Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 224:




“Đúng vậy, bà Hai, bà có bạn học ở trường này sao?” Tô Đoàn thấy bộ dáng khiếp sợ của tôi liền hỏi.
Tôi thật sự cũng không biết nên nói cái gì cho phải, rũ mặt nói tôi chính là tốt nghiệp Giang Đại, đây là trường học của tôi.
“Ách… ra vậy. Bà Hai yên tâm, cháu nhất định sẽ thu thập quỷ vật trả lại một phần bình yên cho trường học ủa bà.” Tô Đoàn nói.
Tôi gật đầu một cái, nếu quỷ cũng đã náo loạn thì bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ hy vọng chuyện ma quỷ lộng hành ở Giang Đại không truyền ra bên ngoài, dẫu sao đây là trường học của tôi.
Tình cảm của con người có lúc rất kỳ quái, trước kia khi còn đi học ở nơi này cảm thấy trường học này rất chán, nhìn thấy gì cũng không vừa mắt, bây giờ quay lại sau khi tốt nghiệp một năm lại sinh ra một loại tình cảm khác với trường, cảm thấy nơi nào cũng rất quen thuộc. Chính trường học này đã làm bạn với tôi bốn năm.
Tôi vẫn còn đang ngẩn ra thì Tô Đoàn đã lái xe vào bên trong trường học, ngừng ở bờ hồ trong sân sau của trường.
Lúc này toàn bộ sân sau cùng hồ đã được cảnh sát dùng dây cách ly, bên cạnh còn một một lính cảnh sát trẻ tuổi trông nom.
Chúng tôi vừa xuống xe thì viên cảnh sát kia cũng nhanh bước tới, nói khu vực này đã cách ly, bất kỳ ai cũng không được đến gần.
“Đội trưởng Vương của các anh đâu? Nói với anh ta có một người tên Tô Đoàn đến tìm.” Tô Đoàn cũng không vòng vo với viên cảnh sát, nói thẳng.
Thấy Tô Đoàn tưới tìm đội trưởng, viên cảnh sát quan sát chúng tôi một lần nữa, nói chờ một chút anh ta sẽ báo cho đội trưởng Vương.
Nói xong liền giơ bộ đàm đem lời Tô Đoàn chuyển đạt cho đội trưởng Vương, đội trưởng Vương biết Tô Đoàn tới lập tức nói ông ta sẽ tới ngay.
Năm phút sau, một viên cảnh sát trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi có dáng người to lớn đi tới, người này tôi đã thấy, chính là người cảnh sát đã điều tra khi em họ tôi mất tích.
Ông ta vội vã cùng Tô Đoàn lên tiếng chào, cũng không để ý tới chúng tôi, trực tiếp dẫn Tô Đoàn chui vào một khu vực cách ly với dáng vẻ rất mạnh mẽ dứt khoát.
Tôi cũng muốn cùng vào xem một chút, chẳng qua tôi vừa định chui vào khu vực cách ly thì sau lưng tôi đột nhiên có một cái tay vỗ vỗ tôi, vui vẻ nói: “Chị Lộc Dương? Sao chị quay lại đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.