đó ra, tôi tranh thủ nói vời Thuồng luồng tiên: “Tôi cũng muốn đi, tối qua vì nghĩ ngợi chuyện mộ cáo mới mất ngủ, nếu ông không để tôi đi, tôi ở nhà cũng không ngủ được.”
“Ừm? Muốn đi như vậy à?” Thuồng luồng tiên sững sờ, sau đó ông ta cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Muốn đi thì đi, lát nữa cơm nước xong chúng ta xuất phát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.